Vệ nhìn chủ nhân tự hành hạ bản thân trong men say mà đau lòng. Bọn họ đã đánh vào tất cả những phân đà lớn nhỏ của Ngũ độc giáo có thể nói đã muốn lật tung giáo chúng của bọn họ lên mà vẫn không thể tìm ra Vĩnh phi. Mọi người đều cho rằng phu nhân đã không còn thế nhưng chủ nhân vẫn luôn một mực cố chấp với hi vọng rằng một ngày chưa tìm được thi hài của nàng thì hẳn là nàng chưa chết.
Vệ có thể hiểu được lòng của Tử Khương vì hắn cũng thế, cũng từng cố chấp canh giữ bên cạnh Viễn vương mười mấy năm nay mãi hi vọng nàng sẽ tỉnh dậy thế nhưng đã hơn mười năm nàng vẫn nằm đó. Nàng thực sự giữ lời hứa, nàng không chết thế nhưng chỉ ngủ một giấc ngủ dài, dài đến mức hi vọng nàng tỉnh dậy có vẻ quá sức xa vời.
Tử khương nhìn từng bình từng bình rượu bị hắn uống cạn thế nhưng sao hắn vẫn còn rất tỉnh táo, khi xưa hắn luôn rất thích thú với khả năng ngàn chén không say của bản thân. Bởi chỉ có hắn chuốt say kẻ khác chứ không kẻ nào có thể dùng rượu đối phó cùng hắn được. Thế nhưng giờ hắn lại thống hận cái khả năng ấy nếu hắn say hắn liệu có thể mơ thấy nàng hay không. Nếu hắn say hắn có thể có thể trốn tránh sự thật rằng những ngày nàng không ở bên hắn hắn mọi việc sao quá đỗi khó khăn đến hít thở thôi cũng khó.
- Vương gia, có một người tự xưng là phu quân của giáo chủ ngũ độc giáo cầu kiến ngài.
- Cho hắn vào. Tử Khương thân toàn mùi rượu vừa nói vừa rót thêm một chén nữa nâng lên môi cạn sạch.
Vô Tình bước vào mùi rượu nồng nặc xông lên mũi khiến hắn phải nhăn mặt. Tử Khương ngước mắt nhìn kẻ mới đến, hắn nhận ra kẻ kia chính là gã thư sinh lần trước hắn đã gặp tại Ám Nguyệt các lần trước. Chỉ có điều kẻ kia không còn cái vẻ xanh xao ốm yếu của người bệnh lâu ngày mà thay bằng vẻ mặt hồng nhuận và có khí sắc hơn trước rất nhiều.
- Ngươi đến là muốn báo cho bản vương biết về tin tức của vương phi ta sao? Từ ngày hắn ban bố cáo thị trả ngàn vạn vàng rồng cho kẻ nào có bất ký tin tức gì của nàng thì hình như tin tức đến với hắn cũng nhiều hơn thế nhưng đều là tin tức không đúng.
- Ta đến hỏi ngài việc Uyển Uyển mất tích là do ngài cho người ám sát nàng ấy có phải không?
- Là thuộc hạ của ta ra tay nhưng không phải theo lệnh của ta. Tử Khương trả lời rất bình tĩnh, hắn cũng không thể ngờ hoàng huynh mượn hắn ám Sát là đi giết Lâm Uyển Uyên kia. Khi biết ra thu lệnh về thì đã quá trễ, cả kẻ được phái đi cùng mục tiêu biến mất không rõ tung tích.
Trước câu trả lời của Tử Khương Vô Tình như ngã ngồi xuống chiếc ghế phía sau. Trước lúc đến đây xác nhận sự việc hắn chỉ mong tất cả chỉ là một trò đùa của nàng mà không phải sự thật. Nhìn tình trạng của kẻ kia Vệ chợt thấy thương cho hắn, thì ra cũng là một kẻ đến khi mất mới cảm thấy đó là thứ quý giá với bản thân biết bao.
- Ngài đã chắc là tìm hết tất cả Thổ Quốc của mình hay chưa? Vì hắn có từng nghe Uyển Uyển nhắc đến một vùng đất thánh tuyệt đẹp mà nàng muốn suốt đời sống tại đó, có vẻ như nó nằm tại Thổ Quốc này.
- Bản Vương đã cho dò xét từng tấc đất tại Thổ Quốc này, cả nơi không có người sinh sống cũng tra xét rất kỹ không hề bỏ qua nơi nào.
Tử Khương mang dáng vẻ chắc chắn nói với Vô Tình. Hắn không chỉ dò xét trong nước mà còn tra cả những nước xung quanh thế nhưng việc dò xét nước láng giềng quả thật không mấy dễ dàng. Hai con người mỗi người mang một tâm tư thế nhưng có cùng một nỗi đau , đó chính là để vụt mất thê nhi mình.
Ba tháng sau…
Một nữ nhân xinh đẹp kiều mị ngồi trước giường một nữ nhân khác có vẻ đẹp kiêu sa diễm lệ. Nàng ngắm kẻ đang nằm trên giường kia chợt thở dài một hơi, đã bao lâu rồi nhỉ? Thế nhưng sao muội vẫn cứ ngủ mãi như thế Uyển Uyển thầm than nàng nhíu chặt đôi mày rồi đưa tay nhéo vào chiếc má phấn hồng của nàng ta thật mạnh khiến Mộng Nhật hét lớn…
- Tỷ Tỷ, sao lần nào tỷ cũng nhéo muội đau như thế chứ…Nàng một bộ dạng đáng thương nhăn nhó rời giường một cách khó nhọc với chiếc bụng to vượt mặt.
- Nhìn xem mặt trời lên cao thế rồi mà muội còn ngủ, ta cũng tìm đủ thức ăn về rồi, muội vào bếp bảo Tiểu Sát chẻ củi nhóm bếp đi ta đi phơi nắng nghe nói phơi nắng tốt cho thai phụ….Uyển Uyển lườm Mộng Nhật một cái rồi bỏ chiếc giỏ tre xuống.
- Hôm nay mình ăn món canh củ cải nhé…Mộng Nhật mỉm cười ngọt ngào nhìn Uyển Uyển, nàng thật sự chẳng biết làm món gì ngoài móm canh củ cải cả. Uyển uyển nghe thế thì trợn to mắt, ba tháng nay ngày nào mà không ăn món đó, nếu nàng và tiểu sát mà biết nấu ăn thì đâu có để nàng ta xuống bếp.
- Muội vẫn không định trở về Thọ Vĩnh Vương phủ sao? Uyển Uyển hỏi với vẻ quan tâm…
- Muội không muốn về đó, chàng tìm muội có khi cũng chỉ vì áy này và trách nhiệm thôi…Nàng không cần, không cần sự quan tâm chỉ xuất phát từ trách nhiệm cùng ghĩa vụ kia của chàng…
- Ngốc à…muội không về đối mặt hắn mà hỏi cho rõ ràng thì sao biết được tình cảm hắn dành cho muội là gì?
- Nếu chàng yêu muội sẽ phái tiểu sát đến giết tỷ sao? Rõ ràng giết tỷ là trả thù cho Tử Kỳ, nếu chàng không còn tình cảm cùng nàng ta chàng sẽ tìm tỷ trả thù sao?
- Ta tra rõ rồi kẻ phái Tiểu sát đi giết ta là Hoài Thương không liên quan đến Vĩnh Vương. Khi nghe những lời này của Uyển Uyển thân hình Mộng Nhật có chút lay động.
- Muội sợ…tỷ tỷ à muội sợ…sợ bị tổn thương sợ đối mặt với sự thật. Từ khi bị tổn thương cho đến giờ muội vẫn luôn sợ hãi. Mộng Nhật nhào vào lòng Uyển uyển khóc lớn nàng thực sự sợ lắm sợ vô cùng chẳng biết có phải vì mang thai khiến nàng nhạy cảm hơn hay không nhưng nàng cảm thấy bản thân sao ngày càng yếu đuối.
- Sợ gì chứ, nghe này, muội nghe tỷ đi tìm hắn một lần thử xem, cùng lắm không được thì trở về đây với tỷ đến khi đó cùng tỷ uống cỏ vong ưu quên sạch mọi việc. Sau đó vui vẻ sống một cuộc sống không còn những kẻ khiến cho chúng ta phải phiền muộn phải khổ vì nhớ thương nữa…Uyển Uyển nhìn vào hồ trong đầm trầm giọng nói.
- Tỷ Khuyên muội nhưng việc Tỷ cùng tỷ phu…
- Hai việc không giống nhau…Nếu Vô Tình nhà ta đối xử với ta tốt bằng một nửa Vĩnh vương đối với muội thì dù chàng bên ta chỉ vì trách nhiệm ta cũng muốn mãi mãi ở bên cạnh chàng. Uyển Uyển mỉm cười nụ cười thê lương khiến cho người khác nhìn nàng lúc này cũng muốn rơi lệ thay nàng.
- Nhưng..nhưng ra khỏi chỗ này bằng cách nào…còn có Tinh…
- Tên hung thần kia của muội ngày nào thấy ta cũng mắng phải thả hắn và muội rời khỏi đây ta nghĩ ta sẽ nhớ tiếng chửi rủa gáo thét của hắn..ha..ha…Ta sẽ phái người dẫn muội và hắn ra cốc, tiểu Sát muội cứ hỏi xem nàng có muốn theo muội trở về hay không. Ta thấy nàng ấy không phải thật sự mất trí nhớ như nàng ấy nói thế nhưng, chỉ cần nàng ấy muốn sống một cuộc sống khác trước kia ta cũng muốn có người ở lại đây cùng ta bầu bạn.
Sau khi ra khỏi cốc Uyển uyển đưa cho Mộng Nhật một tấm da nhỏ vẽ đường quay trở lại cốc để phòng khi nàng muốn quay trở lại cốc sống cùng Uyển Uyển
- Nếu phu quân bắt nạt cứ chạy đến đây sống cùng tỷ, nhà tranh của Tỷ luôn mở của chào đó muội. Uyển Uyển thâm tình nhìn Mộng Nhật
- Gì chứ cái nhà dó vốn đâu có cửa tỷ muốn đóng cửa cũng đâu có đóng được…Mộng Nhật mỉm cười nhìn Uyển tỷ của nàng. Ngày đó nếu Tỷ ấy không tình cờ đi ngang qua có khi nàng và nhi tử đã mất mạng rồi ấy chứ.
- Nơi này ta ko cần làm cửa bởi lẽ chẳng ai có thể tìm ra,đến Vĩnh Vương nhà muội lật tung Thổ Quốc cùng mạo hiểm dò la từ các nước khác cũng không thể tìm ra chỗ này Muội nghĩ xem làm cửa mà làm gì kia chứ…Uyển Uyển mỉm cười ngọt ngào.
Quả thật đúng như Uyển uyển nói nơi này thật ra chính là ngã ba giao nhau của ba nước Thổ Phiên, Triệu Quốc và Sim quốc nói là thuộc cả ba quốc gia thế nhưng lại chẳng thộc địa phận của nước nào lại ổ địa thế tam lộ đoạt mệnh nên không có kẻ dám bước vào vì quanh đây đều giăng đầy khì độc, khắp nơi là xà độc còn có ưu lan Tử một loại cỏ chỉ cần đạp phải liền trúng độc mà chết không kịp hành động gì. Nếu không có bản chỉ đường thực sự không ai có thể vào được cốc mà toàn mạng.
Bước ra khỏi cốc nàng bắt gặp ngay hình dáng khiến nàng ngày đêm mong nhớ. Thấy hắn sắc mặt tiều tụy hốc hác khiến trái tim nàng cảm thấy đau. Chẳng phải nàng luôn quyết tâm sẽ ở bên cạnh hắn, sẽ khiến hắn dù không yêu cũng vẫn phải mãi quyến luyến nàng đó sao? Cái dũng khí kia của nàng như biến đi đâu mất,càng yêu hắn nhiều bao nhiêu thì dũng khí ấy càng ngày càng nhỏ bé đi bấy nhiêu, nhỏ dần đến khi nàng quên mất luôn mình từng có nó.
- Chàng…Lời nói của nàng bị chặn ngay lại vì nụ hôn tham lam của hắn, vòng tay hắn ôm chặt lấy nàng cứ như sợ nàng sẽ một lần nữa tan biến mất trước mắt hắn.
- Chàng…làm thiếp ngộp thở..nàng cựa người đưa cái bụng đã vượt qua khỏi mặt mình nhắc hắn nàng còn có hài tử không thể quá mức lôn xộn. Thế nhưng hắn chẳng chịu buông tay chỉ chuyển đổi tư thế từ ôm nhàng từ phía trước chuyển thành phía sau.
- Đừng bao giờ rơi khỏi ta nữa cầu xin nàng…Hắn thì thầm vào tai nàng những điều hắn muốn nói cùng nàng hàng trăm hàng ngàn lần. Một Vương tử cao cao tại thượng chưa một lần cúi đầu cầu khẩn ai kể cả phụ vương hắn nay lại cầu xin nàng đừng rời khỏi hắn.
Nàng nấc lên nghẹn ngào:
- Là vì trách nhiệm cùng thiếp mới muốn ở cạnh thiếp sao?
- Không phải….hắn lắc đầu liên tục tỏ ra bối rồi sợ nàng sẽ không tin lời mình
- Là vì có lợi mới muốn bên cạnh thiếp sao?
- Lúc đầu là thế nhưng sau đó thì không phải nữa…hắn lại gấp gáp như người ngồi trên lửa muốn ai đó dạy hắn cách thuyết phục người khác…
- Là vì bang giao hai nước mới muốn thiếp trở thành vương phi của chàng chăng?
- Không phải…..ta chưa từng quan tâm cái bang giao kia…ta…
- Chàng yêu thiếp sao?
- Ta…không…hả?...à…"Ta yêu nàng" Hắn cẩn thận trận rãi nhìn thẳng vào mắt nàng nói ra từng chữ một cách rõ ràng rành mạch…Cái này là Vệ dạy hắn, hắn cũng không biết có là đúng hay không nữa…
Mộng Nhật nhìn vẻ bối rồi của phu quân khiến nàng phì cười…nàng chưa bao giờ thấy chàng biểu hiện một lúc nhiều nét mặt đến thế. Có lẽ Uyển tỷ đã đúng rồi chàng đã thực sự yêu nàng chỉ là nàng không có dũng khí nhìn nhận mà thôi. Mộng Nhật nắm lấy tay Tử Khương nàng khẽ thủ thỉ:
- Trở về thôi, thiếp đói rồi…
Năm năm sau…
Tại một trước cửa một căn phòng trọ tại biên cương siêm quốc mộng Nhật Thở phào nhẹ nhõm khi thấy thê phu thê muội muội nàng đã tháo gỡ hiểu lầm. Nàng nghe tin Mộng Nguyệt mất tích cũng rất lo lắng chạy đến xem thế nào. Khi quay ra thì thấy tên phu quân ôn thần nhà nàng đang một bô dạng hì hì đứng đó từ khi nào
- Tên chết tiệt nhà chàng cút về cho ta…nàng tức giận lên tiếng nàng nhất định sẽ không tha thứ...sao hắn dám ôm nữ nhân khác kia chứ...hừ hừ cơn giận này nàng nhất định không để hắn dỗ ngọt…
- Ồh Vương phi của ta ở đây làm sao ta về được đây ? Hắn hì hì lấy lòng thê tử. Thấy nàng bỏ chạy thế kia hắn liền biết nàng hiểu lầm rồi…
- Nhật nhi, theo ta về thôi, muội muội nhà nàng có phu quân nàng ấy lo rồi…chúng ta cùng trở về…
- Ta không định theo chàng trở về. Ta nghe nói sư phụ Trầm Thiên có một loại dược là Cỏ Vong Ưu nên đến xin một ít. Nàng không thèm nhìn hắn tức giận nói. Vẻ mặt tươi cười kia vừa nghe nàng nhắc đến Cỏ Vong Ưu thì sa sầm sắc mặt. Cơn tức giận khiến khuôn mặt tuấn mĩ kia trở nên thực đáng sợ. Hắn rít qua từng kẽ răng
- Muôn quên ta…Kiếp sau cũng đừng nghĩ tới. Hắn lắc mình chỉ một chút đã ở ngay trước mặt nàng rồi nhanh chóng tóm được nàng đem nàng trở về. Có phải hắn đã quá chiều nàng rồi hay không chỉ mới đụng chuyện một chút đã có ý định rời xa hắn rồi… Thế nhưng đối mặt với thê tử trong lòng hắn vẫn là thúc thủ chịu thua.
- Người nàng thấy sáng nay là mẫu thân ta…Hắn thì thầm vào tai nàng khiến khuôn mặt đang đỏ lên vì giận dữ nay lại chuyển sang hồng thuận nhưng lần này lại vì xấu hổ. Thì ra sau mười sáu năm hôn mê mẫu thân hắn cũng đã tỉnh lại nàng chợt cảm thấy mừng thay cho Vệ thúc thúc…
- Tướng công à…chàng không có cần phải ôm ta thế này đến khi về đế Vĩnh Vương phủ hay không? Nàng cảm thấy buồn cười…
- Là trừng phạt nàng vì tội không rõ đầu rõ đuôi đã tự ý bỏ nhà đi… Nàng tốt nhất là không nên có ý kiến nếu không thì ta không phải chỉ có ôm không tiện nghi cho nàng thế đâu…Hắn nheo mắt nguy hiểm nhếch mép cười gian trá…Mộng Nhật rùng mình…nàng có phải gả nhầm người rồi không …phu quân nàng không phải chỉ là kẻ xảo trá còn là kẻ vô cùng vô cùng xấu xa…a…a…
Akiaki: an lương nhận hàng nhé...ha..ha....không rõ là nàng có hài lòng không thế nhưng 2 chương cuối này là ta viết cấp tốc để cộng chung giải thưởng cho cả hai nàng : an lương và laydy đã đoán đúng câu đố của ta.....a..a...
**Vuốt mồ hôi** #hoa hết cả mắt#...lần sau nhất định không chơi dại trò đố thế này nữa, các nàng toàn nghe giải thưởng rồi mới đoán trúng không à...**lau mổ hôi...**