Bầu không khí chợt đông cứng, sự lúng túng dần lan tràn bao trùm, khí huyết xông lên, gò má bắt đầu đỏ bừng, chân cứng đờ tiến không được mà lùi chẳng xong.
Thật ra cô bị cận, những hơn năm độ. Bình thường đeo lens quen rồi, chỉ có khi lên máy bay mới đeo kính, nhưng kết quả hôm qua uống ly cocktail kia xong thì cô hơi nặng đầu, tính cầm kính cận song lại nhầm thành kính râm. Bây giờ đứng trong sân ga còn không thấy được tên trạm, cô phải dùng điện thoại zoom lên mới nhìn được rõ.
Hướng Viên bị cận đến độ này, chỉ mơ hồ nhìn thấy Từ Yến Thời nhíu mày, biểu cảm khá mất kiên nhẫn, đôi mắt phượng cụp xuống nhìn cô, nhìn là biết ngay, đúng là anh rồi.
Từ Yến Thời gạt tay cô ra, thuận tay ghí vào trán cô, “Chơi đủ chưa?”
Vừa dứt lời liền nắm tay cô đi đến cửa xe, không nói hai lời đẩy cô vào.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.
Tầm nhìn đằng trước của Hướng Viên cứ nhòe nhòe không rõ, cô bèn quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh lái xe, anh vẫn chống một tay lên bệ cửa sổ, tay phải đánh vô lăng đưa xe ra khỏi bãi đỗ, động tác lưu loát liền mạch.
Vậy cũng tốt, không nhìn rõ anh thì sẽ không thấy lúng túng.
Anh lái xe đi như thể có đích đến rõ ràng.
Hướng Viên: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Xe chạy vào đường chính, phong cảnh hai bên lùi lại phía sau vùn vụt, chỉ để lại thế giới xanh mướt của lá cây, bất giác khiến Hướng Viên nhớ tới bình luận kia.
Đến đèn đỏ ở giao lộ, Từ Yến Thời từ từ đạp phanh dừng xe lại, tựa người vào ghế nói: “Đưa cô về nhà trước.”
Hướng Viên à ồ: “Sau đó thì sao?”
“Chiều tôi đưa cô đi gặp một người.”
“Ai vậy?”
Từ Yến Thời tóm gọn bằng một câu:
“Coi như là ông già Noel.”
***
Từ Yến Thời dừng xe ổn định dưới nhà Hướng Viên.
Nam Ngự Viên là tòa nhà mới, cấu trúc tương tự tòa nhà liên kế ở ngoại ô Bắc Kinh, các căn hộ ở bên trong đều được liên kết với nhau, tổng cộng có tới bốn trăm hộ, Trần Thư có người quen có tiền sống ở đây nên cũng nhắc đến mấy lần.
Trước khi xuống xe Hướng Viên còn do dự không biết có nên mời anh vào nhà không.
Nhưng hiển nhiên Từ Yến Thời không có ý muốn vào, anh tắt máy, dựa cả người ra ghế, thoải mái nhìn quanh, “Tôi ngồi trong xe chờ cô.”
“Tôi sẽ nhanh thôi.”
Từ Yến Thời cũng không gấp gáp gì: “Tùy cô.”
Đợi đến khi gặp ông già Noel thì đã là hai giờ chiều.
Từ Yến Thời dẫn cô đi vòng vòng qua những con hẻm cổ xưa, ngay phía trước là tòa tháp Chuông vô cùng rộng lớn, na ná trung tâm thành phố Lật Châu, là công trình mốc trống chiều chuông sớm của thành phố này, đã có lịch sử mấy ngàn năm.
Từ Yến Thời dừng xe ngay trước một cửa tiệm máy tính xập xệ.
Mặt tiền chỉ lớn bằng kích cỡ một trụ cột của tháp Chuông, hơn nữa còn trông rất cũ, ngoài cửa treo tấm biển nghiêng nghiêng vẹo vẹo lại còn loang lổ, không khác gì những cảnh tượng tiêu điều trong phim hoạt hình, như thể tấm biển này có thể rớt xuống lúc nào chẳng hay.
Hướng Viên tò mò quan sát một vòng, phát hiện ra mấy tiệm xung quanh cũng chẳng khá hơn nơi đây là bao.
Dạo gần đây Từ Yến Thời rất thảm, không ngờ bạn bè của anh cũng thảm theo luôn.
Hơn nữa, cửa tiệm này trông cũng không đàng hoàng cho lắm, trước cửa có đặt một con mèo Hello Kitty, trên bụng dán một tờ giấy note viết là —— Người này rất dữ.
Từ Yến Thời nhanh nhẹn kéo cánh cửa cũ nát ra, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên anh tới.
“Két ——”
Cô cảm thấy toàn bộ cả cửa tiệm như rung lắc ba lần, rồi ngay lập tức đập vào mắt cô là một tấm poster nam trần xuất ngục, tức là trên ảnh có hình người đàn ông trần truồng bị giam trong ngục, sau đó không biết là ai cầm đầu lấy bút đen ký lên trên đó —— nam trần xuất ngục, mãnh hổ xuống núi.
Nơi đây không giống một cửa tiệm máy tính bình thường chút nào, trái lại trông giống tiệm cho thuê băng đĩa người lớn vào những năm thập niên 70 80 hơn, bị lùng sục bao vây nên đành khiêm tốn che giấu trong phố lớn hẻm nhỏ.
Không phải Hướng Viên chưa gặp cảnh đời bao giờ, cô còn nhiệt tình thưởng thức bức tranh nam trần xuất ngục, đang định hỏi ông già Noel ở đâu thì có một người đàn ông mập mạp bước ra từ đằng sau cánh cửa, đeo cặp kính gọng đen, vừa có vẻ hiền lành lại có vẻ phản nghịch, vừa nhìn thấy là Từ Yến Thời thì lập tức sửng sốt, vui mừng la lên: “Sao cậu tới đây?”
***
Phía sau tiệm còn có một căn phòng tối, tạm coi như là phòng tạp hóa vậy, chất lung tung các bộ phận máy tính với các mảnh vỡ của mấy thứ đồ bị hỏng, trong góc trên bàn toàn là đồ lặt vặt.
Nhưng cũng may là phòng lớn, sáng sủa thoáng đãng, ngoài đống đồ đó ra thì những nơi còn lại thật sự vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Ba người chụm đầu lại quanh bàn tròn.
Lúc này Hướng Viên mới biết được ý đồ thật sự của Từ Yến Thời hôm nay.
“Tham gia thi đấu?”
Người đàn ông kia tên là Vương Khánh Nghĩa, còn lại Hướng Viên không biết gì, bởi vì Từ Yến Thời không giới thiệu nhiều mà chỉ hất cằm nói, “Vương Khánh Nghĩa.”
Lại hất cằm về phía cô: “Hướng Viên.”
Hai người cười hì hì một tiếng đầy vô vị, đang định hàn huyên đôi câu thì đã bị người nào đó chặn lại, đi thẳng vào vấn đề.
“Cuộc thi sáng tạo cúp Vi Đức, lấy danh nghĩa lão Khánh của cậu, chúng ta cùng làm hạng mục.” Từ Yến Thời dựa vào ghế, khóa màn hình điện thoại rồi đặt lên bàn, “Tiền thưởng hai trăm ngàn, hai người chia đều.”
Hướng Viên và Vương Khánh Nghĩa đồng thời sững sờ, ăn ý đồng thanh gào lên: “Vì sao anh/cậu không lấy?”
Từ Yến Thời hời hợt nói: “Vậy thì chia theo công ty.”
Ý là hai người bọn họ làm chung với nhau.
“Không thể ăn mất phần của lão Khánh được, vì sau này sẽ còn nhiều chuyện phải phiền cậu ta ra mặt.” Từ Yến Thời bổ sung.
“Sao tôi cứ có cảm giác mình chịu thiệt thế này?”
Hướng Viên cẩn thậng suy nghĩ.
Từ Yến Thời cười: “Cô thiệt cái gì?”
“Thế chúng ta chia như thế nào?”
“Tôi bảy cô ba.” Từ Yến Thời trêu cô.
Lão Khánh không hề phản đối, vẻ mặt ghi rõ ‘Từ Yến Thời nói cái gì thì chính là cái đó’, Hướng Viên đoán nếu Từ Yến Thời nói phân ăn ngon nhất, chắc anh ta cũng sẵn sàng ăn thử luôn quá.
Lão Khánh còn không chịu, muốn đưa luôn cả tiền thưởng cho Từ Yến Thời nhưng lại bị Từ Yến Thời từ chối, “Là tôi tìm anh hỗ trợ. Anh nên nhận.”
Trên đường trở về, Hướng Viên rất nghi ngờ không biết người đàn ông xăm hình kia có phải nợ nần gì Từ Yến Thời không.
Nhưng rõ ràng Từ Yến Thời không muốn nói nhiều, cô nhìn mặt bên của anh, lòng vẫn còn sợ hãi: “Thật sự có thể tham gia ư? Chúng ta sẽ không bị bắt chứ? Ngộ nhỡ công ty biết chúng ta tham gia, vậy Vi Đức có gạch tên chúng ta không?”
Từ Yến Thời điều khiển vô lăng bằng một tay, liếc nhìn kính chiếu hậu, đánh vòng một cái rồi thời ơ nói: “Vậy cô có muốn tham gia không?”
“Muốn chứ.” Hướng Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình vui vẻ.
“Tôi sẽ cố để lão Khánh cẩn thận chút, cho nên chuyện này, cả Cao Lãnh Lâm Khanh Khanh lẫn đám Lý Trì Vưu Trí không thể biết được, nhiều người biết không hay.” Anh nhắc nhở.
“Biết rồi, tôi cũng có ngốc đâu.” Hướng Viên chợt nhớ ra, “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện mượn danh nghĩa của lão Khánh tham gia thế?”
Thật ra lúc mấy hôm trước Lương Lương đến tìm anh, anh vốn chẳng hề biết nội bộ bên Vi Đức xảy ra chuyện gì. Mà thời gian trước mấy người bạn đi ngang qua Tây An nên ghé vào anh, lúc đó mới hay lão Khánh cũng ở Tây An, anh biết lý do lão Khánh tới đây phần lớn là vì mình.
Anh khuyên lão Khánh quay về đi, song anh ta cương quyết không chịu, khăng khăng đòi ở đây giúp đỡ anh.
Lúc ấy Từ Yến Thời cũng rất bất đắc dĩ, bảo không cảm động thì đó là giả, trong lồng ngực chảy đầy nhiệt huyết sôi nổi, từ nhỏ đến lớn cho đến bây giờ anh chưa từng trải qua chuyện gì như ý, thế nhưng lại có được một đám anh em luôn sẵn sàng vào sinh ra tử.
Khi đó lão Khánh nói với anh, hồi mình ở Bắc Kinh may nhờ có Từ Yến Thời che chở.
Thế nên nếu đã tới địa bàn của tôi, thì dù tôi ở đâu cũng che chở lại cậu.
Lão Khánh là người có thể vì anh em mà cầm đao chém người, đừng nói công việc ở Bắc Kinh lương cao, cho dù là thẻ xanh bên Mỹ thì chỉ cần anh ta không muốn cũng ai không xoay chuyển được anh ta.
Từ Yến Thời không nói nhiều, chỉ thản nhiên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Không phải chuyện nào cũng được như ý cả, đại tiểu thư nhà cô chỉ muốn ăn bánh vào lúc tám giờ, chín giờ mới ăn thì bánh không còn là bánh, định lần sau không tham gia phải không?”
Sao lại hiểu rõ cô như vậy chứ.
“Anh, đọc được suy nghĩ của người khác hả?”
Từ Yến Thời: “Chỉ là trước đây cứ đúng tám giờ tôi lại đi mua bánh hơi bị nhiều mà thôi.”
“…”
***
Một tuần kế tiếp, Từ Yến Thời và Hướng Viên đợi mọi người trong phòng kỹ thuật ra về hết rồi ngồi trong phòng họp bắt đầu lên phương án cho cuộc thi.
Hướng Viên không muốn bị phát hiện nên lên weibo dùng ám hiệu. Nhưng hiển nhiên người nào đó không chịu hợp tác.
Hướng Viên: Làm xong chưa? OK?
XYS vẫn duy trì tác phong trước sau như một, ngắn gọn phản hồn: K.
Ngay đến chữ ‘o’ cũng lười đánh.
Hướng Viên: Lát nữa anh vào trước đi, tôi thấy hình như Lâm Khanh Khanh phát hiện ra được gì rồi.
XYS: …
Hướng Viên: Anh suy nghĩ phương án đi, Lâm Khanh Khanh đi rồi tôi sẽ đến.
XYS: Ừ.
Năm giờ rưỡi, tất cả mọi người trong phòng kỹ thuật đều đã ra về, Hướng Viên gục xuống bàn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chuẩn bị đi vào phòng họp tìm Từ Yến Thời. Ai ngờ nửa đường Cao Lãnh lại quay về, Hướng Viên mới bước chân vào phòng họp ngay lập tức lắc mình đi ra ngoài.
Cao Lãnh thấy cô hành động kỳ lạ, vừa đi tới chỗ ngồi của mình vừa ngoái đầu lại nhìn. Hướng Viên đứng trước cửa phòng họp, giả vờ giả vịt nhìn điện thoại, vừa như muốn đi toilet lại như muốn đến phòng giải khát.
Còn bên trong cửa sổ lá lách, người đàn ông kia lại hoàn toàn trái ngược, tay chụm lại thành hình tháp, thanh thản ngồi trên ghế.
Cao Lãnh lấy đồ xong ra về, lúc đi cố ý tới gần Hướng Viên, để lại một giọng nói mị lực bên tai cô: “Hai người gần đây… Có ý à nha.”
Cô muốn nói Cao Lãnh đừng có lắm chuyện như thế, thì Cao Lãnh đã hưng phấn chạy vội ra ngoài, còn không biết xấu hổ đứng ở cửa làm động tác bắn súng *biu biu* với cô.
Đợi khi mọi người hoàn toàn khuất bóng, lúc này thần kinh kéo căng cả nửa ngày của Hướng Viên mới được buông lỏng, cô hùng hổ đẩy cửa ra, chống nạnh nói: “Tôi chịu không nổi nữa rồi…”
Từ Yến Thời vắt áo khoác trên ghế, người dựa ra sau, dòng suy nghĩ bị cô cắt đứt thì lập tức mở mắt ra, tuy khó chịu nhưng vẫn cố đè nén sự bực tức, nhìn Hướng Viên hỏi: “Sao thế?”
“Ngày nào cũng giấu giếm như vậy, tôi cảm thấy còn mệt hơn cả vụng trộm nữa.”
Từ Yến Thời vùi người trên ghế, lưng dính chặt vào thành ghế, duỗi cánh tay dài vừa mở khóa máy tính vừa uống nước, mỉm cười nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Hướng Viên đặt mông ngồi xuống: “Lúc nãy ở nhà vệ sinh, tôi còn nghe thấy đám phụ nữ phòng kinh doanh đang đàm luận về hai chúng ta đấy.”
“Cô nghe lời họ à?”
“Mấy người đó còn nhiều chuyện cả bộ chăn ga gối đệm hoa hòe màu mè của Vĩnh Tiêu mới mua gần đây nữa.”
“Thật ra Vĩnh Tiêu đều biết cả.” Từ Yến Thời nhìn laptop nói.
Hướng Viên cười ha ha: “Đúng chứ, tôi nghe mà còn thấy phiền nữa là, vậy nên đã thuận tiện ghi âm gửi cho Vĩnh Tiêu rồi, để ông ấy tỉnh táo ra.”
Từ Yến Thời dựa vào ghế, nhếch miệng đáp, “Sao cô dễ dàng phạm tội thế hả, lần sau gặp phải chuyện này, đừng có dùng điện thoại của mình gửi.”
Hướng Viên đâu ngốc, búng tay một cái: “Dĩ nhiên là không rồi, tôi dùng điện thoại Cao Lãnh gửi mà.”
Từ Yến Thời: “… Cùng đừng lấy điện thoại Cao Lãnh làm gì, Cao Lãnh không đi vào nhà vệ sinh nữ. Cô dùng của Thi Thiên Hữu thì có thể tin được.”
Thiếu chút nữa thì quên mất…
Hướng Viên gõ gõ bàn, trở về chủ đề chính: “Được rồi, tìm phương án thôi nào. Ngày hôm qua tôi có nghĩ đến một kiểu, dẫn đường thông minh công nghệ VR, anh thấy sao? Chính là dẫn đường hình ảnh thực, tôi nhìn thấy trên gọi thầu có người viết cái này, vừa hay phù hợp với công ty chúng ta.”
“Không thể dùng dẫn đường được, nếu không, nhiều suy nghĩ cố hữu trong thiết kế sẽ bị bọn họ nhìn ra, chúng ta phải làm khác.”
Hướng Viên cảm thấy có lý, bèn đánh dấu điều này vào sổ.
“Vậy nên làm gì ta?” Hướng Viên trêu, “Hay là làm phần mềm giọng nói thông minh đi, chúng ta có thể nhờ người bên hậu kỳ lồng tiếng, cậu bé Hồ Lô nè, anh em Haier nè, nhóc Maruko nè, anh muốn nghe cái gì cũng được.”
“Vậy cô gọi một tiếng ông nội tôi nghe trước đi.” Từ Yến Thời chạy thử chương trình, thuận miệng nói.
Bỗng Hướng Viên nhìn anh với vẻ sâu xa: “Tôi phát hiện thấy anh không đứng đắn chút nào cả nhé. Có phải anh thường hay trêu đồng nghiệp nữ trong công ty không? Vừa nãy ở nhà vệ sinh, tôi nghe nói anh với Ứng Nhân Nhân thường xuyên ra ngoài xem phim với nhau…”
“Ứng Nhân Nhân còn nói tôi đã ngủ với cô ta rồi đấy, cô tin không?”
“Mấy cô ấy làm gì nói kỹ như thế đâu.” Hướng Viên che miệng, vẻ mặt không thể tin nổi, “Thật hả?”
“Đồ ngốc.”
_________
Vở kịch nhỏ.
Sau khi đám bạn trai cũ của Ashers lên top search. Hướng Viên bèn tìm kiếm thử lịch sử tình cảm của Down.
Lại phát hiện tình sử của anh vô cùng ảm đạm.
Đừng nói là bạn gái trong giới thể thao điện tử, ngay cả một đối tượng mập mờ cũng không có, theo như nhân sĩ biết chuyện đã tiết lộ trên tieba.
Down là người ngay đến fans nữ cũng thờ ơ lạnh nhạt thì làm sao có thể có bạn gái được.
Thế là…
Đêm hôm đó Hướng Viên viết kiểm điểm năm nghìn chữ.