Lần phát trực tiếp này tất nhiên vẫn có thầy Cố theo dõi, anh vừa đợi sửa chiếc xe Harry của Nghiêm Thanh vừa nghe lời khinh miệt của cô.
Cố Thanh Châu dừng xe ven đường, nhìn đồng hồ, muộn rồi, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để giải thích.
Đêm nay có người trằn trọc trở mình, rất sợ khoảng cách vất vả lắm mới được rút ngắn nay có thể bị kéo giãn.
Hôm sau, trời vừa sáng anh đi tìm Nghiêm Thanh ngay, lúc nhấn chuông cửa gương mặt nghiêm túc đã hiện vẻ hồi hộp. Đến khi Nghiêm Thanh mở cửa, anh mới bình tĩnh trở lại, đứng bên ngoài vội vàng muốn giải thích.
"Vào đi." Nghiêm Thanh giữ cửa.
Anh thay giày đi vào, dáng người cao to đứng trong ngôi nhà nhỏ bỗng nhiên trở nên chật chội. Anh nói, Nghiêm Thanh, anh muốn giải thích mấy chuyện với em.
Cô gái tìm cái gì đó trong phòng bếp, bới tìm một hồi trong tủ: "Anh không cần giải thích gì với tôi đâu, đứng ở cửa làm gì."
Cửa sổ hơi mở, chỗ ánh sáng chiếu vào có đặt mấy chậu cây, Cố Thanh Châu đi vào phòng bếp, vươn tay qua đầu cô lấy ra một bình tưới, hỏi cô: "Em tìm cái này phải không?"
Nghiêm Thanh: "..."
"Lấy chỗ nào đặt lại chỗ ấy, thầy không dạy anh hả?" Cô gái nào đó bực mình cướp lại, đi rầm rầm đến chỗ cửa sổ phục vụ đám cây nhỏ của cô.
Giọng Cố Thanh Châu lại vang lên: "Bình tưới của em bị rỉ nước, anh mua một cái mới, có để lại giấy nhắn cho em mà."
Nghiêm Thanh nghe hiểu thành: Ý anh là tôi vừa ăn cướp vừa la làng!
Cũng chẳng hiểu sao Nghiêm Thanh như muốn bùng cháy, rầm một tiếng vứt bình tưới xuống rồi đi vào phòng bếp, lớn giọng: "Anh lừa người à, có cái giấy nào đâu..."
Lời thốt ra còn thiếu một chữ hả bị kéo trở về, muốn khí thể có khí thế, muốn âm lượng có âm lượng, nhưng khi Nghiêm Thanh nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ quầy, thực sự là của Cố Thanh Châu nhắn lại.
Đây là một loại chữ khác, không giống với bộ chữa thảo trong thư viện đại học thành phố Dương, chữ vẫn đẹp như cũ, có đều lần này nó dứt khoát hơn, không nối bút, sạch sẽ rõ ràng.
Nghiêm Thanh: "..."
Cố Thanh Châu vuốt ve lá cây lưỡi hổ một tay anh chăm sóc, tỉ mỉ ngắm nhìn, sau quay đầu lại thấy cô nương đang ở đó trừng anh. Anh thu tay về, lại nghe cô nói: "Anh muốn nói gì với tôi? Chuyện ngày hôm qua thì không cần, dù sao cũng không liên quan đến tôi."
Cố Thanh Châu lắc đầu: "Không, anh cảm thấy việc này rất quan trọng. Anh không phải loại người ăn trong chén nghĩ trong nồi, anh sợ em hiểu lầm."
Nghiêm Thanh nghẹn lời: "Trực tiếp hôm qua không phải tôi nói anh."
Mí mắt Cố Thanh Châu giật giật, nhìn cô, tất nhiên là không tin rồi.
"Cô gái hôm qua tên là Cố Thiên Dụ." Anh kể: "Mẹ em ấy sinh khó nên qua đời, còn bố em ấy là lái xe nhà anh. Trên đường đi gặp tai nạn bị người ta đâm vào đuôi xe, bố em ấy vì cứu bố anh mà mất nên bố anh đón em ấy về nhà nuôi nấng. Em ấy lớn lên cùng với anh em anh, giống như là một nửa con gái của bố anh vậy, bây giờ vẫn ở trong nhà cũ chăm sóc hai người lớn."
"Vâng."
"Bây giờ anh không ở nhà cũ."
"Vâng."
Mí mắt Cố Thanh Châu lại giựt giựt, nhìn Nghiêm Thanh: "Quả thật nhà anh hy vọng anh và em ấy cưới nhau."
"Vâng."
"Nhưng anh đã từ chối."
"Vâng."
Cố Thanh Châu nhìn Nghiêm Thanh như vậy cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên nắm chặt một tay: "Khi vừa tới nhà anh, sức khỏe của em ấy không được tốt lắm. Tuần nào cũng đều phải đến gặp bác sĩ tâm lý. Khi còn bé anh cảm thấy em ấy rất đáng thương nên em ấy muốn gì anh đều cho hết nhưng em ấy vẫn không vui, khóc mãi không nín. Anh không biết phải làm thế nào nữa. Thân là anh cả trong nhà nên từ nhỏ anh đã học được cách che giấu cảm xúc của bản thân như người lớn, thích cái gì, nghĩ những gì đều được được để người khác đoán được."
"Cuối cùng anh lên mạng hỏi người ta."
Rốt cuộc Nghiêm Thanh nhìn thẳng anh: "Anh muốn nói đến cô gái trên mạng đó à?"
Cố Thanh Châu gật đầu: "Từ nhỏ Thiên Dụ đã rất hiểu chuyện, có thói quen nhìn mặt người khác, người lớn lại mang lòng áy náy, thấy em ấy chịu nói mấy câu với anh thì dặn dò anh chăm sóc cô em gái này thêm một chút."
Thật sự khi đó anh đều không hiểu gì cả, cô gái ấy dạy anh rất nhiều cách để dỗ dành con gái, lúc anh đọc không hiểu thì cô mắng anh là đầu heo.
Lớn đến vậy nhưng chưa ai dám mắng anh cả, cô là người đầu tiên.
"Anh dựa vào cách của cô ấy để dỗ dành Thiên Dụ." Cố Thanh Châu nói tiếp: "Thiên Dụ không cần phải gặp bác sĩ nữa và cũng coi bố mẹ anh như người thân. Con bé rất hiếu thuận và rất được bố mẹ anh quý mến, mà họ hàng trong nhà bàn chuyện với nhau, mong muốn sau này anh lấy con bé làm vợ. Ban đầu anh cũng định đồng ý nhưng dần dần phát hiện ra cô em này luôn tạo cho mình một lớp mặt nạ ở trước mặt mọi người."
"Con người anh đần độn, chỉ thích đọc sách luyện chữ. Tuy ở trước mặt anh con bé không than không phiền nhưng khi ở trước mặt bố mẹ anh lại luôn bày ra vẻ mặt đáng thương. Người lớn không hỏi thì thôi, nếu đã hỏi đến y rằng chỉ chực khóc, kể lể anh không quan tâm đến, anh chê nó. Đến khi anh bị mắng thì lại đến trước mặt họ nói tốt này nói tốt nọ, không muốn để anh và người lớn làm lớn chuyện."
"Loại chuyện này xảy ra mấy lần nên anh liền hiểu ra ngay. Tính tình con bé đó không tốt, tuy nhà anh giàu có sung túc nhưng không bao giờ cho con cái tiêu xài hoang phí, mua đồ đắt tiền nên con bé đều ghen tị mỗi khi nhìn thấy người ta dùng túi xách nhãn hiệu nổi tiếng ngay trước mắt, nói mình xuất thân đáng thương, còn nói mình không xứng với những thứ kia."
"Nó tự cho mình là thông minh có thể lừa gạt cả nhà người ta không chút sơ hở, làm trò lừa gạt đùa giỡn trước mặt anh. Anh biết rõ nó rất muốn những thứ đồ quý giá kia cũng như biết không nên mua cho nó." Sợi dây màu nâu trên cổ Cố Thanh Châu hiện ra bên ngoài, ngực hơi phập phồng: "Nó không kiểm soát được anh nên mỗi lần về nhà liền kéo theo em gái anh là San San đi cùng, nó biết anh sẽ không từ chối San San."
Nghiêm Thanh chưa bao giờ thấy một người như anh, nói xấu người ta cũng phải nói xấu đường đường chính chính như thế này đây.
Dường như người này không muốn giấu giếm cô bất cứ thứ gì, giống như con đường sách trên đường Tư Minh vậy, vĩnh viễn thẳng tắp một đường.
Một chút lửa mới nhen nhóm trong lòng Nghiêm Thanh đột nhiên dập tắt, bất kể người khác là dạng người gì, chỉ cần anh không phải xấu là tốt rồi.
"Cố Thanh Châu." Nghiêm Thanh chống đầu nhìn anh: "Tôi cảm thấy đôi lúc anh ngốc thật đấy!"
"Anh không ngốc."
"Người ta nhìn anh chỉ vì anh rất nhiều tiền đấy, đầu heo ạ!"
Cố Thanh Châu bất chợt nở nụ cười, tựa như hoa nở khi xuân về, rực rỡ vô cùng.
Nghiêm Thanh lầm bầm: "Đúng là một tên ngốc mà."
"Nhà anh muốn đưa bọn anh đi học chung, con bé nói nên đính hôn trước để khi ra ngoài con bé còn có thể chăm sóc cuộc sống sinh hoạt cho anh nhưng anh không đồng ý." Cố Thanh Châu lại cười: "Anh có tay có chân, cần gì người khác quan tâm. Năm hai đại học, anh lấy được học bổng tự ra nước ngoài một mình."
"Vậy còn con bé đó?"
"Con bé không thi đỗ, ở nhà khóc mấy ngày liền. Bố mẹ anh đưa nó đi học trường khác."
Nghiêm Thanh: "..."
"Do đó không phải anh bắt cá hai tay, anh không thích con bé, không thích tí nào cả." Anh khẳng định cho cô nghe rõ ràng.
"À ừm..." Nghiêm Thanh khoanh tay trước ngực: "Được rồi, là em trách lầm ngài, ngài cho em xin lỗi."
Cố Thanh Châu thấy định cúi vái mình vội vàng giữ bả vai người ta lại, đôi mắt sáng quắc nhìn cô: "Vậy sau này..."
Nghiêm cô nương thẳng thắn khoát tay: "Như cũ như cũ."
***
Mấy ngày sau, Nghiêm Thanh nhận được điện thoại của Cố Thanh Châu hỏi cô có thể giúp anh một chuyện được không.
Lúc trước cô chẳng phân biệt đúng sai phải trái đen đỏ đã vội đổ oan làm khó dễ người ta nên bây giờ không nói hai lời đồng ý giúp ngay lập tức, lái xe đến chỗ khu vui chơi lớn ở ngoại ô thành phố. Xe đã được sơn mới phía sau, không lộ ra chút vết tích nào, đến khi lái xe về Nghiêm Thanh mới nhận ra tiếng ồn của động cơ cũng nhỏ hơn so với lúc trước. Tốt quá rồi!
Trong lòng tự nói lát nữa phải hỏi thầy Cố xem xưởng sửa xe kia ở đâu mới được, tay nghề của thợ này giỏi thật đó, sửa chiếc xe đã dùng mười mấy năm qua như xe mới.
Lớn đến từng này rồi mà đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh đến khu vui chơi, vừa đi vào đã cảm thấy mình như lạc vào thế giới khác. Cô tìm một góc đợi Cố Thanh Châu, lại ngoài ý muốn thấy anh dắt theo một đứa trẻ đến.
Em bé giọng còn non nớt chào cô: "Em chào chị ạ!"
Cố Thanh Châu cúi người xoa đầu đứa bé: "Khải Nguyệt, con phải gọi là cô."
Em bé chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh, cô run rẩy cả da đầu. Đứa bé trông chưa đến mười tuổi tựa như chiếc cột thu lôi be bé, cô lại không thích trẻ con cho lắm nên bây giờ nể chút mặt mũi của Cố Thanh Châu mỉm cười với em bé một cái.
Cô nói với Cố Thanh Châu: "Anh gọi tôi đến có chuyện gì không? Nếu không có gì thì tôi đi trước đây."
Anh liền ngăn cô lại: "Em đã đồng ý thì không được đổi ý."
Nghiêm Thanh cảm thấy nhức đầu: "Trông bé giúp anh á?"
Cố Thanh Châu gật đầu, giới thiệu hai người với nhau: "Đây là con của em trai anh. Hôm nay là sinh nhật bé nhưng nó không rảnh nên đưa con gái đến khu vui chơi chơi nên phận là anh cả phải ra sức giúp đỡ."
Đứa bé kéo kéo tay Cố Thanh Châu: "Bác ơi, sao lần trước không có cô ạ?"
"Vì lần trước bác còn chưa gặp được cô." Cố Thanh Châu ngồi xổm xuống đối diện đứa bé sửa sang lại váy cho bé, hết sức kiên nhẫn. Sau đó quay đầu nói với Nghiêm Thanh: "Trước kia toàn là một mình anh đi với con bé thôi."
Nghiêm Thanh nói với anh: "Tôi không biết dỗ trẻ con."
"Khải Nguyệt ngoan lắm, không cần dỗ đâu. Em cứ coi như chúng ta cùng đi chơi với nhau là được rồi."
Nghiêm Thanh nghiêm túc nhìn Cố Thanh Châu thật lâu, biết là hôm nay không thoát được rồi nên đành chấp nhận. Anh trông thấy nụ cười miễn cưỡng của cô thì không ngờ cô sẽ không thích đến như vậy, có điều cô không từ chối, thế là vẫn được nhỉ?
Sau đó Cố Thanh Châu dắt bé đi trước, Nghiêm Thanh đi theo đằng sau, bé con trên đầu mang vương miện công chúa đi hai bước thì quay đầu nhìn cô phía sau một lần, được mấy lần thì dừng lại chìa tay ra về phía Nghiêm Thanh, ý muốn kéo tay cô bước đi.
Bàn tay trẻ con trắng trẻo mềm mềm nhỏ nhỏ, dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng. Nghiêm Thanh phát hiện mình không có cách nào từ chối, đi lên đưa tay mình ra.
Nghiêm Thanh vô cùng cẩn thận nắm chặc tay em bé, âm thanh dịu đi đôi chút: "Sao cứ nhìn cô mãi vậy?"
Đứa bé ngửa đầu nói lên nghi vấn của mình: "Cô ơi, sao cô không mặc váy ạ?"
Nghiêm Thanh cười vẻ quái dị: "Bởi vì cô là một bé trai."
Bé nhỏ hừ hừ: "Cô gạt người cô gạt người, cô là một cô gái."
Cố Thanh Châu nghe thấy, cười xoa xoa đầu đứa bé.
Dường như bé con không nhìn nổi việc một cô gái mà không mặc váy, thao thao bất duyệt dạy dỗ: "Bác nói sẽ mua cho cháu một bộ váy công chúa đấy cô, cô cũng học cháu nũng nịu một lát, bác sẽ mua cho cô đấy. Bác của cháu có rất rất nhiều tiền, có thể mua rất nhiều váy nên cô không cần mặc quần nữa đâu."
Nghiêm Thanh đùa đùa: "Sao cháu tốt với cô thế?"
Cô bé cứ ngửa đầu nói chuyện rất mỏi, giơ tay ra muốn bé, Cố Thanh Châu bế bé vào trong lòng, như vậy thì bé với Nghiêm Thanh có thể cao ngang nhau, cô bé trườn người qua nhìn Nghiêm Thanh, Nghiêm Thanh phát hiện nhóc con này không có lông mi.
Bị cục thịt nhỏ đưa tay tới, dè dặt muốn sờ mặt cô, Cố Thanh Châu định nói thì bị Nghiêm Thanh ra dấu. Cô sát lại gần để ngón tay đứa bé đụng vào mắt mình, sau đó nhắm mắt lại, bàn tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve trên mi mắt cô thật lâu mới lên tiếng: "Ở đây giống như của Elsa vậy!"
Nghiêm Thanh vẫn còn nhắm nghiềng hai mắt, bé hỏi Cố Thanh Châu: "Là công chúa băng giá đúng không ạ?"
Cố Thanh Châu đáp phải.
"Cô ơi, cô cũng là công chúa ạ?"
Đứa trẻ hồn nhiên mà thẳng thừng hỏi làm Nghiêm Thanh bất ngờ. Cô mỉm cười, nếu là một công chúa thì cô cũng là một cô công chúa xấu tính.
Đứa bé lại nằm xuống trên vai bác, nhỏ giọng hỏi: "Bác thích cô ấy ạ?"
Trái táo Adam trên cổ Cố Thanh Châu lăn lên lăn xuống, ừ một tiếng bên tai đứa bé.
Bé ôm cổ bác mình, nghiêng đầu nói chuyện: "Nguyệt Nguyệt về nhà phải kể cho ông bà nội với cả bố mẹ biết mới được, cuối cùng thì họ không cần phải lo lắng bác không sinh em bé nữa rồi."
Cố Thanh Châu bật cười to, bế đứa bé đến chỗ đồ chơi rồi mua bóng bay cho bé. Lúc quay về trên tay cô bé quấn một sợi dây nối bóng bay, Cố Thanh Châu cầm một cái khác đưa cho Nghiêm Thanh.
Vốn dĩ Nghiêm Thanh không thích mấy thứ đồ chơi trẻ con này nhưng bị bầu không khí ở đây lây lan nên cũng nhận lấy, học bé cột lên cổ tay, bên cạnh xuất hiện nhiều hơn một quả bóng đầu gấu to màu đen.