Trao Anh Một Vì Sao

Chương 52: Ngoại truyện 5



Đối với Thẩm Trầm mà nói, việc khôi phục lại máy tính không phải là khó.

Lúc trước Mã Nhược Mai dùng loại điện thoại tân tiến nhất ở thời điểm đó, thế nên chất lượng ảnh khá tốt, rõ ràng hơn nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Trầm.

Sau khi Trình Hải Kim bị đưa về cục cảnh sát, chưa đến nửa ngày, Thẩm Trầm đã nhận được điện thoại của luật sư gọi đến.

“Nhận tội rồi. Anh Thẩm, Trình Hải Kim thừa nhận rồi.”

Mong mỏi đã lâu, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý khi đã gom đủ bằng chứng, nhưng khoảnh khắc này, Thẩm Trầm vẫn không khỏi kích động.

Tuy hơi muộn, nhưng chính nghĩa vẫn chiến thắng.

Những chuyện khác, Thẩm Trầm giao lại hết cho đại diện pháp luật. Hiện tại, điều khiến Thẩm Trầm lo lắng nhất, là tâm trạng của Ninh Tiểu Tinh.

Cũng may, cô bình tĩnh hơn nhiều so với dự liệu của anh. Cô ôm Đậu Nhỏ, tựa cằm lên thái dương con bé, hai mắt ửng hồng nhưng không hề khóc.

“Ngày xưa, bố em tốt với ông ấy lắm. Mẹ em…”

Cô nghẹn lời, không thể nói tiếp được nữa.

Lúc sự việc xảy ra, cô vẫn chưa trưởng thành, cho đến bây giờ, cuối cùng chân tướng đã bại lộ, mà cô thì đã làm mẹ rồi.

Bao nhiêu năm trôi qua.

Rốt cuộc nỗi oan của bố cũng đã được gột sạch. Nhưng còn mẹ? Nếu ở dưới suối vàng mẹ có biết, liệu mẹ sẽ đau khổ nhường nào?

Cô dúi mặt vào thái dương của Đậu Miêu, cả người không nhúc nhích.

“Thẩm Trầm, em không muốn sinh con nữa.”

Dường như cô đang đi vào ngõ cụt.

Thẩm Trầm nắm vai cô, ôm cả cô và Đậu Nhỏ vào lòng, “Tuy anh chưa bao giờ tính đến chuyện sinh tiếp, nhưng mà cái lý ở đây không phải như thế. Trên thế giới này, có rất nhiều anh chị em yêu thương nhau. Cho dù chỉ có một mình Đậu Nhỏ, nếu không dạy dỗ con bé cẩn thận, cứ để nó tùy tiện phát triển, sau này cũng có thể trở thành một người xấu.”

Ninh Tiểu Tinh ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn anh, “Em nói không sinh là không sinh nữa.”

Thẩm Trầm: …

Được rồi, anh dại dột. Ninh Ninh là lý lẽ, còn nói lý lẽ với cô làm gì.

“Được được được, không sinh nữa. Vốn cũng không định sinh nữa mà.”

Ninh Tiểu Tinh tỏ ra mất hứng, “Chuyện này anh nói không tính. Phải nghe em. Em nói mới tính.”

Thẩm Trầm: …



Rất nhanh chóng, chuyện sinh mấy đứa con bị quẳng sang một bên.

Lúc trước, Lý Cận Dương mời cô cùng dẫn chương trình cho đêm mừng năm mới, Ninh Tiểu Tinh được Thẩm Trầm động viên, thế nên đã nhận lời.

Lại phải nói, coi như là Lý Cận Dương đã mời được đúng người.

Hồi cấp Ba, luận về thành tích, Ninh Tiểu Tinh là một học sinh dốt, nhưng bàn về chuyện ăn uống chơi bời, cô chắc chắn là chị đại. Việc dẫn chương trình kiểu như bữa tiệc tối kia, đủ các tiết mục đàn ca sáo nhị, gần như không thành vấn đề. Mấy năm tinh thần sa sút, ngoài làm việc của mình, thỉnh thoảng cô cũng cùng Thẩm Trầm tham gia một vài hoạt động, nếu nói là thật sự luống cuống, thì Ninh Tiểu Tinh sẽ không bị.

Luyện tập với Lý Cận Dương hai lần, Ninh Tiểu Tinh hoàn toàn có thể theo kịp tiết tấu của đối phương.

Tuy là hot blogger có hơn một nghìn vạn fan hâm mộ, lại là dâu nhà giàu trong mắt người khác, nhưng bình thường Ninh Tiểu Tinh không hề khoe khoang, món trang sức hay đeo nhất vẫn chỉ có chiếc nhẫn đính ngôi sao kia.

Có điều, đêm nay Ninh Tiểu Tinh quyết định “chơi lớn” một lần.

Lễ phục và trang sức đều do cô tự chuẩn bị. Lễ phục đi thuê dù sao cũng không thật sự vừa vặn, lại chưa chắc đã sạch sẽ, dù sao cô cũng có, vừa ôm dáng lại vừa vệ sinh. Đương nhiên, nguyên một bộ trang sức cũng phải tự chuẩn bị. Dù gì thì cô cũng có rất nhiều.

Ngày trước Thẩm Trầm còn bị hạn chế về mặt vật chất, dốc sức vào học hành, sau gây dựng sự nghiệp lại vùi đầu vào công việc. Cho dù tới hiện tại, niềm say mê của anh vẫn vô cùng đơn điệu, không thích chơi xe cũng chẳng thích sưu tập đồng hồ, nhưng việc mà anh thích nhất lại là mua sắm cho vợ con.

Hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng nghiện.

Ninh Tiểu Tinh liên tục nhận được quà tặng của Thẩm Trầm.

Tối nay Ninh Tiểu Tinh chọn một bộ váy quây ngực màu đỏ rượu bằng vải satanh, để lộ hai bả vai mượt mà trắng trẻo. Tuy đã sinh một đứa con, nhưng vòng eo cô vẫn thon gọn như trước, mà vòng ngực còn trở nên đẫy đà hơn.

Để phù hợp với bộ váy, vòng cổ và hoa tai cô đều chọn loại có đính rubi, thiết kế đơn giản, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy quá phô trương.

Ngay khi Ninh Tiểu Tinh bước ra khỏi phòng thay đồ, tất cả đều trở nên im lặng.

Cô hơi sững sờ, “Sao thế… Có chỗ nào không ổn à?”, tay cô bất giác lần ra khóa kéo sau lưng.

“Không phải.”, Lý Cận Dương mỉm cười, “Không có gì không ổn cả.”

Quá hoàn hảo là đằng khác.

Ninh Tiểu Tinh vừa có vẻ xinh đẹp của một cô gái trẻ tuổi, lại vừa mang nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.

Thời gian có lẽ cũng rất công bằng, lấy đi tuổi trẻ, nhưng lại cho bạn thêm nhiều nét hấp dẫn hơn.



Ninh Tiểu Tinh chói sáng rạng ngời, cách ăn nói lại hài hước dí dỏm, mà Lý Cận Dương khôi ngô như vầng dương tỏa nắng, cách dẫn dắt khôn khéo tinh tế, sự phối hợp ăn ý của họ khiến một đôi bạn dẫn khác dường như trở nên lu mờ.

Khi Ninh Tiểu Tinh quay trở lại sân khấu, Chu Miểu ngồi ở dưới lại kêu “trời ơi” thêm lần nữa, cả buổi tối hôm nay, không biết cô nàng đã kêu bao nhiêu lần rồi.

“Bình thường chị Tiểu Tinh giản dị dã man.”, hai mắt Chu Miểu sáng rực lên, “Nhìn xem, đêm nay mới ra dáng mệnh phụ phu nhân tiêu chuẩn này.”

Dư Thư Tình nhanh chóng cảm thấy phát chán với cô nàng, liếc mắt sang lườm, “Thôi được rồi, biết rồi. Mau lau nước dãi đi.”

“Đáng tiếc anh rể không đến.”, Chu Miểu thở dài, nói xong lại nhắc Giang Viên Viên ngồi bên cạnh, “Viên Nhi, mày chụp ảnh lại đi, anh rể muốn xem đấy.”

Giang Viên Viên một tay giơ điện thoại lên, một tay ra dấu OK.

“Thôi mày im mồm đi!”

Tuy Thẩm Trầm có ý định cõng Đậu Nhỏ trèo tường vào thật, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời bà xã, ngoan ngoãn ở nhà.

Có điều Ninh Tiểu Tinh đã đồng ý với anh, nhờ ba cô bạn thân quay clip lại cho anh xem.

Tiệc tối kết thúc, Ninh Tiểu Tinh đang định tháo trang sức thay quần áo thì Lý Cận Dương gọi cô lại.

“Lát nữa đi ăn khuya cùng mọi người đi chị?”

Ninh Tiểu Tinh không có ý định đi. Cô đã hẹn với Thẩm Trầm, xong việc ở đây sẽ về nhà ngay, tuy rằng khi đó chắc chắn Đậu Nhỏ đã ngủ rồi.

“Chị không đi đâu, các em đi đi.”

Lý Cận Dương đang định thuyết phục thì điện thoại của Ninh Tiểu Tinh đổ chuông.

Cô rút di động từ trong túi áo khoác ra, nở nụ cười xin lỗi với Lý Cận Dương rồi xoay người tránh đi.

“Xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Có phải làm việc gì nữa không?”

Lý Cận Dương vẫn đang đứng cách đó không xa, xem chừng là còn muốn đợi cô.

Ninh Tiểu Tinh cười, “Không có. Hình như bọn họ định đi ăn khuya, nhưng em ngại đi lắm.”

“Thế thì xuất hiện đi.”, Thẩm Trầm nhẹ giọng cười, “Anh đợi ở cửa lễ đường. Đừng tháo trang sức, cũng đừng thay quần áo.”

Thế mà anh lại đến đây thật? Sao không báo trước với cô?

Ninh Tiểu Tinh nhét chiếc áo len và chân váy mặc lúc đến đây vào một cái túi to, khoác vội áo khoác dài, một tay nhấc tà váy, sải bước vội vã đi ra phía cửa lễ đường.

Khán giả đã về gần hết, xe của Thẩm Trầm đỗ cách đó không xa. Ngay khi Ninh Tiểu Tinh xuất hiện trên bậc thang, cửa xe liền được mở ra, Thẩm Trầm bước xuống.

Bóng đêm mênh mang, gió lạnh thấu xương, bên trong chiếc áo khoác dài cũng chỉ có bộ váy mỏng manh, vốn dĩ lúc vừa bước ra khỏi cửa còn thấy rét buốt da, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Trầm, cô liền cảm giác như có gió xuân ấm áp lướt qua.

Ninh Tiểu Tinh nhào đến, vùi đầu vào ngực anh.

“Sao anh lại đến đây?”

“Nhớ bà xã chứ sao.”

Ninh Tiểu Tinh thấp giọng cười, “Sao không vào?”

“Bà xã bảo là rêu rao quá, không cho vào.”

Ninh Tiểu Tinh: …

Bên cạnh thỉnh thoảng vẫn có tốp năm tốp ba đi ngang qua, ai nấy đều ngoái đầu lại nhìn hai bọn họ. Có người nhận ra Thẩm Trầm, bèn ghé tai thì thầm vào tai người đi bên cạnh.

Thẩm Trầm vỗ nhẹ vào lưng Ninh Tiểu Tinh rồi cười khẽ, “Người khác nhìn thấy kìa, vào xe rồi nói tiếp.”

Ninh Tiểu Tinh ngẩng đầu, bĩu môi bảo: “Em ôm ông xã em, chẳng sợ ai nhìn thấy cả… Lạnh chết mất, sắp lạnh thành chó đá rồi, mau lên xe đi.”

Nói xong, cô giành phần chui vào xe trước, bỏ rơi Thẩm Trầm đứng một mình ở ngoài…

Thẩm Trầm không gọi tài xế mà tự mình lái xe đến. Lễ đường khá gần cổng chính, chẳng mấy chốc xe đã đi ra khỏi cổng.

Được bao phủ bởi hơi ấm của điều hòa trong xe, Ninh Tiểu Tinh nhanh chóng cảm giác mình như được sống lại.

“Đậu Nhỏ đã ngủ chưa?”

“Lúc anh ra khỏi nhà thì con bé đang ngủ.”

Ôi trời, về đến nhà lại không thể chơi với Đậu Nhỏ rồi.

Ninh Tiểu Tinh chống cằm, bỗng nhiên hỏi: “Vừa nãy anh không vào thật à?”

Thẩm Trầm khẽ cười, “Thật ra là có vào, đoạn cuối cùng vào đứng xem một lát.”

Không hiểu sao, Ninh Tiểu Tinh lại có cảm giác bị rình trộm. Cô bĩu môi, vừa như thẹn thùng vừa như vui vẻ, “Cảm thấy thế nào?”

Thẩm Trầm chỉ cười chứ không nói lời nào.

Anh như thế này là có ý gì?

Ninh Tiểu Tinh thầm hoảng hốt, “Không tốt à? Có phải biểu hiện không tốt không? Này, Thẩm Trầm, anh cho tí ý kiến xem nào.”

Ánh đèn trong xe vàng vọt mờ nhạt, Thẩm Trầm vẫn chỉ thản nhiên cười.

“Làm tốt lắm. Vừa nãy, anh đang nhớ lại ngày trước, hồi học cấp Ba ấy.”

Đêm nay, màn thể hiện của Ninh Tiểu Tinh vô cùng hoàn hảo, chắc chắn đã khiến không ít người sửng sốt.

Có điều, nó không giống với hồi Trung học.

Hồi đó, Ninh Ninh hoạt bát hơn bây giờ, lại hay làm trò khiến mọi người cười khúc khích. Khi ấy, thật ra anh đã biết rõ, mỗi lần mọi người bị chọc cười, cô đều nhìn về phía anh đầu tiên, nhìn xem phản ứng của anh thế nào.

Mà anh thì phải dồn hết sức mới khiến mình không bật cười.

Vừa nãy, anh đứng một mình ở phía xa, dõi theo Ninh Tiểu Tinh đứng trên sân khấu, anh rất muốn nói với cô rằng: Em có nhìn thấy không, anh vẫn luôn cười đấy. Anh nhìn theo em từng giây từng phút, trong lòng không có gì khác ngoài sự vui vẻ, ngoài tiếng cười.

Tim Ninh Tiểu Tinh bắt đầu rộn ràng. Từ khi biết Thẩm Trầm thầm mến cô ngay từ khi học cấp Ba, cô cực kỳ thích nghe anh nhắc đến chuyện ngày xưa ấy.

“Thế anh nói xem, ngày trước tốt, hay là tối hôm nay tốt?”

Thẩm Trầm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thành thật trả lời: “Không thể nói rõ là lúc nào tốt hơn được, với anh mà nói, Ninh Ninh hồi mười mấy tuổi với hai mươi mấy tuổi, mỗi lúc lại có một kiểu thu hút riêng.”

Sau này, khi Ninh Ninh năm mươi tuổi, sáu mươi tuổi, bảy tám mươi tuổi, cho dù không còn nét thanh xuân nữa, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có nét quyến rũ độc đáo của riêng mình cô.

Anh chỉ cần học cách thưởng thức là được rồi.



Hôm Tết, thành phố có hoạt động chạy Ma-ra-tông, Thẩm Trầm và Ninh Tiểu Tinh được mời đến chạy dẫn đoàn.

Trước khi ra khỏi cửa, Ninh Tiểu Tinh cầm theo hai miếng bông gạc to, đắc ý quơ quơ trước mặt Thẩm Trầm.

“Nhìn xem, em chuẩn bị cho anh cái này này, chu đáo chưa?”

Thẩm Trầm không hiểu.

“Em lấy cái này để làm gì?”

“Dán cho anh chứ làm gì.”, Ninh Tiểu Tinh chỉ vào ngực mình, “Em xem trên mạng rồi, phụ nữ bọn em đã có áo ngực, còn đàn ông các anh nếu không dán cái này…”

Thẩm Trầm đỡ trán.

Thế này thì quá chu đáo rồi.

Anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, buồn cười nói: “Bà Thẩm à, vợ chồng mình chỉ chạy dẫn đoàn có một đoạn thôi, chẳng lẽ em định chạy cả chặng à?”

Ninh Tiểu Tinh gạt hai tay anh ra.

“Đương nhiên rồi, em khỏe như thế cơ mà.”, rồi cô liếc Thẩm Trầm, không nhịn được phải trêu anh, “Nhưng mà anh thì chưa chắc đâu. Đàn ông làm IT như các anh, e hèm…”

Ninh Tiểu Tinh làm ra vẻ mặt “ghét bỏ”.

Tốt rồi, nguyên một ngành nghề bị “kỳ thị”.

Thẩm Trầm nói: “Em tin không, em mà nói câu vừa nãy ở Tinh Thần, ít nhất phải đến một nửa số nhân viên muốn đấm em.”

Ninh Tiểu Tinh còn đang chạy tại chỗ làm nóng người, vừa nghe thấy thế liền dừng lại, vung nắm đấm lên một cách hào sảng, “Em chả sợ, ai bảo sau lưng em có người chứ.”

Thẩm Trầm: …

Ninh Tiểu Tinh đảo mắt, tiến lại gần Thẩm Trầm, kiễng chân, hai cánh môi gần như dính sát vào tai anh, “Em nói sai rồi. Không phải là sau lưng có người.”, giọng nói mềm mại cùng hơi thở nóng rực luồn vào tai Thẩm Trầm, “Mà là… ở bên trên em có người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.