Cố San San cảm thấy ngày hôm nay của mình trôi qua rất hoang đường, chị dâu cả tương lai của cô biến thành chị ruột, là loại quan hệ máu mủ ruột thịt. Trên hành lang bệnh viện, Nghiêm Thanh nói về thân thế của cô, từ đầu tới cuối không chút giấu diếm, nói đến năm đó, một đứa trẻ sáu tuổi nói với chị mình để em đi còn chị ở lại, Nghiêm Thanh bật khóc, hai tay bụm mặt khóc, bờ vai run run, là hối hận, là hổ thẹn, nhiều năm trôi qua, cô không có lấy một ngày nhẹ nhõm.
Cố San San lại nhìn về anh trai, hy vọng anh nói với cô đây chỉ là ảo giác, nhưng Cố Thanh Châu lại gật nhẹ với em gái, tất cả không thể trốn tránh được nữa, trước mắt là cơ hội tốt nhất, Nghiêm Thanh lựa chọn nói ra chân tướng sự việc, đương nhiên anh đồng ý.
"Cho nên, khi bé em là em trai chị, nhiều năm qua chị luôn tìm một người em trai, lần trước trong buổi triển lãm Anime chị trông thấy vết bớt của em nên đã lấy tóc em đi làm giám định với anh trai, em không phải là em gái anh ấy, mà là em gái của chị."
Nghiêm Thanh gạt lệ gật đầu, đầu Cố San San được bàn tay Cố Thanh Châu vuốt ve: "Nói bậy bạ gì đó, em mãi là người nhà họ Cố."
Cố San San ý thức được điều gì đó, nhìn anh: "Anh, nếu hai người không đùa em, vậy sau này em phải làm gì bây giờ?"
Cô gái nhỏ nghĩ đi nghĩ lại liền bật khóc: "Em còn có thể về nhà không? Em còn có thể gọi họ là bố mẹ không? Họ có còn quan tâm em nữa không? Em..."
"Cố San San." Cố Thanh Châu nắm chặt hai vai em gái, "Anh nói em là Cố San San, nếu không phải chuyện hôm nay xảy ra thì anh không cách nào nói ra chân tướng sự việc với em. Trong nhà trừ em ra, bố mẹ với Thanh Thần đều biết hết, nhưng mấy năm nay em có phát hiện ra mình được đối xử khác gì mọi người không? Em chính là con gái nhà họ Cố, cha mẹ anh trai thương em bao nhiêu em tự suy nghĩ cho kỹ, sợ cái gì? Thế mà dám hỏi có thể về nhà được không là sao?"
Trong mắt Cố San San chứa đầy nước mắt, Cố Thanh Châu cho cô bé cảm giác sâu sắc mình được yêu thương, không cần lo lắng những chuyện này. Cô nắm lấy áo anh trai, nước mắt rơi xuống tí tách, hai mắt mở ho hơn ngày thường nhìn Cố Thanh Châu, rất giống Nghiêm Thanh, cô nói: "Em sợ lắm, mọi người tốt với em như vậy em không dám nhìn."
Nói xong nhìn về Nghiêm Thanh: "Em không nhớ, chị nói những chuyện kia, em cũng không hiểu, tại sao lại nói nuôi em như con trai?"
Nghiêm Thanh khóc đỏ con mắt, hiện lên tia chế giễu: "Vì mặt mũi."
Vì mặt mũi nên con gái vừa sinh ra đã nói nó là con trai, thẳng đến năm sáu tuổi vẫn cắt tóc ngắn mặc quần cộc, cô không biết nếu con bé không trốn đi thì sau này Nghiêm Kiến Quốc với Tô Tam Mạt làm sao mà che giấu sự thật em trai là em gái, có lẽ để lạc mất Cố San San thì chính họ mới là người thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện có thể dễ dàng nô dịch cô, đưa tay đòi tiền chính đáng vạn lần.
Thôi, chuyện đã qua, không cần nói nữa.
Nghiêm Thanh giấu chuyện mình bị bố mẹ gán đến nhà chồng cũ trả nợ không cho Cố San San biết, chỉ nói với cô: "Chuyện của chúng ta em đừng nói với người ngoài, chị không phải không muốn em nhận tổ quy tông, hôm nay xảy ra chuyện thế này em hỏi chị tại sao lại cứu em, chị không biết nữa, chị chỉ làm theo bản năng của chị, chúng ta hãy cứ giống như trước, em là con gái nhà họ Cố, Cố Thanh Châu là anh cả của em, em gọi chị là chị Nguyêm Thanh là được rồi."
Cố San San ngồi trên băng ghế dài ngẫm nghĩ, dù vẫn còn đang hoảng hốt về thân thế của mình, nhưng vẫn hỏi Nghiêm Thanh: "Em không cần về đó sao?"
Về cái nhà kia...
Nghiêm Thanh quan sát Cố Thanh Châu, anh hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ cô, cô suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Có cơ hội thì đi."
***
Ba người ra khỏi bệnh viện nhưng Cố Thanh Châu vẫn lo lắng nên không về núi kia nữa, nói chuyện điện thoại với em trai trên xe, lời lẽ hơi mơ hồ, nhưng Nghiêm Thanh nghe vẫn hiểu. Cố San San xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng, Cố Thiên Dụ cướp đi áo phao cứu hộ duy nhất, sự lựa chọn của con người ngay thời khắc nguy hiểm nhất luôn chân thật nhất, con kiến còn ham sống, mặc dù không có gì đáng trách nhưng ít nhiều khiến người ta nguội tâm, cô ta đẩy San San ra lúc nguy hiểm, cha Cố đứng trên bờ đã thấy hết.
Cố San San quấn tấm chăn mỏng ngồi hàng ghế sau, bỗng yếu ớt gọi tiếng anh trai: "Chị Thiên Dụ cũng..."
Cũng gì đây? Cũng là chuyện thường tình của con người? Cũng là nhân tính cho phép? Nhưng khi hai người rơi xuống nước cô không hề có ý nghĩ đẩy chị Thiên Dụ ra, cô hy vọng một cái áo phao cứu hộ có thể đồng thời chịu đựng được trọng lượng của cả hai, chỉ cần kiên trì chốc lát thôi, cha với anh đều đang ở gần đó, chỉ một lát nữa thôi là họ có thể cứu cả hai cô.
Khi còn bé không hiểu chuyện đã từng hỏi cô ấy một vấn đề ngốc nghếch: "Chị Thiên Dụ, chị thích em hay thích anh em?"
Người chị gái lớn hơn mình rất nhiều tuổi kia luôn dịu dàng vỗ đầu mình cười nói: "Chị thích San San nhất."
Cô không tin: "Vậy em với anh trai cùng rơi xuống nước, chị sẽ cứu ai trước?"
"Cứu cả hai."
"Không được, chỉ có thể cứu một người thôi, chị Thiên Dụ, chị có hiểu trọng tâm vấn đề không hả?"
Cố San San sẽ mãi không quên được, Cố Thiên Dụ đứng trong vườn hoa nhà họ Cố cười nói: "Vậy cứu em."
Cô bé vui vẻ làm sao, cảm thấy mọi người ai cũng thích mình.
Không ngờ chỉ một lời nói đùa lại thành sự thực, cả hai người họ đều rơi xuống nước, nhưng kết quả lại làm người ta thổn thức không thôi.
Cố Thanh Châu nhìn San San qua kính chiếu hậu, việc này gây nên đả kích không nhỏ với cô bé, trên ngực cô bây giờ xuất hiện một lỗ hổng lớn, anh khẽ nhíu mày, bàn giao mọi việc lại cho Cố Thanh Thần, đột nhiên bị Nghiêm Thanh kéo tay.
Nghiêm Thanh nói: "Cố Thanh Châu, anh đi về trước đi, em muốn lên lại núi."
Cố Thanh Châu dừng xe lại, tinh tế dò xét cô gái ngồi bên cạnh, sắc mặt Nghiêm Thanh trấn định nhìn anh, Cố Thanh Châu thở dài, quay đầu xe đi hướng khác.
Lúc hai người đến đoàn người nhà họ Cố đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên xảy ra chuyện rơi xuống nước làm ông Cố chẳng còn tâm trạng để chơi đùa, Nghiêm Thanh xuống xe đi vào trong, vượt qua tất cả mọi người nhà họ Cố đến trước mặt Cố Thiên Dụ, Cố Thiên Dụ giật giật bờ môi, nghĩ thầm không cần giải thích với người này, ánh mắt nhìn Cố Thanh Châu với Cố San San đứng sau lưng Nghiêm Thanh.
Một giây sau Nghiêm Thanh giơ tay lên tát một phát lên mặt Cố Thiên Dụ.
Mọi người: "..."
Cố Thiên Dụ không thể tin nổi bưng mặt: "Cô dựa vào cái gì?"
Vẫn chưa phải là con dâu nhà này, phô trương thanh thế như vậy có phải hơi sớm không? Người phụ nữ này dã man như vậy chẳng lẽ không sợ hai vợ chồng ông bà Cố không vui sao? Cố Thiên Dụ vẫn luôn lấy lòng cha Cố mẹ Cố làm họ vui vẻ, nhiều năm cẩn thận như vậy duy chỉ có hôm nay, cô biết bọn họ không bằng lòng, nhưng người có tư cách nhất trách móc cô còn không lên tiếng, người phụ nữ này dựa vào cái gì?
Bây giờ Cố San San có hơi sợ khi thấy Cố Thiên Dụ, trốn sau lưng anh trai trông thấy màn này, mũi hơi chua chua, cô biết bố mẹ rất khó trách móc trước mặt Cố Thiên Dụ, con gái nhà ai chẳng quý giá? Đều là một mạng người, ai có đạo lý bảo ai nhường, các anh cũng chỉ có thể động tay động chân trừng phạt một chút, chỉ có Nghiêm Thanh là thẳng tính báo thù giùm cô, chuyện xúc động này mặc dù hơi ngốc, nhưng lại làm cho cô cảm động muốn chết.
***
Nghiêm Thanh mặc kệ người ta đánh giá cô thế nào, đánh xong thì đi, Cố Thanh Châu để mặc Cố Thanh Thần đang vuốt cằm, dẫn theo Nghiêm Thanh với Cố San San quay đi.
Sau hôm đó Cố San San trốn trong nhà mấy ngày không bước ra ngoài, cô cũng đã xin phép anh hai cho cô nghỉ ngơi vài ngày, tổng giám đốc Cố thoải mái phê duyệt, còn dặn phòng tài vụ vẫn tính tiền lương như thường lệ, tìm quản lý của phòng Cố San San nhắc nhở đừng quấy rầy cô.
Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ biết mình không phải người nhà họ Cố thì luôn so sánh, mấy ngày nay Cố San San ở nhà cực kỳ chú ý đến thái độ của cha Cố mẹ Cố, lúc ăn cơm họ đều luôn đặt những món cô thích gần cô, ban đên mẹ Cố chưng tổ yến với đường phèn bưng lên cho cô, nhìn cô uống hết mới đi.
Cha Cố ngồi trong thư phòng luyện chữ không có con gái nhỏ bên cạnh khen ngợi thật khó chịu, cũng tới phòng tìm San San: "Bị dọa sợ? Cha biết chắc chắn con bị dọa sợ rồi, xem này, ngày mai con đi dao phố với mẹ nhé, không phải lần trước nói muốn mua túi gì à? Cha mua cho con, lần này có bao nhiêu mẫu mua hết bấy nhiêu."
Cố San San cảm động đến rưng rưng nước mắt: "Con không muốn ra ngoài, nhưng con vẫn khỏe cha ạ."
Ông Cố quan sát vài lần, không được rồi, sao lại khóc thế này? Thấy mẹ Cố đứng nửa ngày cũng nghĩ không ra, mập mờ nói: "Cái con bé xinh đẹp kia, ngày mai gọi đến cho San San gặp một lát, gọi thêm cả anh cả về thăm con luôn nhé?"
Cố San San vội vàng lắc lắc đầu, anh cả cô còn phải chăm sóc cho chị cô.
Tiểu cô nương lắc lắc tay cha Cố: "Cha không giận chị Thanh Thanh chứ ạ? Chị ấy vì con nên mới thế, bình thường chị ấy tốt lắm, đối xử với con cực kỳ cực kỳ tốt."
Lúc ấy cha Cố không nói gì, hôm sau Cố San San nằm ở nhà để chuyên gia làm đẹp đến chăm sóc với mẹ Cố, cô lại tiếp tục nói đỡ cho chị gái, mẹ Cố nghe nhiều đến mức tai mọc kén luôn rồi, ngắt lời: "Mẹ với cha con không có giận, giận cái gì, cũng nhìn ra được con bé vì con mới đánh Thiên Dụ. Nói đến chuyện này, tính tình nó giống mẹ hồi trước đấy."
Cố San San nghe xong lưng cũng không nằm xuống, lập tức chạy ra cửa nói con đi đây.
Mẹ Cố nghe xong đương nhiên hiểu ra, sau ngày xảy ra chuyện đó, mỗi ngày cô đều buồn bực ở trong nhà thì sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
Cố San San đi qua mấy ngày buồn bã, lái chiếc xe như bọ cánh cứng phóng đi trên đường, một lòng mong đợi nhanh nhanh gặp để Nghiêm Thanh, xe chạy đến hoa viên Đông Sơn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh của cô đang ở đây cạnh bạn gái, lên lầu nhấn chuông, cửa mở, mặc kệ anh trai, nhào vào lòng Nghiêm Thanh trước tiên.
Mấy ngày nay Nghiêm Thanh cũng rất hoảng hốt, vừa xúc động nói ra bí mật bấy lâu nay, cũng không biết nói mình nói cho em gái là tốt hay xấu, ngay cả tâm trạng phát trực tiếp cũng chẳng có, càng không tìm được cảm hứng sáng tác, cũng may luôn có Cố Thanh Châu bên cạnh động viên cô. Lúc này đây cô gái nhỏ nhào vào ôm lấy cô, cô còn tưởng mình đang mơ, âm thầm dán chặt cô gái nhỏ vào lòng mình, trong lòng suy nghĩ lung tung, nếu khi còn bé cô có đủ chất dinh dưỡng bây giờ chắc chắn ngực rất lớn, đều do một cha mẹ sinh ra, chắc chắn gen di truyền giống nhau.
Cố San San nào biết được suy nghĩ của chị mình lại làm người ta nói không nên lời như vậy, ôm trong chốc lát thì nũng nịu nói: "Chị, chị dẫn em về thăm nhà đi."
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Nghiêm Thanh thở dài: "Được rồi, đi thôi."