Khu vui chơi có vòng quay ngựa gỗ vô cùng đẹp đẽ, vẫn còn cách một đoạn xa mà cô bé đã phấn khích không thôi. Nghiêm Thanh cảm thấy rất thú vị, chỉ chỉ nhóc con đang dành toàn bộ tinh thần nhìn vòng quay ngựa gỗ và lén hỏi Cố Thanh Châu: "Nếu không để nó chơi trò này thì sẽ thế nào nhỉ?"
Nhận lại là vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ của thầy Cố.
Nghiêm Thanh cười to, xấu xa nói: "Muốn nhìn dáng vẻ nó khóc thật đấy!"
Cô nhóc xinh đẹp như thế thì khi khóc lên có lẽ cũng sẽ rất đẹp nhỉ, có thể sẽ khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất thế giới này đến trước mặt để dỗ nó.
Cố Thanh Châu nhìn cô gái tâm tư đen tối đứng bên cạnh, chợt nâng tay đè đầu cô xuống.
Nghiêm Thanh: "..."
Anh nhếch miệng trên mặt hiện vẻ yêu thương, anh lại áp đầu xuống sau đó thả tay ra, cúi đầu hỏi bé: "Muốn bác chơi cùng hay tự chơi một mình nào?"
Tuy đã vào thu nhưng trời ban ngày vẫn nắng chói chang, chiếc vương miện thủy tinh trên đầu bé con phản xạ ánh sáng sáng chói. Cái đầu nhỏ nâng lên, chỉ vào Nghiêm Thanh: "Cháu muốn chơi với cô nữa ạ. Cô chơi với Nguyệt Nguyệt nha..."
Cố Thanh Châu bế bé lên: "Đi thôi nào."
Nhóc con kêu la oai oái, ôm cổ bác cả qua cổng soát vé, cái mông nhỏ vững vàng ngồi trên lưng ngựa trắng. Cố Thanh Châu ngồi chung một con ngựa với bé, đồng thời quay đầu cùng lúc với bé con quay về phía Nghiêm Thanh vẫy vẫy tay gọi vào.
Nghiêm Thanh giơ tay lên vẫy chẳng có chút thành ý nào cả, tiếng nhạc vang lên ngựa gỗ bắt đầu quay vòng. Người đàn ông vận đồ trắng không cần trang điểm cũng đẹp ngồi cùng đứa trẻ xinh xắn trên ngựa gỗ, Nghiêm Thanh hạ tay xuống tò mò quan sát xung quanh, cảm thấy bản thân mình hơi nhột nhột.
Ngựa gỗ quay lại vị trí cũ, nhóc con lại to giọng gọi cô ơi, lại thêm một vòng nữa, vẫn gọi cô ơi, sau cùng Nghiêm Thanh phải đổi vị trí với Cố Thanh Châu. Cô luống cuống ngồi trên lưng ngựa gỗ, thấy cô bé con nhỏ giọng mềm mại quay đầu ra sau cười với cô Nghiêm Thanh đang bối rối.
Một đôi tay đẹp đẽ của người đàn ông nắm cổ tay gầy nhỏ của cô gái, nhẹ nhàng đặt lên người đứa trẻ, nói nhỏ: "Ôm nó thế này là được, không ngã được đâu, em đừng lo."
Nghiêm Thanh ngượng ngùng vâng một tiếng, bé con cười ngọt ngào với cô: "Cô ơi, cô sợ à?"
"Không..."
***
Vòng quay ngựa gỗ chuyển động, một lớn một nhỏ dính sát lấy nhau, trên cổ tay vẫn đeo lơ lửng một cặp bóng bay hình gấu, đung đưa theo gió. Nghiêm Thanh không ngờ trẻ con bây giờ có nhiều mánh khóe lừa gạt người lớn như vậy, người phía trong chơi không đủ, ở ngoài còn phải có người chụp ảnh cho. Bảo sao Cố Thanh Châu muốn tìm người giúp, nếu không không biết phải bận rộn đến mức nào nữa!
Một bài hát ngựa gỗ di chuyển qua chỗ Cố Thanh Châu bốn lần, mỗi lần cô bé đều phải bày ra một tư thế khác nhau. Thật ra Nghiêm Thanh chỉ thấy bàn bàn tay tròn tròn mập mập kia cố gắng khoa chân múa tay thật là mệt thay cho nó, nhưng cô bé vẫn làm không biết mệt. Người đàn ông bên ngoài ấy dường như cũng không biết mệt, giơ điện thoại lên chụp lia lịa, còn khen ngợi: "Nguyệt Nguyệt thật dễ thương, kiểu dáng này của con đúng là tuyệt vời."
Thảo nào cô nhóc rất thân thiết với anh, miệng ngọt như thế tất nhiên ai cũng sẽ rất thích dính anh.
Thật ra tốc độ quay của ngựa gỗ khá nhanh nên Nghiêm Thanh muốn trong lúc này phải bảo vệ tốt cô nhóc trong lòng, cơ thể căng cứng ban đầu rồi cũng dần dần thả lỏng. Đến vòng cuối cùng, bé con chợt nói với cô: "Cô ơi, cùng cười một cái nào."
Nghiêm Thanh toét miệng cười không biết có nhìn ra được là vui vẻ hay không, mũi cảm giác hơi chua chua.
Phát hết một bài hát là khi ngựa gỗ ngừng quay, xong chuyến này Nghiêm Thanh như trút được gánh nặng, vậy mà cô gái nhỏ vẫn chưa chơi đủ, muốn chơi thêm một lần nữa. Do đó lần này chỉ mình cô bé ngồi trên ngựa gỗ, còn Cố Thanh Châu và Nghiêm Thanh thì ở bên ngoài chờ bé.
Nghiêm Thanh hỏi: "Sao Nguyệt Nguyệt lại không có lông mi?"
Người đàn ông bên cạnh cười tủm tỉm, tìm gì đó tên điện thoại di động một lát rồi đưa cho cô xem.
Đó là một đoạn clip ngắn, bên trong là gương mặt đẫm nước mắt của đứa bé mà giờ phút này đang chơi vòng quay ngựa gỗ. Có một người phụ nữ rất đẹp khẽ cười bước vào ống kính, trong tay cầm theo một cây kéo, quay clip là một người đàn ông, giọng nói có vẻ rất lo lắng, liên tục dặn dò vợ mình phải cực kỳ cực kỳ cẩn thận.
Sau đó, hai vợ chồng nhà này nhân lúc đứa trẻ đang ngủ cắt phăng đi hàng lông mi dài của nó.
Người phụ nữ cười không ngừng, ngược lại người đàn ông không ló mặt lại đau lòng không thôi.
Cố Thanh Châu kể: "Lông mi của Nguyệt Nguyệt bị cụp vào trong, bây giờ con bé còn nhỏ nên chưa thể làm phẫu thuật được. Mẹ con bé đành phải cắt bỏ lông mi."
Ngón tay anh trượt sang, tiếp đó là clip quay cảnh cô bé tỉnh ngủ, ôm gương khóc hu hu, người phụ nữ an ủi bé: "Ngày mai mẹ mua cho con một cái váy công chúa Elsa nhé?"
Nhóc con đang vô cùng đau khổ nín khóc ngay, bàn tay nhỏ mập mạp giơ ra hai ngón tay cộng thêm ánh mắt không được nuốt lời của mình, cảm thấy váy công chúa Elsa vẫn quan trọng hơn một chút.
Bên trong hầu hết là hình Cố Thanh Châu vừa chụp cho cô nhóc vừa rồi, mỗi một tấm đều có Nghiêm Thanh.
Nghiêm Thanh lướt xem vài tấm, Cố Thanh Châu đột nhiên thẳng lưng nói với cô: "Nếu em không thích anh sẽ xóa nó."
"Không đâu, đẹp đấy chứ." Trẻ con dễ thương như vậy sao phải xóa?
Người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh cũng chuyển mấy tấm qua cho em nhé!"
Nghiêm Thanh đồng ý: "Em trai anh nhỏ hơn anh mấy tuổi?"
"Năm tuổi."
Nghiêm Thanh tính toán một chút: "Vậy là em trai anh lấy vợ sớm rồi."
Cố Thanh Châu cười nhạt: "Hết cách rồi, hai anh em anh cần phải có một người lấy vợ sinh con sớm. Người nhà anh coi trọng vấn đề này."
Nghiêm Thanh thấy biểu hiện ngày hôm nay của Cố Thanh Châu, nói: "Sau này anh nhất định là một người bố tốt."
"Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy."
***
Cô nhóc chơi cả ngày người đầy mồ hôi, Cố Thanh Châu cõng bé đi căn-tin, bây giờ doanh nhân thủ đoạn ngày càng nhiều, tính đến việc bố mẹ dẫn con cái đi chắc hẳn sẽ chơi hết mình, sắp xếp một phụ giúp trong phòng ăn, chỉ cần đặt con trong đó là có thể đi chơi thoải mái và sẽ có một người phục vụ cho mỗi bé. Nhìn mấy người mỗi người vì muốn dụ mấy đứa nhóc ăn mà phải cải trang thành không phải chú gấu nhỏ thì là các con thú khác, thay đổi cách biểu hiện để dụ chúng nó thật sự đúng là dân buôn bán mà.
Bạn nhỏ Cố Khải Nguyệt vừa liếm kem ky của mình vừa ngắm gấu lớn biểu diễn, vui vẻ cười ha ha rõ to. Cố Thanh Châu kéo tay Nghiêm Thanh ra ngoài, chỉ vào bảng hướng dẫn các trò chơi hỏi cô: "Em muốn chơi gì không?"
Anh im lặng chờ cô chọn, Nghiêm cô nương vòng vo ánh mắt một hồi, chỉ thuyền hải tặc, cô chưa chơi lần nào, có điều nghe đồng nghiệp nói trò này rất kích thích.
Thầy Cố nhìn thuyền hải tặc cách đây không xa lắm, gật đầu đồng ý: "Được, hẳn là rất thú vị đây."
Hai người xếp hàng, trò chơi này kinh doanh rất tốt, người chờ ở phía dưới không ngừng nghe người bên trên hét chói tai cứu mạng. Nghiêm Thanh nóng lòng muốn thử, đánh cược với Cố Thanh Châu: "Chờ lát nữa ai la lên người đó làm con chó nhỏ."
Suy đi tính lại nghĩ đến hình tượng thầy Cố cũng cần kiêng kị: "Hay là thôi đi."
Ngược lại Cố Thanh Châu nói: "Ai la lên người đó làm chó nhỏ, nhớ giữ lời."
Vì vậy hai người lên thuyền, không có kinh nghiệm nên chọn ngồi vị trí lái thuyền.
Chờ khi chiếc thuyền lớn này dừng lại đưa tất cả thuyền viên xuống đất an toàn, Nghiêm Thanh ngồi xổm dưới đất mặt mày xanh mét, chỉ biết xoa hai bên thái dương. Cô không cam lòng ngẩng đầu, thấy anh mang theo ý cười thì thầm: "Chó nhỏ."
Cô gái hướng mắt lên trời trợn tròn, thầm nghĩ có cho tiền sau này cũng không dẫn con đến đây đâu. Hủy hoại tuổi thơ!
Tối đó khi về đến nhà Nghiêm Thanh gọi điện cho Giả Vân, rất có tinh thần nhắc đi nhắc lại: "Lạ thật đấy. Thật sự rất lạ là đằng khác."
Hiếm khi thấy Giả Vân nghỉ phép, chuẩn bị đi chợ hải sản mua mười cân tôm hùm nước ngọt ăn cho thoải mái, hỏi Nghiêm Thanh có muốn đi chung hay không.
Nghiêm Thanh xoa cái bụng: "Xin lỗi, hôm nay ăn tôm hùm, hình như là của Pháp, bây giờ thì khó mà có thể nhét thêm được sản phẩm nội địa."
"Mày đi ăn cơm với người gọi là thú kia à?" Giả Vân hận
"Ừ, đi cùng với cháu gái anh ấy."
"Ôi giời, có phải tên đó đang theo đuổi mày không đấy? Bảo là đi chơi cùng cháu nhưng thực chất là đang hẹn hò?"
"Chị cả ơi..." Nghiêm Thanh thở dài: "Em phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"
Giả Vân cắt ngang: "Được rồi, cứ coi như là giả vờ thế đi."
"Ừ thì, nói thế nào nhỉ, cảm giác rất quen thuộc." Nghiêm Thanh tổng kết.
Giả Vân nghe mà như đi trong sương mù: "Rốt cuộc mày muốn nói gì hả?"
Nghiêm Thanh cũng không biết được nhưng trong khu vui chơi anh khiến cô cảm thấy rất thân quen như đã từng quen biết, loại cảm giác này có gì đó không đúng lắm, rõ ràng đang nhớ đến, nhớ được một nửa thì đứt đoạn làm cho người ta phát điên lên được.
Sau khi cúp máy Nghiêm Thanh mở di động ra thấy có tin nhắn đến từ Cố Thanh Châu. Hôm nay là lần đầu tiên cô chơi trò vòng xoay ngựa gỗ, nhớ lại hình như mười năm trò cái này vẫn chưa thịnh hành, chỗ cô nhiều nhất cũng chỉ là tấm ván gỗ bảy sắc cầu vồng quanh một cái trụ lớn mà thôi.
Nghiêm Thanh nhìn chằm chằm màn hình thất thần hồi lâu, cuối cùng đăng lên Weibo một tấm hình.
Là hình bong bóng bay hình con gấu to của cô hôm nay, cô để nó bay tự do chạm lên trần nhà. Không có dòng chữ nào, bởi vì cô cũng không biết mình nên nói gì đây, có đều đây là chút kỉ niệm trong lòng, là bong bóng bay đầu tiên từ nhỏ đến lớn của cô.
Album ảnh "Cô già mua bóng bay cho cháu gái anh", ID Máy dọn nhà màu xanh nhấn thích.
***
Còn bạn nhỏ Cố Khải Nguyệt bên kia một giây trước còn hùng hồn nói muốn đi chơi với bác lần nữa thì giây sau đã ngủ gật mất. Cố Thanh Châu nhìn qua gương chiếu hậu nở nụ cười, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, lái xe chạy từ từ trên đường.
Anh đưa nhóc con về nhà, xe vừa mới tới chân đồi thì đã có người thông báo cho người trong nhà. Ông cụ trong nhà chưa nhìn thấy thì vẫn chưa chịu nghỉ ngơi, giờ phút này đồng loạt ở dưới lầu, Cố Thiên Dụ ngồi bên cạnh chờ cùng còn Cố San San dụi dụi mắt ngáp dài.
Đường lên núi không xa lắm, đi qua một cánh cổng sắt dày nặng là đến một khoảng sân rộng, cả khu vườn phong cảnh, đèn đường vẫn được thắp sáng từ cổng đến nhà để xe. Cố Thanh Châu bế đứa bé vào lòng, nhóc con phối hợp vòng hai tay qua người anh, trong mơ cũng không quên thốt lên hai chữ Elsa.
Anh cười, tâm trạng rất tốt bước vào trong nhà. Thời gian gần đây anh tương đối bận bịu, lâu rồi không về nhà nên trong lòng cũng biết lát nữa khó mà thoát thân.
Quả vậy, nhóc con được bà vú ôm lên lầu, dưới lầu người ta bưng trà và điểm tâm lên, người đứng đầu nhà họ Cố, Cố Trọng Thiên có lời muốn nói.
"Thanh Châu, chuyện của con không nên kéo dài thêm nữa, nếu không bố với mẹ con chết cũng không nhắm mắt."
Cố Thanh Châu bưng chén trà uống một hớp: "Vâng, con sẽ cố gắng."
Cố Trọng Thiên thấy con trai cả không phản đối, hơi vui vẻ, nói đến chuyện xưa: "Con với Thiên Dụ tuổi cũng không còn bé nữa, bố thấy..."
"Con đã có người trong lòng." Cố Thanh Châu đặt tách trà xuống: "Bố ơi, để khi khác con đưa cô ấy về nhà mình dùng cơm."
Cố San San đang ngáp suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình!
Gì? Anh cả thích ai?
Anh đang muốn chọc tức bố à!
Ôi chao, Thiên Dụ thật đáng thương mà!
Tình hình bây giờ thực sự im lặng đến đáng sợ, Cố San San mở to đôi mắt nhìn bên này một chút lại quay sang bên kia một chút, lặng lẽ nháy mắt cho anh cả, nhưng hết lần này đến lần khác Cố Thanh Châu không thèm để vào mắt.
Cố Trọng Thiên gật đầu, không đồng ý cũng chẳng phản đối, mà nói: "Buổi tối ngủ ở nhà đi, phòng con đã dọn dẹp xong xuôi cả rồi."
Đúng là đã muộn rồi, từ đây về nhà anh cũng phải đi một tiếng đồng hồ nên Cố Thanh Châu đáp vâng, đứng dậy trở về phòng.
Không lâu sau có người gõ cửa, Cố Thanh Châu không ngạc nhiên khi người ở ngoài là Cố Thiên Dụ.
"Thanh Châu!" Cố Thiên Dụ nhìn anh: "Thực sự chúng ta không thể nào ư?"
Cố Thanh Châu lạnh nhạt nhìn cô nàng, trước sau anh vẫn một biểu cảm như thế. Rõ ràng vẫn chưa nói gì, làm cho người ta cảm thấy mấy lời nói vừa rồi của mình thật thừa thãi.