Nói chung do thời gian trước ngấm ngầm chịu đựng quá mức, vận may như một vòng xoay, mãi mới quay đến cái tên Nghiêm Thanh. Không tới hai ngày sau khi sự kiện Valentines diễn ra, nhà xuất bản từng phát hành hai quyển sách bán chạy của Nghiêm Thanh đang thương lượng với cô trên QQ.
Cô đang lái xe, tùy ý liếc mắt rồi đặt di động xuống, chịu đựng quãng thời gian tắc đường đầy gian nan, dừng trước đèn xanh đèn đỏ. Cô lại nhớ đêm hôm ấy thầy Cố ngoài miệng nói viết kiểm điểm nhưng thực ra đang trừng phạt mình. Nghiêm Thanh nghiến răng nhìn chiếc xe đằng trước phách lối phả khói gào thét mà đi, còn mình thì như bà già chậm rãi dịch chuyển theo dòng xe cộ đi về phía trước, như thể có Cố Thanh Châu ngồi bên cạnh vậy.
Cô nghĩ lại, có phải mình nghe lời quá rồi không nhỉ?
Y như uống thuốc độc!
Song không còn lựa chọn nào khác, anh tốt với cô, mà cô cũng tình nguyện nghe theo anh.
Kết luận cuối cùng là, mẹ nó, cô bị thuần phục rồi _(:::з" ∠)_
Quan trọng là cô còn nhớ xe của Cố Thanh Châu có mã lực với các tính năng cực kỳ tuyệt vời, cảm giác sung sướng vượt mức quy định khi đằng sau đuôi xe màu đen là những chấm nhỏ dần, xe lao vụt trên đường!
Đúng là giết gà mà dùng dao mổ trâu, khổ không chịu được.
Trong lúc đó, biểu tượng chim cánh cụt còn đang nhắc nhở đối phương đang chờ tin nhắn hồi âm của cô, Nghiêm Thanh đợi đến khi dừng xe ở nhà xe đại học Dương mới mở ra xem, đọc xong khẽ cười.
Trên thực tế, năm ngoái sóng to gió lớn như vậy, ngoại trừ bản thân cô thì bên phía phát hành cũng gặp một vài tổn thất nhất định, vẫn còn nhiều đầu sách tồn kho từ lúc phát hành cho đến nay. Cô xảy ta chuyện, người ta không nhân cơ hội đạp thêm một phát rồi đòi bồi thường tổn thất coi như đã phúc hậu lắm rồi, cho nên lần hợp tác này rất có niềm tin.
Trước đó là một trận bị bôi nhọ của Đại Đại, sau đó mỗi ngày lại bị thức ăn cho chó của Đại Đại làm cho no căng, hỏi tiếp gần đây có phải vì Đại Đại sắp xuất bản sách nên mới vậy?
Nghiêm Thanh gõ nhịp ngón tay lên vô lăng.
Đang bàn bạc với cô là Tổng biên tập, ngôn từ mang âm hưởng lãnh đạo, câu đầu tiên thốt ra ã làm cho Nghiêm Thanh phải suy nghĩ.
Tổng biên tập: Nội dung tùy ý, đương nhiên nếu Đại Đại có hứng thú viết vài ba mẩu chuyện ngọt ngào của mình với thầy Cố thì càng tốt.
Mấy năm nay sách về chuyện tình cảm thường ngày bán không tồi, hiện thực quá tàn nhẫn làm cho việc đọc sách loại này như được ăn viên kẹp bọc đường, tiếp thêm sức mạnh tiếp tục sống. Phía nhà phát hành có ý muốn quyển lần này thiên về chuyện vụn vặt, tình cảm hằng ngày của Hắc Diện Mao Hài, hiện tại hai người rất nổi trên mạng, hẳn là sẽ bán chạy.
Nghiêm Thanh từ chối không chút do dự.
Đôi lúc đăng lên Weibo một vài mẩu chuyện, một vài tin tức tình cảm ngọt ngào đều là ghi chép một cách tự nhiên, nếu quả thực phải viết thành sách để xuất bản thì cần phải cố hết sức, cô không nói rõ, cũng không diễn tả được, nói ngắn gọi là cô không muốn lấy chuyện tình cảm của cả hai ra bán lấy tiền.
Nghiêm Thanh nhắn lại cho Tổng biên tập: Chuyện riêng của tôi thì thôi nha ha ha ha, nếu là "Tôi nói thẳng đừng để ý 2" thì tôi sẽ suy nghĩ lại.
Nhắn xong cô xuống xe, sau buổi trưa Cố Thanh Châu có lớp, cô đến đón anh tan làm, bây giờ vẫn còn sớm, quán cà phê dưới tòa viện văn học mở rất đúng giờ, Ngiêm Thanh cầm theo laptop bước vào ngồi xuống, sinh viên làm thêm trong quán vô cùng kinh ngạc và vui sướng, lại thấp thỏm không che giấu được đôi mắt đỏ bừng buồn cười như hạ quyết tâm.
Mà giờ khắc này trong lớp học, thầy Cố cung gặp được đám mèo con như đang nhìn cá trong chậu, hai mắt điên cuồng không hề che giấu.
Anh làm cá con, sinh viên là mèo.
Thầy Cố đành phải đặt giáo trình qua một bên, hơi cuộn tay áo lên, chống một tay lên bục giảng, ngữ điệu nghẹ nhàng: "Được rồi, mọi người muốn nói gì nào?"
Ba phút trôi qua, trong thời gian ba phút ngắn ngủi này, từ hàng cuối cùng đưa lên tờ giấy mọi người chuyền nhau viết, sau đó lớp học yên tĩnh lại, Cố Thanh Châu ngoài ý muốn nhíu mày.
Trên tờ giấy chi chít tên của sinh viên, đều thống nhất một câu hỏi: "Thầy Cố, khi nào thầy lấy vợ? Sinh mấy em bé ạ?"
Cố Thanh Châu cười nhìn hai lần, không nghĩ đến vấn đề mà các sinh viên muốn biết nhất lại là chuyện này.
Trên lớp đã có người cầm điện thoại chuẩn bị ghi lại màn nói chuyện thế kỷ này.
Trên lớp, tất cả sinh viên nữ không hẹn mà cùng che tim che miệng, sợ mình kêu lên sẽ đánh vỡ khoảnh khắc mộng ảo này. Các sinh viên nam cũng vang lên tiếng ồn, tự nhiên nói thầy Cố muốn mời mọi người ăn kẹo mừng.
"Còn câu thứ hai..." Thầy Cố vân vê tờ giấy, nhẹ nhàng gấp đôi, lại gấp bốn, cuối cùng kẹp trong giáo trình của mình, "Cần thương lượng với phu nhân của thầy cái đã."
***
Lần yêu đương này đã mang đến cho Nghiêm Thanh vô vàn cảm xúc, cô dùng hai tay ghi chép lại, bất tri bất giác đã có nhiều hơn mấy vạn chữ, lúc chờ thầy Cố tan lớp đến quán cà phê đón cô, cô đã thương thảo xong một vài chi tiết với nhà xuất bản.
"Anh tới rồi!" Nghiêm Thanh đẩy máy tính với điện thoại ra.
"Chờ lâu lắm không em?" Cố Thanh Châu đứng cạnh xoa xao đầu cô, sau đó kéo ghế ngồi xuống, chỉ nghe thấy ở quầy bar có sinh viên nào đó không cẩn thận làm đổ ly, sợ hãi quay về bên này nói câu xin lỗi.
Nghiêm Thanh cười: "Hôm nay em bị rất nhiều sinh viên của anh vây xem."
Thầy Cố chớp chớp mắt, mang theo ý cười: "Ừ, anh cũng thế."
Cô nàng không buộc tóc đuôi ngựa nữa, mà buông xõa hai bên vai, khẽ động sẽ giống như quảng cáo dầu gội đầu trên TV, như tơ lụa rủ xuống, cực kỳ xinh đẹp. Cô mở điện thoại ra đưa cho anh xem tin nhắn vừa rồi, ngửa đầu cười haha: "Cố Thanh Châu, em sắp khổ tận cam lai."
Thầy Cố chậm rãi rượt xuống xem hết, hỏi Nghiêm Thanh: "Đi lưu động mười hai thành phố ký sách?"
"Vâng," Cô nàng đắc ý, không để ý biểu cảm của Cố Thanh Châu hơi hờ hững.
Nhưng ban đêm liền có thám tử từ tiền phương nhắn báo tin cho cô, Nghiêm Thanh đưa điện thoại ra trước mặt Cố Thanh Châu, hỏi anh: "Sao anh không nói với em?"
Bây giờ có thể nói, ở đại học thành phố Dương không ai không biết cô, không người nào không hay về cô, bọn sinh viên khoa văn lớp Cố Thanh Châu đều là fans trung thành của cô, nói đùa một câu, người tên Cố Thanh Châu này trưa ăn bao nhiêu chén cơm, ngày vệ sinh bao lần cô đều rõ, chứ đừng nói là trên lớp lan truyền chuyện lớn như vậy.
Cố Thanh Châu đánh mắt nhìn sang nội dung pm:
"Thám tử tư nhỏ chuyên nghiệp: Hắc đại nhân, nhanh nhanh vào xem, cô sẽ hu được mười vạn tấn hoa hồng rơi như mưa mãi không dừng... nhưng hãy giữ bí mật, em không muốn bị thầy Cố đánh rớt đâu, yêu hai người, meo meo!"
Cố Thanh Châu ấn mở kết nối, trong đó là một đoạn video mà tụi sinh viên điên cuồng chia sẻ, trong video anh đứng trên bục giảng, nói nhanh thôi, còn nói vấn đề thứ hai cần thương lượng với phu nhân của thầy cái đã.
"Phu nhân của anh là ai em có biết không vậy?" Nghiêm Thanh xích lại gần anh.
Cố Thanh Châu thở dài, lấy trong túi áo ra tờ giấy gấp bốn, Nghiêm Thanh nhìn thấy một dãy tên sinh viên đều thống nhất một câu hỏi.
Cô cười: "Không biết "Thám tử tư nhỏ chuyên nghiệp" là ai nhỉ?"
Cố Thanh Châu: "Mấy đứa trẻ ngày nay..."
Nghiêm Thanh buông tờ giấy xuống, hỏi anh: "Không phải anh nói muốn thương lượng với em à? Sao không nói với em?"
Cô bướng bỉnh muốn một đáp án, rõ ràng trong video thấy anh rất vui vẻ, sao đột nhiên lại không nói với cô? Là cô làm không tốt hay anh đổi ý rồi?
Cố Thanh Châu ôm Nghiêm Thanh sát lại mình, giọng trầm thấp, ý không đổi: "Anh muốn đẩy lùi thời gian."
"Tại sao?" Nghiêm cô nương nói chuyện khó có khi có dấu chấm than.
Cố Thanh Châu chỉ chỉ văn bản trên máy tính đang mở của cô: "Cơ hội tốt đang ở trước mắt em, nên đầu tiên phải tóm chặt lấy nó, thế nhưng em đừng hoài nghi ý muốn của anh, anh rất vội, luôn có ý nghĩ rước em về nhà, mặc kệ em đi lưu động mười hai thành phố ký sách."
Nghiêm Thanh ngẩn người, khó trách đêm nay trong quán cà phê Cố Thanh Châu hơi lạ, thì ra là vậy. Cô cười đổ người vào ngực anh, thầy Cố nhíu mày hỏi: "Em cười cái gì?"
Nghiêm Thanh nâng mặt anh lên: "Hì, Cố Thanh Châu, không cần đợi đâu."
***
Trên người Nghiêm Thanh vẫn mặc đồ ngủ màu hồng giống bộ hôm trước, chỉ khác hôm nay hai đầu vai là màu đen, cổ áo rộng mở, bả vai lộ ra hướng về anh tinh nghịch cười, dép lê trên chân lủng lẳng sắp rơi, đầu ngón chân kia ôm lấy ống quần của anh, như đứa trẻ nghịch ngợm.
Cô định chung thân của mình dễ dàng như thế.
Một dòng nước ấm từ tim Cố Thanh Châu tràn ra, máu trong người anh đang sục sôi, mãi cho đến khi dâng lên nơi hốc mắt, hơi nóng, ẩm nước, đôi mắt đóng rồi lại mở, mi mắt cứ thế ươn ướt, anh bắt lấy tay cô nắm chặt, muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại không thành câu.
Nghiêm Thanh bình tĩnh nhìn anh, cám thấy nửa đời trước của mình gặp những chuyện kia là vì một ngày nào đó sẽ gặp được anh.
Ban đêm hai người ôm nhau ngủ, sau khi Cố Thanh Châu ngủ say, Nghiêm Thanh vụng trộm đăng một bài viết lên Weibo: "Hôm nay tôi lợi hại lắm nhé, làm cho thầy Cố cảm động đến khóc."
"Phúc lợi bất ngờ cho đảng! Tôi có thể cố gắng nhịn ba trăm năm!"
"Muộn thế này không sinh hoạt tình dục, kiểu này tôi an tâm."
Hôm sau Cố Thanh Châu thức dậy mới thấy được, ngồi trong phòng làm việc cười không biết phải làm sao, lên Wechat nhắn với bạn gái: "Anh không khóc."
"Rõ ràng là có mà haha thẹn thùng ấy hihi em thấy hết rồi á!"
Sau đó thầy Cố đi dạy, toàn bộ sinh viên đều đang cười trộm, lại có tờ giấy nhỏ được đưa tới, hỏi anh: "Thầy Cố, thầy với sư mẫu đã thương lượng xong sẽ sinh bao nhiêu bảo bối chưa ạ?"
Thầy Cố chặn đầu: "Các em, lên lớp nhớ chú ý bài giảng, không muốn thi rớt nhỉ?"
Các sinh viên tranh thủ thời gian giữ vững tinh thần, không còn dám nghịch ngợm nữa.
Hết giờ học là lúc quán cà phê ra lò mẻ bánh tart trứng cuối cùng, sinh viên ai cũng đều thích ăn cái này, Cố Thanh Châu cũng có trong đội ngũ xếp hàng, chuẩn bị gói một phần làm đồ ăn khuya cho cô nàng trong nhà đang ngày đêm chạy bản thảo, các sinh viên thấy là Hoa viện đại nhân đại danh đỉnh đỉnh bèn nhao nhao muốn nhường chỗ, thầy Cố khoát tay thể hiện mình cũng nên chờ.
Hôm nay lại có người đăng lên một tấm hình trên diễn đàn, là ở quán cà phê thơm ngát, thầy Cố nhã nhặn đẹp trai một thân áo dài đứng trong hàng ngũ, đang cúi đầu nhắn tin cho ai đó, thật ra anh đến muộn, nếu người phía trước muốn mua thêm mấy cái thì đến phiên anh sẽ không còn phần nữa, nhưng kỳ lạ là, bánh tart trứng mỗi ngày đều cháy hàng thế nhưng hôm nay đặc biệt ế, sinh viên đằng trước xếp hàng mỗi người chỉ mua một cái, hoặc là nói không mua, đi nhầm chỗ.
Vừa vặn là không có sinh viên làm thêm, ông chủ quán cà phê như hòa thượng sờ quả đầu không một sợi tóc của mình, không rõ những sinh viên này có ý gì, thế nên đến phiên thầy Cố, tất cả sinh viên mua hay không mua vẫn chưa đi về mà còn đứng đợi, nghe đóa hoa học viên nói chuyện.
"Gói giúp tôi một hộp, cảm ơn."
Một hộp! Là Hắc đại nhân một mình một hộp hay hai người một hộp? Mẹ trứng có thầy Cố đóng gói bữa ăn khuya thật hâm mộ chết mất! Lập tức chờ mong Weibo mới nhất của sư mẫu!