Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 37



Ba giờ sáng, phòng bệnh yên ắng, ngoài quầy lễ tân thi thoảng truyền đến vài tiếng ồn.

Từ Yến Thời thả lỏng dựa vào tường, mắt nhìn quần lễ tân nhưng lại chẳng có tiêu cự, nghe thấy Hướng Viên nhắc đến Thi Thiên Hữu thì đột ngột quay đầu lại, trong mắt có gì đó từ từ dập tắt. Cuối cùng anh cũng lấy lại tinh thần, mỉm cười cúi đầu nhìn mũi giày, hít một hơi thật sâu, mặt đầy chế giễu: “Tôi không tin em không hiểu.”

Đèn hành lang mờ mờ, chỉ có mỗi một ngọn đèn bật sáng, khiến lòng người chập chờn rơi vào mê man rối bời.

“Nhưng có vài thứ, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.” Hướng Viên nhìn chăm chú ngọn đèn kia, lòng trăn trở không thôi, trong huyết dịch như có trăm ngàn con kiến bỏ qua, cô cắn răng nhẫn tâm nói: “Còn nhớ tôi nói về chuyện được như ý không? Đã qua giờ ấy rồi thì tôi sẽ không quay đầu lại nữa.”

Đúng thế, ăn bánh lúc chín giờ thì không còn là bánh nữa.

Cũng như vậy, Từ Yến Thời hai mươi tám tuổi cũng không còn là người đàn ông cô một lòng một dạ nhớ nhung nữa rồi.

Không phải chuyện nào cũng được như ý, nên từ sớm cô đã học được cách kiềm chế dục vọng.

“Anh sẽ tìm được người tốt hơn.” Hướng Viên thật tâm chúc phúc cho anh. Nói đoạn, cô quay về phòng bệnh, để lại mình anh ngồi trên ghế.

Bốn giờ sáng.

Điện thoại cô chợt sáng lên, có một tin nhắn đến.

XYS: Đã đặt bữa sáng cho em lúc bảy giờ rồi, đi đây.

Cô không trả lời, mất ngủ đến tận sáng.

Đến bảy giờ, trời sáng tinh mơ, nắng mai hé rạng.

Hướng Viên vừa ăn bữa sáng nóng hổi, vừa nhắn tin với Hứa Diên.

Hứa Diên: Tối qua mày tìm tao làm gì?

Hướng Viên: Tao nhập viện.

Hứa Diên: Bị gì vậy? Có cần tao báo cho ông mày không.

Hướng Viên: Đừng, bị thương nhẹ thôi.

Hứa Diên: Không có chuyện gì thật chứ?

Hướng Viên: Không sao, có điều tối qua…

Hứa Diên: Có gì nói mau, tao còn chạy deadline bản thảo tin tức đây.

Hướng Viên: Từ Yến Thời tỏ tình với tao.

Hứa Diên: … …

Hứa Diên: Tao cũng biết hắn có tâm tư với mày mà. Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng vén tầng mây thấy được trăng sáng rồi.

Hướng Viên: Nhưng tao từ chối rồi.

Hứa Diên: Mày điên hả? Ôi trời bi thương quá, chắc đây là lần đầu Từ thần bị từ chối nhở? Không ngờ nha không ngờ nha, lúc trước từ chối con gái không nương tay, bây giờ lại thua trong tay mày, có tiền đồ lắm. Hướng Tiểu Viên, mày đã giành lại sĩ diện cho đồng bào con gái ở Lục Trung chúng ta rồi.

Có điều làm dáng một chút cũng được nhưng đừng làm quá, không ngờ Từ thần lại thật sự vì mày mà xuống khỏi “đền thờ”, nếu tao nói cho bọn Chung Linh biết Từ Yến Thời tỏ tình với mày mà còn bị mày từ chối, đoán chừng Chung Linh sẽ tức chết đây. Nghĩ tới cảnh này mà tao hưng phấn quá, trời ạ, tao phải đi hỏi lớp trưởng xem bao giờ họp lớp mới được!!! Bảo cậu ta gọi hết mọi người đến, không cho phép vắng mặt một ai!!

Hướng Viên: Mày bị điên à? Chuyện này mày không được nói cho ai biết hết. Nếu dám tiết lộ một chữ, tao sẽ san bằng phòng làm việc của mày.

Hứa Diên: Được rồi… Không phải vì Phong Tuấn mà mày từ chối hắn đấy chứ?

Hướng Viên: Mày nghĩ nhiều rồi. Đừng nói anh ấy chỉ là bạn của Phong Tuấn, dù có là bố của Phong Tuấn tao cũng cóc để ý.

Hứa Diên: Ngầu lắm.

Hướng Viên: Nhưng vị trí của anh ấy ở trong lòng tao lại không như những người khác, có điều nếu là chuyện đã định trước không có kết quả, thì chẳng thà đừng bắt đầu làm gì. Coi như làm bạn cũng tốt. Thật ra hôm họp lớp ở Bắc Kinh, lòng tao vẫn có chút chộn rộn, muốn thử một lần. Tao hỏi anh ấy có nhìn ra được ánh mắt tao nhìn anh ấy không, là thích hay không thích. Nhưng anh ấy lại nói một câu.

Hứa Diên hỏi: Nói gì?

Hướng Viên: Anh ấy nói “đã vào tuổi này rồi, thích thì có ích gì”. Lúc ấy tao cảm thấy anh ấy là người tao không thể chạm đến được, anh ấy quá sạch sẽ, cũng quá nghiêm túc. Ngộ nhỡ hại anh ấy thì sao.

Hứa Diên: Được rồi, cái đứa theo chủ nghĩa không cưới gả như mày đừng gieo họa cho người ta nữa, với cả gia cảnh của hai đứa mày quá lệch nhau. Không nói chuyện với mày nữa, tao đi giao bản thảo đây.

***

Dày vò như vậy, Hướng Viên cũng chẳng còn tâm tư về Bắc Kinh tham gia hôn lễ, bây giờ đầu cô vẫn còn choáng váng nặng nề, bay đi bay về như vậy sợ không chịu nổi, thế là sau khi xuất viện bèn gửi tin nhắn vắng mặt cho Dịch Thạch. Dịch Thạch cũng sảng khoái đồng ý, còn khuyên cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau khi chia tay, Hướng Viên và Dịch Thạch trở thành bạn, có lẽ do tính tình của Dịch Thạch cũng không khác cô mấy, cả hai cùng tán thưởng nhau hơn là nảy sinh hoóc-môn nam nữ.

Gửi tin nhắn xong, Hướng Viên chợt cảm thấy nhẹ nhõm, tâm tình khoái trá trở về công ty.

Có điều không khí ở đây lại không dễ chịu mấy, thậm chí còn có phần căng thẳng. Chuyện của Lý Trì còn chưa lắng, mọi người không còn lòng dạ nào làm việc, ngồi ở vị trí của mình mà mắt thì cứ liếc nhìn về phòng kỹ thuật.

Trước phòng kỹ thuật, có hai cảnh sát đang thấp giọng vặn hỏi đám Thi Thiên Hữu biểu hiện ngày thường của Lý Trì.

Cả phòng kỹ thuật ấp úng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trố mắt nhìn nhau cả nửa buổi mà vẫn không nói được, cuối cùng cảnh sát không nhịn nổi nữa, chỉnh mũ lại, đanh thép dạy dỗ: “Các anh chị đang đùa tôi đấy hả? Biểu hiện công việc, tôi đang hỏi biểu hiện trong công việc đấy, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như đi vệ sinh không rửa tay, đi xong không xả bồn cầu không cần nói với tôi, đi mà khiếu nại với sếp của mấy người.”

Thi Thiên Hữu ấm ức, đáng thương nhìn anh trai cảnh sát: “Bọn tôi… cũng chỉ biết mấy chuyện này thôi.”

Cảnh sát vô cùng tức giận, chống nạnh nhìn Thi Thiên Hữu cao hơn cả mình ở trước mắt, “ha” một tiếng, sao cái tên oắt này lại ngu xuẩn thế chứ, “Đồng nghiệp của anh mà anh còn không biết?”

Hướng Viên đứng ngoài thang máy, thấy dáng vẻ khổ sở của Thi Thiên Hữu, nghĩ cũng biết lý do.

Đi ra khỏi thang máy với cô còn có hai nữ đồng nghiệp khác, thấy cảnh tượng này thì cũng xì xào bàn tán ——

“Tụi Thi Thiên Hữu không dám nói, cũng bình thường thôi, với tính khí đó của Lý Trì, ai mà dám cáo trạng anh ta trước mặt cảnh sát. Lần trước tôi nhớ có ai đó tố cáo với giám đốc Lý chuyện Lý Trì đi tập thể hình trong giờ làm việc, Lý Trì liền xông đến đấm anh ta, cô nói xem, như vậy thì còn ai dám nữa. Với cả chuyện này vẫn chưa lắng xuống, sau này nếu còn ở lại công ty, không biết Lý Trì có trả thù anh ta không.”

“Nói thật, đàn ông ở phòng kỹ thuật này, trừ lão đại bọn họ ra thì tất cả đều toàn lá gan nhỏ.”

“Cao Lãnh thì sao?”

“Bị giám đốc Trần đưa về rồi, cả ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu.”

“Có điều cũng đáng đời Lý Trì, còn tưởng mình là thiếu gia nhà giàu chắc, tính khí gì mà nóng thế không biết. Lần trước tôi cần dữ liệu của bọn họ, rất gấp nên mới thúc giục, vậy mà anh ta gào lên quát bảo tôi cút, tôi bị hù chết đây này.”



Cảnh sát cũng không muốn lãng phí thời gian với kiểu án này, lại càng không thể mời tất cả về đồn điều tra từng người một, chỉ có thể âm thầm hỏi mấy đồng nghiệp, tìm vài bằng chứng. Nếu không có bằng chứng chứng minh thì sẽ kết án là tình nhân gây gổ cãi nhau. Cho nên người trong công ty càng không dễ tùy tiện ra mặt, cảnh sát bất đắc dĩ xua tay, “Đổi người khác đi.”

Thi Thiên Hữu được bỏ lệnh cấm, xoay người định gọi Trương Tuấn vào, thì Hướng Viên đã từ thang máy đi đến, gọi người lại, “Chờ đã.”

Thi Thiên Hữu a lên, ngoái đầu lại, trông thấy Hướng Viên quấn băng vải trên đầu đang từ từ đi tới, dừng bước trước mặt cảnh sát, lịch sự đưa tay ra: “Xin chào, tôi là phó tổ trưởng Hướng Viên của bọn họ, chuyện của Lý Trì, để tôi nói.”

Cảnh sát nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, gật đầu đáp, “Được.”

Hướng Viên dẫn người đến phòng họp rồi dặn Thi Thiên Hữu rót hai cốc nước, sau đó cô khóa cửa lại, kéo ghế ra mời cảnh sát ngồi xuống ghế đối diện, “Anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Hướng Viên bị cảnh sát thẩm vấn.

Lúc cô còn rất nhỏ, vào cái ngày bố mất, rất nhiều cảnh sát đến nhà cô, người nhà lần lượt bị tra hỏi. Khi ấy cô chỉ mới bảy tám tuổi, chính mắt nhìn thấy thi thể của bố mình nằm trong vũng máu lạnh lẽo, một con dao sắc bén lóe sáng cắm trên ngực ông, mũi dao đâm thủng ngực, máu tươi đỏ thẫm vẫn đang tuôn chảy.

Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, tia máu phủ đầy con ngươi như mạng nhện, nhìn cô trân trối…

Trong nháy mắt có cơn rùng mình từ lòng bàn chân chạy lên trên, xuyên qua tay chân tiến thẳng đến đại não.

Lúc ấy cô sợ tới nỗi cả người ớn lạnh, trong không khí tràn ngập mùi tanh thối rữa, cô ôm chặt cổ họng, ngay đến một tiếng thét lớn cũng không phát ra được.

Có một thời gian rất dài, cô luôn nằm mơ thấy gương mặt chảy đầy máu của bố, cảnh sát không ngừng truy hỏi cô, lần cuối cháu thấy bố cháu là lúc nào? Còn nhớ không?

Nên về sau hễ thấy cảnh sát là cô lại hơi sợ.

Và hôm nay là lần thứ hai bị hỏi như vậy.

Cô như lại cảm thấy có cơn rùng mình từ gan bàn chân xộc lên, thẳng đến sau sống lưng cô, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Hai người cảnh sát thấy cô như thế thì nhìn nhau, hỏi: “Có phải cô không được thoải mái không? Vết thương trên đầu cô không sao chứ?”

“Không sao,” Hướng Viên cố giữ bình tĩnh, lắc đầu, “Chuyện liên quan đến Lý Trì…”

Đúng lúc này cửa phòng họp bật mở, người đàn ông tối qua gác bên ngoài phòng bệnh cô đến nửa đêm bất ngờ xuất hiện. Hình như anh đã về nhà thay quần áo, áo khoác bóng chày cùng quần thể thao, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, so với người đàn ông chán nản tối qua thì lúc này anh khoan khoái gọn gàng hơn, cũng rất anh tuấn.

Có lẽ vừa ngủ bù, nên trông có vẻ thu hút người khác khi vừa thức giấc.

Hướng Viên ngạc nhiên nhìn anh.

Từ Yến Thời lại không nhìn cô, hời hợt nhìn hai cảnh sát một bên, gật đầu chào: “Đã làm phiền rồi.”



Thế là hai người ngồi xuống cạnh nhau.

Từ Yến Thời kéo ghế cạnh cô ra ngồi xuống, lười biếng dựa ra sau, hai chân mở ra, tự giới thiệu: “Tôi là tổ trưởng của Lý Trì, cũng là tổ trưởng của cô ấy.”

Người đàn ông vừa ngồi xuống thì mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh đập vào mặt, Hướng Viên chắc chắn, anh đã về nhà tắm rửa.

Hình như cô còn ngửi thấy mùi nước hoa nam? Cô nhớ trước kia anh có xịt nước hoa bao giờ đâu, thường trên người chỉ có mùi sữa tắm và dầu gội đầu, rất nhẹ.

Từ Yến Thời gác hai tay lên bàn, áo khoác ma sát vào cô, trong nháy mắt đó như có luồng hơi nóng rót và, xua tan mọi khí lạnh ở lòng bàn chân cô.

Cảnh sát nhớ anh, hôm qua còn kiểm tra camera với anh, thế là gật đầu, cầm bút ghi lại tên hai người lên sổ, thuận miệng hỏi: “Vậy hai người ai nói trước đây?”

Từ Yến Thời vẫn không nhìn Hướng Viên, tay chụm lại thành hình tháp, ngẩng đầu nói: “Để tôi nói, cô ấy mới đến nên còn chưa quen.”

***

Thi Thiên Hữu và Trương Tuấn đứng ngoài cửa cầm nước trong tay, lỗ tai dán lên cửa, có điều hiệu quả cách âm của phòng họp không tệ, giọng Từ Yến Thời lúc nói lại không nặng không nhẹ, lúc anh phát biểu luôn từ tốn, hời hợt dùng giọng điệu khách quan nhất thuật lại câu chuyện một lần. Thi Thiên Hữu loáng thoáng nghe được, đại khái là vài sai lầm mà hai năm qua Lý Trì đã mắc phải, cũng khách quan phân tích hành vi sinh hoạt của Lý Trì.

Trương Tuấn dựng tai lên như thỏ, nhỏ giọng “ủa” một tiếng, “Sao toàn lão đại nói không vậy.”

Thi Thiên Hữu: “Lão đại lên kế hoạch rồi, lão đại không cho tổ trưởng Hướng của cậu nói, vì sợ nếu bị Lý Trì biết, ngộ nhỡ trả thù cô ấy thì sao? Nếu là lão đại, đoán chừng Lý Trì còn phải kiêng dè.”

Trương Tuấn thở dài: “Có phải chúng ta hèn quá không?”

Thi Thiên Hữu liếc anh ta, lạnh nhạt nói: “Vậy cậu đi mà nói. Dù gì tôi cũng không đánh lại Lý Trì.”

Trương Tuấn rụt cổ: “Tôi cũng không đánh lại.”

Hai người đang nói thì bên trong vang đến tiếng di chuyển ghế *két*, sau đó là âm thanh vang dội của thanh niên cảnh sát: “Cám ơn hai người đã phối hợp, nếu tôi có tin tức gì thì sẽ liên lạc sau.”

Dường như nghe thấy Hướng Viên hỏi: “Còn chuyện của Lý Trì?”

“Trước mắt vẫn chưa có nhận định, chúng tôi sẽ tìm lãnh đạo của anh chị để làm rõ tình hình, có điều mọi người không cần lo quá.” Vị cảnh sát an ủi một câu, “Chúng tôi sẽ bảo mật chuyện của Lý Trì và nữ đồng nghiệp kia. Về chuyện camera trong nhà vệ sinh đã lộ chân tướng, chúng tôi đã bắt được người rồi, là thợ sửa đường ống nước, camera mọi người phát hiện đã bị tháo. Còn về chuyện Lý Trì chụp lén, nếu anh chị có manh mối thì có thể cung cấp cho chúng tôi. Hơn nữa, nữ đồng chí họ Ứng kia, lời khai trước sau không nhất quán, trong vụ án này có điểm khả nghi, có lẽ sau này sẽ còn phải nhờ mọi người phối hợp điều tra.”

Hướng Viên gật đầu.

Sau khi cảnh sát rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại hai người, sau màn tỏ tình lúng túng tối qua, cả hai lần đầu ở với nhau trong không gian độc lập. Từ Yến Thời thả lỏng tựa vào ghế, mở laptop của mình lên, mắt nhìn thẳng vào màn hình xem như cô không hề tồn tại, chỉ để lại gò má sạch sẽ nhẹ nhàng cho cô.

Hướng Viên lúng túng, đi không được mà ở lại cũng không xong, mơ hồ vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng.

Từ Yến Thời mở laptop lên nhưng chỉ gửi đi một email, Hướng Viên tinh mắt liếc thấy bản mô tả công tác, buột miệng nói, “Anh phải đi công tác à?”

Từ Yến Thời ừ đáp, mấy giây sau, đương lúc Hướng Viên tưởng anh không trả lời thì lại thấy anh gập laptop xuống, thờ ơ bổ sung, “Đi Thượng Hải, một tuần.”

Được rồi…

Không ai nói gì, Hướng Viên suy nghĩ lung tung, đầu ngón tay bị cô nắm chặt tới mức trắng bệch, không cam lòng nói: “Vậy tôi ra ngoài trước nhé.”

Từ Yến Thời bỗng gọi cô lại, đẩy máy tính về phía trước, cuối cùng cũng quay qua nhìn cô, “Em thật sự để Lý Trì chuyển qua phòng hậu cần sao?”

“Ừ.” Hướng Viên gật đầu.

Ánh mắt anh chợt trở nên thâm trầm, mỉa mai nhìn cô, “Vì những sai lầm hai năm qua của cậu ta, hay vì cậu ta thích người không nên thích?”

Hướng Viên tưởng tính cách của Lý Trì là do gia cảnh sa sút tạo thành, hơn nữa, căn cứ vào biểu hiện trong hai tháng qua của anh ta, quả thật Lý Trì không thích hợp ở lại phòng kỹ thuật, đi trễ về sớm, thậm chí còn vì sơ suất của anh ta mà liên lụy đến đơn hàng lớn ở Vi Đức cũng xảy ra chuyện.

Công ty nể tình vì tình hình kinh tế gần đây của anh ta khá eo hẹp, chuyện gia đình lại phức tạp nên mới để anh ta ở lại.

“Tôi chỉ cảm thấy tạm thời anh ta không thích hợp với phòng này, chỉ cần anh ta đứng đắn, biết cố gắng cầu tiến, sau đó xem biểu hiện của anh ta thế nào thì quay về không phải là vấn đề. Từ Yến Thời, tôi không có thành kiến gì với anh ta cả…”

“Tôi biết.” Anh nhẹ nhàng ngắt lời, bất đắc dĩ cười nói, “Tôi cũng không nói gì cả, cũng không ép em đưa ra quyết định gì.”

Hướng Viên ngẩn người.

Từ Yến Thời đứng lên dựa vào mép bàn, nhìn Hướng Viên đang đứng cạnh cửa: “Phải báo chuyện này lên tổng công ty, hơn nữa còn phải tìm lại danh sách đánh giá nhân viên trong mấy năm qua của Lý Trì, còn viết một đống đơn xin thuyên chuyển nhân sự, quan trọng nhất là, Lý Trì có quan hệ thân thích với phó giám đốc công ty chúng ta. Muốn điều cậu ta đi cũng không dễ.”

Hướng Viên cứ tưởng là Lý Vĩnh Tiêu, dù gì cũng cùng họ Lý mà, nhưng cẩn thận nghe thì mới hay là phó giám đốc, “Là phó giám đốc Lê?”

Từ Yến Thời gật đầu.

Lê Thấm là phó giám đốc công ty chi nhánh của Duy Lâm ở Tây An, tuổi ngoài ba mươi, có điều chị ta là phụ nữ sau lưng Lý Vĩnh Tiêu, không quản lý sự vụ lắm.

Đây cũng là công ty duy nhất Hướng Viên thấy tổng giám đốc còn bận bịu hơn cả phó tổng.

“Nếu không thì em nghĩ vì sao?”

Hướng Viên cảm thấy không đúng, “Trước đây Cao Lãnh có nói với tôi, Lý Trì phạm sai lầm nhưng anh vẫn ra mặt?”

“Tôi chỉ bán nhân tình thôi,” Từ Yến Thời cúi đầu cười tự giễu, “Dù tôi không bảo vệ được thì Lê Thấm cũng sẽ bảo vệ cậu ta, vậy vì sao tôi không bán nhân tình với Lê Thấm đây. Thời gian về lâu em sẽ hiểu, có rất nhiều chuyện em không thể làm gì được, vậy thà chi thuận nước đẩy thuyền.”

Hướng Viên ngẩn ngơ, đây là điều cô không hề nghĩ đến, thậm chí da đầu còn tê dại, đột nhiên cô có cảm giác, mình không nhận ra người đàn ông trước mặt đây nữa. Cô cứ tưởng Từ Yến Thời vẫn duy trì sự thanh cao “nước quá trong ắt không có cá”.

Anh…”

Từ Yến Thời nhếch mép cười giễu, “Có phải cảm thấy, tôi cũng rất xấu không?”

“Không phải…” Nhất thời Hướng Viên không trả lời được, cổ họng bị như bị tắc nghẽn, chỉ cảm thấy đau lòng, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì mà lại khiến mình phải thỏa hiệp thế này. Ngẩn ngơ hồi lâu, cô khó khăn mở miệng, “Có phải Lê Thấm đồng ý chuyện gì với anh không?”

Lần đó tổng công ty có phân ngạch của loại A, mà chỉ chia cho bên Tây An có vài người. Trần San nhận được thông tin sớm, bèn bảo anh cố ra sức thể hiện với Lê Thấm đi, vì chỉ khi được lên loại A thì mới có thể đến phòng nghiên cứu ở tổng công ty. Lúc đó anh rất ủ rũ mệt mỏi, ở bên này hai năm cũng không có cơ hội đề bạt, không phải bên này có quan hệ thì cũng là bên kia trơ mặt không chịu rời đi.

Dần dà anh mất kiên nhẫn, thế nên cũng xốc nổi, đúng thời gian đấy, Lý Trì làm thất lạc đơn đặt hàng của một khách hàng lớn, còn đắc tội triệt để với lão tổng người ta. Lê Thấm bèn lấy chuyện này ra trao đổi với anh, dù gì Từ Yến Thời cũng là cấp trên trực tiếp của Lý Trì, ra mặt bảo vệ dễ hơn để Lê Thấm ra mặt. Lê Thấm cũng sợ xấu mặt mình.

“Vậy vì sao cuối cùng lại không chuyển?” Nghe thấy chuyện đó, Hướng Viên đột nhiên hỏi.

“Vì năm ấy số cá nhân liên quan ở công ty chi nhánh Thượng Hải không đủ, nên hủy bỏ suất bên Tây An.”

Hướng Viên nghe thấy thì toát mồ hôi lạnh, trời ạ, mục nát tới mức này, hèn gì ông nội cứ gầy dần, không ngờ công ty lại hỏng đến thế.

“Nhiều người vào được nhờ quan hệ lắm à?”

“Em có thể tải danh sách công ty về mà xem, không phải họ Lý thì cũng họ Trần, còn có mấy người họ Ứng với họ Triệu. Đều có lưới quan hệ rộng rất rộng.”

Càng về sau Hướng Viên lại phát hiện, ngay tới bảo vệ công ty cũng họ Trần.

Anh cười cười, có điều trong nụ cười kia đã nhiều hơn cởi mở và tùy ý, khoanh tay ngồi trên ghế, nhìn cô: “Cho nên chuyện này, em đừng chạy đến chỗ giám đốc Lý nói muốn điều người đi, con người giám đốc Lý lại quá rõ ràng, cùng một giuộc với Lê Thấm, em vừa dứt lời thì Lý Trì sẽ biết ngay. Tuần này tôi lại không ở công ty, đến lúc về, nếu em bị người ta diệt khẩu…”

“Thì tôi sẽ thắp hai nén hương cho em,” Anh nửa trêu, lại có hơi tiếc nuối nói, “Cũng chỉ có thể như thế mà thôi.”

Nhưng Hướng Viên lại nhìn thẳng vào anh, “Nếu tôi có cách chuyển anh đến tổng công ty thì anh có đi không?”

______

P/S: Có thể nhiều bạn thấy tiến độ tình cảm của cả hai người chậm, nhưng nếu đọc kỹ bạn có thể nhận ra đấu tranh nội tâm của Hướng Viên, cô thích anh nhưng sợ mình không xứng với anh nên mới từ chối. Ngoài ra, tác giả cũng bảo ngoài chuyện tình cảm, cô ấy muốn viết rõ thêm về phần công việc, cho nên mọi người mới thấy nó dài như vậy.

Bù lại mình và LuChan sẽ cố gắng ra chương đều đều để mọi người đỡ ngóng vì sao lâu đến với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.