Tôi sinh ra ở một thị trấn hẻo lánh. Trong nhà có bốn người con, ba con gái, một con trai.
Tôi là chị cả nên phải làm việc nhiều nhất, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường làm đồ ăn sáng cho cả nhà, giặt quần áo lau nhà, cho đến khi làm xong tất cả công việc trong nhà mới được phép đi học.
Lần nào tôi cũng là người cuối cùng đến trường, là người đầu tiên rời trường.
Bởi vì ba mẹ bày sạp ở chợ, tôi phải về sớm để tới nhà trẻ đón em trai về nhà, lại nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Cho đến khi em trai ngủ, tôi mới có thể vừa làm bài tập vừa chờ bố mẹ về nhà để hỗ trợ dỡ hàng.
Cho dù như thế, thành tích của tôi vẫn luôn đứng hàng đầu, ổn định ở trong top của lớp.
Giáo viên từng rất tiếc nuối nói với tôi: "Phán Đệ, nếu toàn bộ tâm tư của em đều dùng vào việc học tập, không chừng vị trí số 1 toàn trường cũng không thành vấn đề."
Đứng nhất toàn trường là Kim Xán Xán trong lớp tôi. Xán Xán, người cũng như tên, trông rất đáng yêu, nghe nói ba mẹ cô ấy đều làm việc ở cơ quan chính phủ, chỉ sinh ra một đứa con gái, bình thường bất kể là ăn mặc hay là đối nhân xử thế, đều ngây thơ đáng yêu, giống như một tiểu công chúa.
Tôi không trả lời, chủ nhiệm lớp cho rằng tôi trời sinh thông minh, nhưng không thể tập trung vào việc học vì gánh nặng gia đình.
Tôi tự biết, kết quả như vậy là vì tôi đã dốc hết toàn lực mới thi được. Hàng ngày vào buổi tối, tôi đều ngồi xuống ghế, làm bài hết lần này đến lần khác.
Không có tiền mua sách bài tập, tôi phải đến hiệu sách, dùng điện thoại di động cũ chụp lại đề mục tự mình về nhà sao chép vào cuốn sổ, rồi làm đi làm lại.
Bà nội chê tôi bật đèn lãng phí điện còn quấy rầy em trai nghỉ ngơi, xé sổ của tôi mấy lần.
Sau đó tôi chuyển ghế ra ngoài học dưới ánh đèn đường lớn, nhưng có một lần thiếu chút nữa bị một tài xế xe lớn đi ngang qua kéo lên xe, tôi liều mạng hét to mới thoát được.
Ba mẹ và bà nội mắng tôi vì làm họ mất mặt xấu hổ, tát tôi mấy cái, không bao giờ cho tôi ra ngoài vào ban đêm nữa.
Kim Xán Xán buổi tối đi học thêm về nhà, ở trong đám người thấy được "trò khôi hài" này của nhà tôi, ngày hôm sau, trong bàn học của tôi liền xuất hiện một cái đèn bàn nhỏ bỏ túi, còn có vài cục pin, có thể dùng rất lâu, có thể dùng đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Dựa vào cái đèn bàn nhỏ này, tôi vượt qua vô số đêm dài, mới miễn cưỡng duy trì được thành tích hiện tại.
Sau đó, trong bàn học của tôi thường xuyên xuất hiện một vài thứ nhỏ, ví dụ như cà phê, sách bài tập, thậm chí còn có băng vệ sinh và trà gừng đường đỏ.
Mấy thứ này đều tản ra mùi hoa nhài, cũng dễ ngửi như mùi trên người Kim Xán Xán. Lần đầu tiên tôi uống cà phê để nâng cao tinh thần, lần đầu tiên đến kì s1nh lý không đau như vậy, lần đầu tiên dùng băng vệ sinh nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, đều nhờ có Xán Xán.
Lúc đầu, tôi không biết phải làm sao để đền đáp lòng tốt của người khác, vì cảm xúc tự ti và bí mật thầm kín này đã bị cô ấy phát hiện, sau đó tôi nhận được một lá thư dài.
[ Chu Phán Đệ, cậu làm cho tớ thật sự kính nể. Bất kể là chuyện gì cậu cũng có thể làm rất tốt.
Cuộc sống đối với cậu, có thể là một ngọn núi cao cần không ngừng leo lên, còn tớ thì thoải mái ngồi trên cáp treo nhìn cậu bước đi kiên định, không chút sợ hãi.
Nhìn cậu như vậy cũng làm trong lòng tớ thêm chút xấu hổ, đồng thời cũng sinh ra rất nhiều dũng khí.
Cuối cùng chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh núi, dù không có sự giúp đỡ của tớ cũng sẽ không ảnh hưởng đến con đường cậu phải đi.
Nhưng để sau này tớ có thể yên tâm thoải mái bắt tay cậu ở điểm cuối, thì mong cậu hãy thản nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của tớ.]
Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, tôi đã khóc dữ dội như vậy, và ngày hôm sau tôi đến lớp với đôi mắt sưng húp, hai quả trứng luộc xuất hiện trong hộc bàn giữa giờ, cùng với một tờ giấy nhỏ quen thuộc:
[Không biết nó có giúp ích gì không, cậu thử lăn quanh mắt nhé.]
Trong cuộc sống u ám của tôi, đã xuất hiện một tia sáng rực rỡ như Kim Xán Xán, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ cùng cô ấy, như chúng tôi đã hứa, cùng nhau vào đại học mơ ước.
Nhưng rồi, mọi chuyện thay đổi rất nhanh khi Lâm Y Hiểu chuyển đến vào năm học cuối cấp.
2
Lâm Y Hiểu rất xinh đẹp, nhưng dưới áp lực thi cử nặng nề này, cô không nhận được sự kết quả như mình mong đợi.
Sau khi giới thiệu xong và ngồi xuống chỗ của mình, cô ta vẫn liên tục vuốt tóc, nhìn quanh. Thấy không ai chú ý, cô ta đành từ bỏ và hỏi bạn cùng bàn: "Ai là Kim Xán Xán vậy?"
Khi thấy một nhóm người đang vây quanh một nữ sinh hỏi bài tập, Lâm Y Hiểu liền nhếch môi không hài lòng, chen vào hỏi: "Cậu là Kim Xán Xán sao? Cậu chính là quán quân toàn tỉnh trong cuộc thi Toán học năm nay đấy à?"
Kim Xán Xán ngẩng đầu lên, ngạc nhiên "Ừm" một tiếng.
"Thật là cậu sao? Tôi còn nghĩ quán quân làm sao lại học ở một trường nhỏ trong thị trấn lạc hậu như thế này? Cậu thông minh lắm sao?"
Ngôn từ có vẻ xúc phạm, nhưng Kim Xán Xán vẫn rất lịch sự trả lời: "Không thể nói là thông minh lắm, chỉ là tớ làm bài tập nhiều hơn thôi."
"Hừ! Đồ học sinh giỏi thảo mai."
Lâm Y Hiểu không hề giống một học sinh mới chuyển đến. Cô ta coi thường trường học, không chú ý nghe giảng trong giờ, và sau giờ học hay ngồi trên xe máy của một đám lưu manh, phóng xe khắp thị trấn, thậm chí trong các kỳ thi còn nộp giấy trắng.
Cô ta không mấy quan tâm đ ến bất kỳ bạn học nào ngoại trừ Kim Xán Xán, thậm chí cả tên cũng không nhớ, chỉ gọi là "Nhỏ lớp trưởng", "Thằng mập kia", "Con nhỏ mặt mụn".
Vì tôi mặc quần áo quá chật khiến đường cong cơ thể bị lộ ra, cô ta đã gọi tôi là "con nhỏ khoe thân".
Có lẽ vì tôi không hề để ý, chỉ cặm cụi cúi đầu đọc sách, thái độ đó khiến cô ta cảm thấy chán chường. Rất nhanh, Lâm Y Hiểu đã dùng từ ngữ xúc phạm này gọi một bạn học khác.
Không ai muốn kết bạn với cô ta, cô ta liền bám lấy Kim Xán Xán, người có tính tình hiền lành. Cho đến khi Kim Xán Xán cũng nói với cô ta: "Lâm Y Hiểu, sau này đừng làm phiền tớ học nữa, kỳ thi đại học sắp tới rồi, cậu cứ làm tớ phân tâm như vậy, tớ không thể tập trung ôn bài."
Lạ thay, Lâm Y Hiểu, người thường không nghe lời người khác, lần này lại thực sự nghiêm túc, thậm chí còn không cho phép người khác lại gần Kim Xán Xán hỏi bài tập.
Tự nhiên không ai muốn nói chuyện với cô ta.
Khi kỳ thi đại học đến, tôi cảm thấy mình đã thi rất tốt. Ngày tra cứu điểm, tôi đã làm một chiếc vòng tay hoa nhài, định tặng cho Kim Xán Xán và muốn nói với cô ấy rằng tôi đã đủ điểm để cùng cô ấy vào cùng một trường đại học.
Nhưng tôi chưa kịp tặng chiếc vòng, bởi vì Kim Xán Xán đã t ự t tử. Cách tôi mười bước chân, cô ấy mặc chiếc váy liền trắng yêu thích, rơi xuống ngay trước mắt tôi.
Mùi máu tanh hòa lẫn với hương hoa nhài, tôi ngất đi.
Khi mở mắt, tôi nghe thấy ông bà và bố mẹ đang bàn luận về việc để tôi mở kênh livestream kiếm tiền, giống như thủ khoa tỉnh năm nay.
Thủ khoa tỉnh? Kim Xán Xán chưa c h e t?
Tôi giật lấy điện thoại, trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Y Hiểu đang mỉm cười chào hỏi, dưới đó là dòng comment đầy những lời khen như "Nữ sinh xinh đẹp học giỏi", "Chị gái là người thắng cuộc", "Muốn có một cô con gái như thế".
Tôi nhìn chằm chằm giống như không biết chữ. Tôi hỏi mẹ: "Thủ khoa tỉnh? Lâm Y Hiểu sao? Còn Kim Xán Xán thì sao?"
Mẹ tôi giật lấy điện thoại nói: "Rõ ràng là nữ sinh đến từ thành phố lớn có thực lực. Nghe giáo viên nói học kỳ này nó giấu điểm, đến kỳ thi đại học mới thể hiện hết sức mình, ngược lại Kim Xán Xán, học lực luôn tốt, lần này chỉ đạt hai ba trăm điểm, không biết có phải là do gian lận không. Bây giờ không thể chép bài trong kỳ thi đại học, lộ nguyên hình, còn không chịu nổi mà nhảy lầu! Bố mẹ dạy dỗ thế nào mà nuôi được..."
Tôi không đợi mẹ nói hết, đứng dậy và chạy ra ngoài.
Lâm Y Hiểu phát trực tiếp ở khu rừng phía sau trường học, tôi phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ ràng.
Tôi chạy đến mức mất một chiếc dép, miệng đầy mùi máu, cuối cùng mới tìm thấy cô ấy đang thu dọn đồ nghề phát trực tiếp, chuẩn bị rời đi. Tôi định bước lên, bỗng nhiên một giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên trong rừng.
"Chức năng "Trao đổi" đã được sử dụng hai lần, còn lại lần cuối cùng, liệu bạn có muốn mở ngay bây giờ để tìm kiếm mục tiêu?"
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận rằng ngoại trừ tôi đang ẩn nấp sau cây, không có người thứ ba nào khác.
"Hiện tại không kích hoạt, toàn bộ thị trấn này chỉ là những nông dân nghèo khó. Đợi khi tôi đến thành phố B đi học đại học, lúc đó mới tìm mục tiêu để trao đổi.
Lần cuối cùng này tôi phải chọn thật kỹ, tôi đã có vẻ đẹp và thành tích học tập thông qua việc trao đổi, lần này tôi muốn đổi lấy gia thế.
Người ta thường nói rằng phân chia cuộc đời bắt đầu từ lúc chào đời, tôi nhất định phải tìm một đứa con nhà giàu để trao đổi gia đình, để thực sự trải nghiệm cuộc sống của tầng lớp thượng lưu."
Tôi mất một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa của những lời vừa nãy.
Không trách được, không trách được trước đó cô ta quan tâm đ ến thành tích của Kim Xán Xán đến vậy, không trách được cô ta là người đoạt giải nhất, trong khi Xán Xán chỉ đạt hơn hai trăm điểm.
Hóa ra Lâm Y Hiểu là một tên trộm! Sử dụng thủ đoạn để đánh cắp thành tích không thuộc về mình, thậm chí cả khuôn mặt của cô ta cũng là đánh cắp được.
3
Sau khi đạt được mục đích, Lâm Y Hiểu rất nhanh rời khỏi thị trấn. Một số phóng viên đến trường để phỏng vấn nhưng không gặp được cô ta, thay vào đó họ chuyển sang phỏng vấn tôi - người đứng thứ hai.
Tôi lấy tay che mặt, nghĩ đến cái c h e t thảm khốc của bạn tôi, tâm trí dần sụp đổ.
Giáo viên chủ nhiệm đến bảo vệ tôi, giải thích với họ rằng tôi chứng kiến bi kịch của bạn học và vẫn chưa hồi phục.
Cuối cùng, tôi mới trở về nhà.
Bố mẹ tôi đã xem tivi và nhìn thấy tôi che mặt khóc lóc, khi vừa bước vào nhà, họ đã tát tôi một cái.
"Nhìn cái vẻ không ra gì của mày, cuối cùng cũng có người muốn cho mày nổi tiếng, mà mày lại cứ khóc lóc, thật là mất mặt nhà họ Chu chúng ta!"
"Mày hãy nhìn con nhỏ thủ khoa đó, nó mở livestream mỗi lần kiếm được vài chục nghìn. Nhìn lại cái vẻ mặt u ám của mày đi! Không trách được mày không thi tốt bằng người ta."
Bà nội cũng cầm cây chổi đến, hung hãn ném về phía tôi: "Thứ xấu hổ, thi không bằng người ta thì thôi, thi xong còn chạy lung tung, đi xem người ta nhảy lầu, không về nhà giúp việc. Con gái như mày, nếu không biết đọc sách, thậm chí cả thằng đần họ Lưu ở dưới quê cũng không thèm liếc mắt!"
Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi khi tôi không làm theo ý bà nội, bà lại nói sẽ gả tôi cho Lưu ngốc, nhà anh ta ở sâu trong núi, hàng xóm xung quanh đều chuyển vào thành phố, chỉ mình anh ta còn ở đó.
Tôi từng sợ hãi, cả trong giấc mơ cũng la hét "Con sẽ nghe lời, đừng gả con cho kẻ ngốc". Nhưng bây giờ nghe những lời này, tôi lại cảm thấy lòng bình tĩnh, nhanh chóng giật lấy cây chổi và ném đi.
"Năm nay chỉ có hai người thi đậu Đại học Z trong cả huyện, Lâm Y Hiểu đã đi, chỉ còn mình tôi. Tôi vừa thấy trường học đã treo biểu ngữ chúc mừng, sắp sẽ có người đến nhà báo tin vui. Nếu các người không muốn tôi vạch trần những ngày tháng tôi đã trải qua ở nhà như thế nào, thì đừng tiếp tục đối xử với tôi như vậy."
Mẹ tôi ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc lóc: "Ôi trời ơi tạo nghiệt! Con gái lớn vừa thi đậu đại học đã bắt đầu khinh thường chúng tôi.”
“Mày đã trải qua ngày tháng gì chứ?"
"Em hai em ba của mày không học nữa, em trai cũng không đi học tiểu học, bố mẹ mày dậy từ sáng sớm tới tối mịt để kiếm tiền cho mày đi học, kết quả bây giờ mày lại dùng chuyện này để đe dọa bố mẹ, đâm vào tim bố mẹ à! Mẹ không sống nổi nữa!"
Em trai tôi có vấn đề về trí tuệ, 8 tuổi rồi mà trường tiểu học cũng không nhận, họ bảo phải cho em vào trường học đặc biệt, nhưng bố mẹ không đồng ý.
Học lực của hai em gái trong nhà đều không tốt vì phải làm việc nhà nặng nhọc, đều bỏ học sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở.
Hai cô gái 15, 16 tuổi, vừa nghỉ học liền bị bà nội và bố mẹ tôi sắp xếp xem mắt, chuẩn bị gả đi. Đối tượng gồm có những kẻ thất nghiệp lang thang trên phố, những người đàn ông đã ly hôn hơn chị em tôi mười mấy tuổi, bố mẹ không quan tâm đ ến điều kiện khác, chỉ quan tâm đ ến tiền sính lễ.
Hai em gái tôi như hai món hàng giá trị chờ người đấu giá, cuối cùng bị hai anh em mắc bệnh bại liệt mua với giá hai trăm nghìn tiền sính lễ.
Tôi đã lén cởi trói cho hai đứa em gái và lợi dụng đêm tối đưa họ lên tàu. Hai đứa đã đủ mười sáu tuổi, chúng có thể đi làm, tự do yêu đương, có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.
Sau đó, tôi bị đánh đập dã man, gia đình của hai anh em kia đến nhà đòi người, tôi yếu ớt lấy tờ báo ra, cầu xin cho mình. Trên đó viết về việc năm trước chỉ có một học sinh duy nhất của huyện thi đậu Đại học Z, tổng số tiền thưởng từ mọi nguồn lên tới hơn ba trăm nghìn.
"Tôi có thể, tôi có thể kiếm cho các người một số tiền lớn hơn số tiền sính lễ."
Cuối cùng, bố tôi tiến lên và lôi tôi đang bị trói xuống khỏi xe. Ông trả lại hai trăm nghìn, rồi đá tôi một cú mạnh: "Năm sau mày phải kiếm cho tao số tiền nhiều hơn thế này, nếu không tao thật sự sẽ gả mày cho Lưu ngốc!"
Bây giờ, không để ý đến tiếng khóc của mẹ, bố tôi nghe thấy có người đến trao giải thưởng cho tôi, như thể đã thấy "ba trăm nghìn" sắp được đưa vào nhà. Ông mất kiên nhẫn đá vào mẹ tôi: "Khóc cái gì mà khóc? Con gái lớn thi đậu đại học là một chuyện đáng mừng biết bao!"
"Bà ở đây khóc lóc suốt, chuyện vui thành chuyện buồn rồi!”
"Nhanh chóng cuốn xéo vào phòng đi, đừng để người ta mang tiền đến nhà thấy cái vẻ mặt xui xẻo đó của bà!"
Tôi nhìn cảnh tượng này, trong lòng suy nghĩ: Gia đình này thật tuyệt, thật phù hợp với Lâm Y Hiểu.