Theo từng số phát trực tiếp của Nghiêm Thanh, đám người hâm mộ dần biết thêm nhiều chuyện về người bạn trai mà cô yêu đến chết đi sống lại kia. Trên thực tế họ không cố ý, biểu hiện của con gái khi yêu đều rất ngọt ngào, trong khi đó Nghiêm Thanh bây giờ hoàn toàn không có ý định che giấu bản thân, nghĩ sao nói nấy, thích phát cái gì phát cái đó, tùy ý tự nhiên.
Đầu tiên là nghề nghiệp. Một lần nọ, Nghiêm Thanh đăng bức ảnh chụp đường Tư Minh ở đại học Dương cùng với nội dung chờ thầy Cố tan lớp lên Weibo, khiến bình luận hôm đó của cô tải mãi không hết, hết bình luận này đến bình luận khác chen nhau để được đăng lên. Không chỉ vậy, trong tin nhắn chờ cũng đều là xin truyền thụ kinh nghiệm, có người còn muốn được tận mắt chứng kiến nhân vật chính.
Thế là Nghiêm Thanh hỏi ý kiến Cố Thanh Châu. Thầy Cố lấy di động của cô tự chụp mình một tấm ảnh rồi đưa cho cô: "Em đăng đi."
Nghiêm Thanh ngắm đi ngắm lại, ngắm mãi bèn lắc đầu bảo không được.
Cố Thanh Châu đang mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào bỗng chốc sững lại.
Nghiêm Thanh nói: "Tấm này đẹp quá, không được."
Anh cười tươi, hỏi vậy làm sao bây giờ?
Sau đó Nghiêm Thanh đăng bức ảnh bàn tay anh lên Weibo, đám fans thông minh sực nhận ra được hai điều từ bức ảnh đôi tay lái vô lăng: một là tay của thầy Cố cực kỳ đẹp, hai là thầy Cố chạy Mercedes-Benz.
Weibo Nghiêm Thanh đón nhận thêm một đợt fans cuồng tay. Cô rong ruổi trong thế giới mạng đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy được đảng cuồng tay ngưỡng mộ từ lâu. Thật sự bội phục sát đất, sao có thể chỉ dựa vào bàn tay mà đã trở thành fan hâm mộ người ta được nhỉ?
Cô hỏi anh: "Nếu gương mặt anh khó nhìn thì liệu mấy người đó còn hâm mộ anh không?"
Cố Thanh Châu đang ngồi soạn giáo án bên bàn nhỏ nghe vậy bèn nghĩ thử, sau đó trả lời: "Em cũng nhờ vào giọng nói của mình để chinh phục được bao nhiêu người theo dõi đấy thôi, cho nên chuyện này chẳng có gì lạ cả. Bây giờ là thời đại tự do yêu thích thần tượng, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà."
Sau đó anh nhìn qua tay mình, nói vẻ không chắc chắn lắm: "Bọn họ nói tay của anh nhìn có cảm giác rất cấm dục, không biết đoán từ đâu nhỉ?"
Cố Thanh Châu nói: "Em đừng cười, đang hỏi em nghiêm túc mà, sao anh có thể cấm dục được?"
"Vâng." Nghiêm Thanh gật đầu, tất nhiên không có khả năng đó đâu, chàng lớn ăn mặn đã lâu nhưng chưa từng có thời gian ngừng lại ấy chứ.
Không chỉ thích tay mà mọi người còn say mê cả giọng nói của thầy Cố. Một buổi nọ Nghiêm Thanh vô tình bị cảm nên đành xin lỗi mọi người khi phát trực tiếp. Hiếm khi cô thể hiện thiếu chuyện nghiệp như lần này, suy cho cùng nguyên nhân là do tối qua quấn quýt làm loạn với Cố Thanh Châu trong nhà tắm mới bị cảm lạnh như thế này. Đám fans thì ngược lại, họ cảm thấy không sao cả, dù sao Hắc nương nương được yêu thích không phải nhờ giọng nói nũng nịu nên khi cất giọng khàn khàn không hề khiến mọi người bận tâm.
Nghiêm Thanh đang cảm động thì nhìn thấy làn mưa bom bão đạn trong khung bình luận:
Vậy chị gọi thầy Cố ra giúp đi, để chúng tôi nghe thầy Cố nói chuyện nào!
Nghiêm Thanh bực bội nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ thầm, mẹ nó đây là nơi bà đây phát trực tiếp mà mấy người nói thế là có ý gì hả? Đuổi bà đây đi để gặp gỡ người đàn ông của bà sao? Thật sự là đám fans kiên cường dai dẳng như nước sông chảy, chẳng có chút tin tưởng cơ bản nào giữa người với người cả.
Cố Thanh Châu cũng rất ngại, anh đã quen với hình tượng nghiêm túc chững chạc ở trường, chỉ thỉnh thoảng trêu chọc Nghiêm Thanh khi về nhà. Việc này một khi đã nghiện thì chẳng có cách nào cai được, thật sự xin lỗi người hâm mộ của anh, vậy nên fans đã yêu cầu anh sẽ tình nguyện thỏa mãn mọi người.
Thế là hôm ấy Cố Thanh Châu lấy thân phận người đàn ông của Hắc Diện Mao Hài lần đầu tiên lên trực tiếp:
"Chào mọi người, hy vọng mọi người luôn ủng hộ Hắc Diện Mao Hài."
Chỉ nói mấy chữ như vậy mà như ly rượu nặng làm say mê không biết bao nhiêu cô gái, một trận mưa bom nữa trên khung bình luận:
Gào gào gào gào gào gào gào tôi đi chết đây.
A a a a a a hay quá!
Mẹ nó, giờ này mà còn ở cùng nhau! Tao thực sự tin Hắc Hắc có bạn trai rồi.
233333 nói thêm câu nữa đi! Nói nhiều hơn nữa đi mà!
Nghiêm Thanh lạnh lùng hỏi: "Có phải tôi nên nhường chỗ luôn không?"
Mưa đạn lần nữa tung bay:
23333 Nên nên!
Hahaha lời này là cô nói, không phải bọn tôi đâu nhé!
Ối trời, tức rồi? Có tức giận nhưng vẫn phải thả thầy Cố ra nhá!
Được được, câu tiếp theo tặng cho thầy Cố!
Nghiêm Thanh: "..."
Cố Thanh Châu cười khẽ, đưa tay vuốt vuốt gương mặt sụp đổ của cô nàng nào đấy, Nghiêm Thanh ngoảnh sang đối diện với anh, há mồm muốn cắn.
Mưa đạn vẫn tiếp tục:
Fucking you, tao nghe được tiếng ma sát! Hô hô hô, tiếng cười của thầy Cố làm tao vấn vương ba ngày được đó!
Chúng ta có phải quá đáng rồi không? Tôi cảm giác một giây nữa thôi Hắc Hắc sẽ lại mắng chửi đấy mọi người ạ!
Đùa à, bạn trên cho rằng bây giờ bà cô này thực sự là Hắc Hắc của trước kia chắc? Bà cô ấy bây giờ không biết mắng người là thế nào đâu, yên nào!
Một giây sau Nghiêm Thanh nói: "A, bà đây nhịn mấy người lâu rồi nhé, mẹ nó người trước kia yêu tôi đến chết đâu rồi? Mấy người mà còn thế này là tôi tắt trực tiếp đó, trò chuyện không nổi nữa rồi có biết hay không hả!"
Nhưng câu này hoàn toàn vô dụng, mưa đạn tiếp theo là:
Ế, thầy dạy khoa nào thế? Tôi muốn đi nghe giảng.
Nghiêm Thanh: "..."
Mẹ nó bây giờ mắng người cũng vô dụng rồi ư? Đúng là lòng tham vô đáy.
Cố Thanh Châu bị đủ loại biểu cảm của Nghiêm Thanh chọc cười đến mức phải ôm bụng ngồi xổm trên sàn nhà, đau hết cả bụng, cuối cùng xua xua tay và nói: "Thôi em nói, em nói đi, anh ra ngoài nấu đồ ăn khuya cho em."
Song phàn nàn cũng chỉ phàn nàn vậy thôi, đám fans tổng kết, Hắc Hắc nhà bọn họ nghĩ một đằng làm một nẻo, tuy ngoài miệng hay chê bai nhưng ngày nào cũng thích phát bánh gato trên Weibo quên cả trời đất. Có điều, nếu ai đụng đến thầy giáo nhà cô cô sẽ giận đến bố mẹ nhận cũng không ra.
Đúng là con người... không tiếc vung bánh gato lớn cho đám fans mà!
***
Ngày lễ đầu tiên sau năm mới đặc biệt quan trọng với đại đa số sinh viên đại học chính là ngày Valentines, tuy nó là ngày lễ của người nước ngoài nhưng sức nóng của nó sau khi du nhập vào trong nước không hề giảm. Hàng năm, biết bao nam thanh nữ tú đã bắt đầu lên kế hoạch đón lễ từ sớm.
Đại học Dương cũng tổ chức một buổi tiệc trong hội trường, giảng viên và sinh viên đều có thể tham gia.
Các năm trước Cố Thanh Châu đều không tham gia, ngày lễ này năm nào cũng như năm nào nhưng năm nay thì khác. Trưởng khoa Vương hỏi anh: "Có dẫn bạn gái đến không?"
Anh gật đầu.
Trưởng khoa Vương đang lên diễn đàn sinh viên nghe thấy vậy thì vuốt tóc: "Chú lại muốn lên trang đầu rồi."
Cố Thanh Châu cười khẽ.
Vào ngày Valentines anh có tiết, đã hẹn tối về sẽ đón Nghiêm Thanh. Cô nhắn tin WeChat cho Cố San San hỏi con bé hôm nay có rảnh không.
Cô gái nhỏ lo lắng đến nóng ruột, hỏi: "Không phải không có người hẹn, em làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi."
Nghiêm Thanh bật cười, hỏi lại: "Có mấy thứ chị không biết nhiều lắm, em có thể giúp chị không?"
Cố San San ngồi trong căn phòng lớn hơi cô đơn lạnh lẽo, rõ ràng cô là cô gái nhỏ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tại sao lại đến mức ngày Valentines mà chẳng có ma nào mời đi chơi, đồng thời hẹn người ta lại bị từ chối! Lý Mậu, anh giỏi lắm!
Chuyện này chưa tính là gì, mấy cô nàng dưới tay quản lý của cô mới sáng sớm đã bàn tán chuyện áo quần tóc tai, cả tầng đều đang chia sẻ một thứ để quyến rũ những chàng trai đang bán rất chạy, đến phiên cô thì cấp dưới lễ phép hỏi một câu: "Sếp ơi, chị có muốn thử một chút không?"
Bực tức của Cố San San từ đó mà ra, thử cái đầu cô, thử cho ai xem!
Chán nản xua tay, đành làm người tốt, nói với mọi người hôm nay có thể tan làm sớm, trên đường về không nên vội vã, mọi người có đủ thời gian chăm chút cho mình thật đẹp để có một đêm thật hoàn hảo, hi vọng sau đêm tình nhân này sẽ trở thành người một nhà.
Khóc!
***
Nghiêm Thanh lái xe thẳng đến Cố thị để đón Cố San San, cô gái nhỏ ngồi vào chiếc Harry đỏ nhìn tay lái lụa trong xe thì tâm trạng khá hơn một chút, giật nhẹ tay áo chị với vẻ mong đợi: "Bao giờ chị dạy em?"
Nghiêm Thanh nói: "Lúc nào cũng được, em gọi chị sẽ đến."
Cố San San chớp nhìn cô, cảm thấy người này tốt quá, chị ấy không hề ghét mìn.
Hai người đến salon làm tóc mà Cố San San chỉ, cô gái nhỏ quen thuộc tìm quản lý chính và giới thiệu Nghiêm Thanh: "Đây là chị tôi, tối nay chị ấy có buổi tiệc quan trọng nên Đại Khánh cậu phải hóa vịt thành thiên nga đấy, nếu không lần chụp hình sau không gọi cậu đâu."
Nghiêm Thanh vừa nghe đã hiểu, hẳn là vị này cũng trong giới coser, theo cô nàng này lăn lộn trong giới đã lâu.
Vị giám đốc tạo hình tên Đại Khánh giậm tay giậm chân, không nghe theo: "Này này, Đào Đào, cô cho tôi chút mặt mũi được không hả, đừng có mà gọi tên thật tôi ra chứ!"
Cố San San không kiên nhẫn: "Rồi rồi rồi, ừ thì Leo được chưa, nhanh làm việc đi."
Đại Khánh xoay người tỉ mỉ đánh giá Nghiêm Thanh: "Chị gái có phong thái đặc biệt quá, không thành vấn đề."
Thế là Nghiêm Thanh bị cậu ta ấn ngồi xuống, bắt đầu từ việc chăm sóc tóc. Tuy cái tên Đại Khánh nghe hơi quê mùa nhưng tay nghề lại khá tốt. Khi Nghiêm Thành ngồi trên ghế xoay tốn mất mấy giờ đồng hồ đến mức sắp hết kiên nhẫn chuẩn bị phát cáu, cuối cùng Đại Khánh cũng vỗ tay mãn nguyện nói: "Xong."
Xoay ghế lại, người trong gương trông hơi lạ lẫm, tóc xoăn bồng bềnh, dày dặn nhuộm màu xanh đen, nhưng chỉ khi đứng dưới ánh mới có thể trông thấy. Trong khi làm tóc có người đến làm móng, Cố San San chọn màu hồng phấn.
Nghiêm Thanh ngắm ngón tay mình mà cảm giác không quen, cô lớn đến từng này rồi mà giờ mới dùng màu hồng.
Tuy nhiên cô khá thích màu này, thích màu sắc trên người Cố San San.
Sau đó đến phần trang điểm, việc này Đại Khánh không thể nhúng tay, bởi vì Cố San San đã lấy ra một cái rương đen lớn từ phòng làm việc của cậu ta, phía trên dán thật to chữ "COSER", có vẻ như là đồ chuyên dụng của cô nàng.
Cố San San mở nắp rương, dàn thành ba tầng. Cả ba tầng chứa đầy đồ, chai chai lọ lọ nhiều không kể xiết, cô bé nói với Nghiêm Thanh: "Cái rương này em gửi cậu ta, chị yên tâm chỉ mình em dùng thôi, rất sạch sẽ."
Nghiêm Thanh chỉ vào cái rương hỏi cô gái nhỏ: "Của em cả ư? Có dùng hết không?"
Cô nàng mặt mày hớn hở: "Đồ trang điểm của con gái là bộ mặt thứ hai, tất nhiên là dùng hết rồi."
"Nhưng mà chị lại thấy em không trang điểm nhìn đẹp hơn nhiều."
Lời này giống y đúc lời của mấy tên đàn ông khô khan, Cố San San cũng đoán được Nghiêm Thanh không phân biệt được trang điểm là thế nào, nhưng được khen đẹp thì ai cũng vui.
Sau đó Nghiêm Thanh lại bị bắt ngồi trên ghế rất lâu, cô gái nhỏ chăm chú tô vẽ lên gương mặt của cô, dùng rất nhiều thứ mà cô chưa từng thấy, còn uốn cong mi mắt. Nghiêm Thanh không quen nước mắt chảy đầy mặt, cô gái nhỏ hô to: "Đừng đừng, không được khóc, sẽ hủy lớp trang điểm đó!"
Cô rất muốn hỏi, khóc với trang điểm thì liên quan gì với nhau, đảo mắt đã thấy mi mắt nhẹ đi, cái cảm giác khó chịu biến mất.
Cố San San bất đắc dĩ cầm lông mi giả trên tay: "Được rồi, dù sao gương mặt chị cũng không đến nỗi nào, không cần thêm lông mi nữa."
Nghiêm Thanh đưa tay sờ sờ hàng lông mi của cô nàng, hỏi: "Đây là thật hay giả?"
Cô gái nhỏ như bị giẫm phải đuôi: "Đương nhiên là thật rồi!"
Nghiêm Thanh "ồ" một tiếng, giở trò xấu lấy tay giật giật lông mi của cô nàng, Cố San San đau lòng đến giậm chân, cầm cọ má hồng chỉ vào Nghiêm Thanh: "Chị có muốn làm nữa không đấy!"
Đại Khánh đứng bên cạnh nói với vẻ kì lạ: "Đào Đào, hai người có đôi mắt giống nhau thế, là chị họ ngoại hay chị họ nội thế?"
Cố San San ngoảnh sang nhìn Đại Khánh, nghĩ thầm cả hai đều không, người này tương lai có lẽ sẽ là chị dâu của cô, cậu có thể im lặng đi được không?
Màn đêm dần buông xuống, Nghiêm Thanh ngồi một lúc mông cũng bắt đầu tê rần, cảm nhận sâu sắc được chuyện làm phụ nữ không hề dễ dàng. Cô thầm nghĩ chuyện hôm nay chỉ làm một lần mà thôi, lần sau chắc chắn sẽ không làm nữa thì nhận được điện thoại của Cố Thanh Châu, anh bảo vừa tan học, sẽ đến đón cô ngay. Nghiêm Thanh nhìn mình trong gương, chờ anh đến đón.
Cố San San tìm Nghiêm Thanh lấy chìa khóa xe nói rằng đánh rơi cái gì đó trong xe, khi trở về trong tay còn cầm theo một túi giấy, cô đưa đồ trong tay cho cô: "Chị xinh lắm, thẩm mĩ của anh em tốt lắm, chỉ còn thiếu cái này thôi, chị cầm đi."
Nghiêm Thanh xé bao bên ngoài lấy ra một cái túi xách, Đại Khánh đứng bên cạnh hít vào một hơi, là kiểu dáng số lượng có hạn mà cậu không mua được, tháng trước trên mạng ra giá gấp năm lần.
Cố San San đỏ mặt: "Đây là cái túi lần trước muốn tặng cho chị, chắc là chị chưa mở ra xem nhỉ, rất đẹp đúng không?"
Nghiêm Thanh gật đầu, nhìn ra đây là kiểu dáng cô nàng này thích, cô cất lại cái túi vào bọc.
Cố San San nói: "Lúc này không cho phép chị trả lại, như thế em rất mất mặt đó, có biết không?"
Nghiêm Thanh nhìn Cố San San, đột nhiên cười rộ lên, trong mắt hơi phiếm hồng, có lẽ là bị lông mi hun.
Cô ừ, cầm túi xách trong tay lắc lắc, nghe thấy cô gái nhỏ thở dài ca ngợi: "Đẹp quá, em yêu chết mất."
Nghiêm Thanh đưa tay ôm Cố San San vào trong ngực ấn ấn, nói câu cảm ơn.
Lúc Cố Thanh Châu đến thì trời đã tối đen, dạ hội tám giờ mới bắt đầu, bọn họ vẫn còn thời gian đi ăn một bữa cơm, anh chờ ở cửa ra vào gọi cho Nghiêm Thanh, ánh sáng không tốt, bóng hình mơ hồ, chỉ thấy được có một cô gái dáng người yểu điệu tóc tài như nữ sinh nâng làn váy bước xuống lầu, đường cong cơ thể rất quen thuộc, nhất thời Cố Thanh Châu không kịp phản ứng.
Cho đến khi cô đến gần, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc trong túi cô vang lên, Cố Thanh Châu mới ngập ngừng lên tiếng: "Nghiêm Thanh?"
"Anh cúp máy trước đi." Nghiêm Thanh nói xong xoay một vòng trước mặt anh, hỏi: "Đẹp không anh?"
***
Cố Thanh Châu chỉ cảm thấy cô gái bình thường bên cạnh anh đã thay đổi một cách vi diệu, anh vô thức nhìn về giày cô, phát hiện giờ phút này Nghiêm Thanh đang đi đôi giày cao gót anh tặng, lại cố gắng xuyên qua ánh đèn mờ tối nhìn lên, phát hiện chiếc váy mà Nghiêm Thanh đang mặc chính là chiếc váy anh đưa cho cô.
Cố San San trốn sau cánh cửa lớn cầm khăn giấy lau nước mắt, níu lấy Đại Khánh nói: "Nhìn xem anh tôi ngốc chưa kìa, không ngờ anh ấy cũng có ngày hôm nay, sao tôi thấy hơi buồn nhỉ, như thể anh sắp gả đi ấy."
Cố Thanh Châu bước đến cầm tay Nghiêm Thanh, nói một câu hối lỗi: "Anh không nhận ra em."
Nghiêm Thanh muốn hiệu quả thế này, vô cùng hài lòng.
"Em đẹp quá." Anh trầm trồ, vào khoảnh khắc này Nghiêm Thanh vẫn là cô nàng khí phách của anh nhưng anh lại không thể nói nên lời sự khác biệt. Gương mặt cô toát lên vẻ dịu dàng, mái tóc dài của cô uốn xoăn thành lọn lớn, cô cười nhẹ nhàng mang theo chút thẹn thùng, cô nhẹ khoác tay qua khuỷu tay anh, thúc: "Chúng ta sẽ đến muộn mất."