Hội nghị quốc tế lần này có đến gần trăm người tham gia, nhà tổ chức sắp xếp cứ hai người ở một phòng, mà tập đoàn Đông Hòa lại chỉ có mỗi Trần San và Từ Yến Thời tham gia. Thế là, Từ Yến Thời vừa vặn ở cùng phòng với kỹ thuật viên cũng lạc đàn như mình bên công ty công nghệ Khải Thịnh.
Kỹ thuật viên kia tên Tất Vân Đào, là một lập trình viên tiêu chuẩn, mặc sơ mi ca rô, vành mắt thâm sì đeo thêm kính, trên mặt nổi mụn chi chít.
So với Từ Yến Thời thì thật tương phản, anh mặc áo sơ mi trắng, đeo kính không viền mỏng, sống mũi cao, lúc cười lên khóe miệng cong cong, dù không hay cười nhưng phong độ trong mọi cử chỉ hành động lại không hề có dáng vẻ của lập trình viên chút nào, người không biết còn tưởng là ngôi sao điện ảnh do nhà tổ chức mời đến. Tuy gương mặt không quá hoàn hảo như minh tinh, có điều tính tổng thể lại có ba phần khí chất. Không quá kiêu căng cũng không cố tình trốn tránh, ở bữa tiệc nghênh đón tiễn đưa rất đúng mực tự nhiên.
Tất Vân Đào để ý anh rất lâu, đa số phụ nữ tham gia bữa tiệc đều dừng mắt nhìn anh trong chốc lát, ngay đến giám đốc Lâm của bọn họ là trai thẳng thẳng hơn cột điện cũng phải nhìn anh mấy lần, thậm chí còn đề cập đến ý nghĩ muốn đào anh và Trần San đến công ty mình. Lúc đấy Tất Vân Đào mới biết anh tên là Từ Yến Thời, một kỹ thuật viên của công ty công nghệ Duy Lâm. Giám đốc Lâm rất tán thưởng anh, chẳng ngờ, kết thúc tiệc rượu, mình với anh ta lại ở cùng một phòng.
Có điều anh không nói nhiều, vừa về phòng đã thay quần áo. Đàn ông thay đồ vô cùng dứt khoát không lề mề ngại ngùng, cởi áo sơ mi ra, để lộ lưng trần cơ bắp rõ ràng, rồi anh lại cúi người rút một chiếc áo thun màu đen trong vali ra, đầu vừa chui ra khỏi cổ áo, còn chưa kịp kéo áo xuống thì điện thoại trên giường đã vang lên.
Tất Vân Đào thấy anh sững sờ, tay cứng lại, nhưng một giây sau đã lập tức nở nụ cười đầu tiên trong tối nay, vừa nghe điện thoại vừa từ từ kéo áo xuống. Nói thật, Tất Vân Đào nhìn biểu hiện tối nay của anh, thậm chí anh ta còn thảo luận với mấy cô gái ngồi cùng bàn mình rằng, người đàn ông này lạnh lùng với phụ nữ tới mức tưởng là gay.
Từ Yến Thời đứng bên cửa sổ trò chuyện đôi câu với người đầu dây.
Sau đó, Tất Vân Đào khiếp sợ nhìn anh mở laptop lên, dạy cô em viết chương trình. Vì sao là biết là cô em ư, bởi vì ảnh đại diện là hình một cô gái, Tất Vân Đào không dám nhìn kỹ mà chỉ len lén liếc qua, ảnh đại diện của Chiến Sĩ Thiếu Nữ Xinh Đẹp rất nổi bật, thu hút sự chú ý của Tất Vân Đào.
Có điều đại thần hình như thường quá rồi, kỹ xảo thả thính lạc hậu gì thế này, bây giờ bọn họ đâu dùng nữa.
Không biết cô em ở đầu dây nói gì mà tắt kết nối điều khiển từ xa, song Từ Yến Thời vẫn chưa tắt khung chat, nhìn chằm chằm đến xuất thần.
Lúc này Tất Vân Đào mới huơ tay trước mặt anh, “Hello.”
Từ Yến Thời hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh ta rồi tắt laptop, ngồi thẳng người dậy, gật đầu nói: “Chào anh.”
Tất Vân Đào đứng tựa vào bàn đặt laptop bên cạnh, Từ Yến Thời thì ngồi dựa trên ghế, hai người một cao một thấp bắt đầu trò chuyện đề tài giữa đàn ông kỹ thuật với nhau.
Tất Vân Đào châm thuốc, dựa vào bàn tự giới thiệu: “Tôi là Tất Vân Đào của Khải Thịnh.”
Từ Yến Thời đang định giới thiệu thì Tất Vân Đào cắt ngang, “Tôi biết anh, anh là Từ Yến Thời, vừa nãy giám đốc Lâm có nhắc đến.”
Từ Yến Thời dựa vào ghế cười cười, không trả lời.
Tất Vân Đào chỉ vào laptop, “Bạn gái đấy hả?”
Từ Yến Thời mặc áo thun đen rộng thùng thình, tối nay uống không ít nên cũng thả lỏng, lười biếng tựa ra sau, tiện tay cầm lấy bao thuốc mình đặt trên bàn, rút ra một điếu ngậm vào miệng, lắc đầu: “Vẫn chưa phải.”
Tất Vân Đào vừa nghe nói vẫn chưa phải thì bất ngờ, thuận tay với lấy bật lửa trên bàn châm lửa cho anh, “Không theo đuổi được à?”
Bàn tay sờ bật lửa của Từ Yến Thời khựng lại, rồi ngay sau đó cúi đầu châm thuốc, anh hít một hơi, chất nicotin xuyên qua cổ họng khiến cơ thể thả lỏng phần nào, ngẩng đầu dựa ra sau, mỉm cười: “Bị từ chối rồi.”
Tất Vân Đào ngạc nhiên nhướn mày, không dám tin: “Tôi không tưởng tượng nổi còn có phụ nữ có thể từ chối anh đấy.” Nói đoạn vẩy tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, gạt tàn nằm ở góc bàn, anh ta lười lấy.
Từ Yến Thời đứng dậy, với lấy gạt tàn đặt giữa hai người họ, dùng ngón trỏ vẩy thuốc, nhận lời tán dương thổi phồng về sức hấp dẫn của anh, cười nhạt đáp, “Quá khen.”
“Có điều cách anh theo đuổi con gái người ta thế không được,” Tất Vân Đào hít một hơi thuốc lá, nói thẳng, “Đồ thị trái tim dùng hồi chúng ta học đại học thì được, bây giờ mọi người không dùng thứ này nữa rồi.”
Bảy tám năm trước lúc vừa học lập trình, phương thức tỏ tình này quả thật rất thịnh hành, lão Quỷ cũng từng dùng thứ này để đùa Lục Thiến. Vừa rồi Từ Yến Thời lại có linh cảm, thấy cô nghiêm túc học hành bèn không nhịn được muốn trêu một chút, cứ tưởng cô không giải được, không ngờ cô lại giải ra. Trần San nói không sai, Hướng Viên quả thật rất thông minh.
Tất Vân Đào nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm ‘lưu manh’ của mình.
“Lần sau anh điều khiển máy tính của cô ấy từ xa, làm một cửa sổ pop-up tự động nhảy ra, hỏi cô ấy có muốn làm bạn gái của anh không, không bấm vào “có” thì không cho tắt, hoặc vẫn là cửa sổ pop-up, nhưng đổi nút “không” thành “không làm bạn gái thì làm vợ”.”
Từ Yến Thời ngậm thuốc vùi mình trên ghế, nhìn ảnh đại diện của Chiến Sĩ Thiếu Nữ Xinh Đẹp trên QQ tối đi rồi mới giơ tay tắt máy tính, cười bảo: “Được rồi, tôi không muốn ép cô ấy.”
Tất Vân Đào bật ngón cái: “Đàn ông lắm.”
Thật ra cũng không hẳn, chỉ là anh muốn xác định tâm ý của cô thôi. Nếu quả thật không thích thì anh sẽ không ép cô nữa, còn nếu như có nguyên nhân gì khác, anh nghĩ mình sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi cô cho bằng được.
Có điều lời này không thể nói người vừa mới quen chưa tới hai tiếng được, Từ Yến Thời lắc đầu, dí điếu thuốc vào gạt tàn, đổi chủ đề: “Anh ở Khải Thịnh bao lâu rồi?”
Hồi ức kéo đến, Tất Vân Đào nói: “Cũng năm năm rồi, vừa tốt nghiệp thì làm việc hai năm ở công ty được người ta giới thiệu, cũng nhờ cơ duyên mới quen biết giám đốc Lâm. Anh cũng biết đấy, mấy năm nay Khải Thịnh đang dẫn đầu ở Thượng Hải, trình độ học vấn của tôi lại không tốt lắm, không có bằng đại học chuyên ngành, khi đó muốn vào Khải Thịnh thật sự rất khó. Nhưng giám đốc Lâm của Khải Thịnh lại không để ý đến những chuyện này lắm, thấy bản thiết kế định vị xe hơi kết nối công nghệ của tôi thì lập tức chiêu mộ ngay.”
Từ Yến Thời khoanh tay lắng nghe.
Vừa nãy ở bữa tiệc, giám đốc Lâm có tìm anh nói chuyện một hồi, trong lúc nói cũng có thể nhận ra ông ta là người coi trọng tài năng.
Tất Vân Đào: “Lúc đó áp lực rất lớn, trong công ty đều xì xào bảo tôi là họ hàng của giám đốc Lâm, giám đốc Lâm ra sức dẹp lời bàn tán, còn cho tôi vào phòng kỹ thuật cốt lõi nhất. Ông ấy nói với tôi, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình là được, cứ lo chuyện thiết kế đi, những thứ khác ông ấy sẽ chịu trách nhiệm. Vì để báo đáp giám đốc Lâm, mấy năm nay tôi làm việc tới nỗi rụng cả tóc, còn chưa tìm bạn gái nữa.”
“Tôi đã xem sản phẩm mới trong năm ngoái của các anh rồi, dẫn đường thông minh của xe hơi kết nối công nghệ vận dụng rất tốt, nói tôi mới nhớ, bên dưới bản vẽ ký tên anh.” Từ Yến Thời bảo.
Tất Vân Đào hiếm khi ngại ngùng xấu hổ, “Không ngờ anh cũng để ý.”
“Top 10 công nghệ trong năm ngoái, lợi hại lắm.” Từ Yến Thời thật lòng nói.
Tất Vân Đào bèn bảo: “Nếu như anh đến thì chắc chắn còn lợi hại hơn nữa, giám đốc Lâm rất ủng hộ phòng kỹ thuật. Tôi đã nghe giám đốc Trần San bên các anh nói qua rồi, mấy năm nay Đông Hòa rất mong ngóng chuyển loại hình, không còn coi trọng phòng kỹ thuật của các anh nữa, đại thần như anh đây, chôn mình ở cái công ty đó thì đúng là lãng phí tài năng.”
Từ Yến Thời cười cười rồi lại châm điếu thuốc, trong nháy mắt khói bốc lên, qua màn sương xanh trắng, anh nửa trêu nói: “Anh không sợ tôi chiếm vị trí của mình à?”
Tất Vân Đào cười ha hả: “Cầu còn không được nữa là, tôi cũng là lần đầu nghe giám đốc Lâm nhắc đến anh, nói hồi đại học anh đạt được không ít giải thưởng, hơn nữa vừa tốt nghiệp đã nhận được offer của Vi Đức, đối với tôi anh chính là người ở cấp bậc đại thần, tôi chỉ là nửa đường xuất gia, không vào được đại học danh tiếng, thế nên cũng rất muốn so chiêu với cao thủ như các anh.”
Từ Yến Thời búng tàn thuốc, bật cười: “Sẽ có cơ hội.”
Ngày hôm sau, Lâm Khải Thụy không kịp đợi đã hỏi han Tất Vân Đào, “Tối qua hai người nói chuyện gì?”
Tất Vân Đào trình bẩm đúng sự thật: “Thì cũng chỉ trò chuyện bình thường thôi, em thấy anh ta chắc cũng không có ý định ở Đông Hòa lâu đâu, và cũng có ấn tượng không tệ với Khải Thịnh của chúng ta, còn khen chúng ta được giải nữa.”
Lâm Khải Thụy gật đầu, ông ta đã để ý đến Từ Yến Thời lâu rồi, căn dặn Tất Vân Đào từ nay về sau phải thăm dò nhiều vào, ví dụ như trong nhà có những ai, có thiếu tiền không, thuận tiện hỏi thăm xu hướng gần đây của Đông Hòa luôn.
Tất Vân Đào nhăn nhó: “Mấy chuyện này không thể hỏi được, người ta cũng rất có đạo đức nghề nghiệp mà, không tiết lộ chuyện công ty đâu, anh ta thà nói chuyện về bạn gái với em chứ còn lâu mới nói chuyện làm ăn.”
“Được rồi, mấy năm nay nội tình Đông Hòa ra sao tôi cũng biết được ít nhiều, thành viên hội đồng quản trị toàn mấy lão già cổ hủ, muốn chuyển loại hình cũng không chịu nhìn xem thị trường bây giờ ra sao. Giờ đi đâu cũng toàn là công nghệ cao, vậy mà lại không cần nhân tài đứng đầu, đúng là lãng phí tài nguyên, còn muốn nhảy sang bên ngành y nữa chứ, bây giờ bảo hiểm y tế năm sau nhiều hơn năm trước, còn làm y tế gì nữa, cũng không biết đang nghĩ gì. Đúng là mấy lão cố chấp.”
Lâm Khải Thụy lại nói thêm một câu: “Có phải cậu ta ở lại Đông Hòa vì có khúc mắc gì không?”
Chợt có tia sáng lóe lên trong đầu Tất Vân Đào: “Không lẽ là vì cô em tối qua?”
Tất Vân Đào liền báo cáo lại đầy đủ đầu đuôi câu chuyện, Lâm Khải Thụy trầm tư chốc lát, sau đó vỗ đùi bình tĩnh nói: “Vậy được! Đi, cũng đào luôn cô ấy tới cho tôi!”
Tất Vân Đào: Đào măng tre chắc? Lại còn phải đưa cả người nhà đến?
***
Đêm đó Hướng Viên nhắn lại một tin “chúc ngủ ngon” xong thì vội vã ngoại tuyến.
Lại một đêm khó ngủ, người đàn ông này thật là cợt nhả, hại trái tim bé nhỏ đập thình thịch đến buổi sáng ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, Hướng Viên vác cặp mắt thâm sì đến văn phòng, tin tức đầu tiên nhận được chính là về chuyện của Lý Trì. Cảnh sát đã kết án, Ứng Nhân Nhân thừa nhận mình không chính mắt thấy Lý Trì chụp lén, mấy tấm ảnh thân mật kia được chụp lúc hai người ở chung với nhau, do Lý Trì uy hiếp muốn phát tán ảnh lên mạng nên cô ta mới cuống lên. Vì chuyện này mà tổng công ty cũng đã phạt Ứng Nhân Nhân, thời gian thực tập kéo dài thành một năm.
Lý Trì bây giờ không bị gì, thậm chí còn nghênh ngang ra vào công ty.
Hình như tính cách cuồng dã hơn, lần này Dương Bình Sơn ra mặt bảo vệ càng khiến anh ta càng được dịp phách lối kiêu căng, Lê Thấm im lặng khuyên anh ta đừng gây chuyện cho mình nữa, nhưng Lý Trì lại không coi là gì.
Có lẽ vào ngày Hướng Viên tố cáo với cảnh sát thì Lý Trì đã ghi hận cô, hai người gặp nhau trong thang máy, Lý Trì cố ý rút điện thoại giả vờ muốn chụp ảnh cô. Những cô gái khác trong thang máy sợ hãi run bắn, cảm thấy bây giờ Lý Trì càng ngày càng trắng trợn trêu đùa nhân viên nữ.
Hướng Viên đứng im lạnh lùng liếc xéo anh ta, như thể đang cười cợt ngón trò của anh ta.
Hướng Viên không so đo với anh ta, nhưng Cao Lãnh thì không làm được. Cao Lãnh bắt Lý Trì xóa ảnh, Lý Trì không chịu xóa, thậm chí còn buông những lời rất độc ác, nếu đã vạch rõ thì không cần phải lấp liếm gì nữa, nam chưa dựng vợ nữ chưa gả chồng, anh ta dọa muốn đào góc tường của Cao Lãnh, khiến Cao Lãnh suýt nữa tắt thở.
Cuối cùng vẫn là Hướng Viên kéo Cao Lãnh đến phòng họp rồi lại gọi Trần Thư đến, để Trần Thư an ủi người đàn ông đã mất đi cảm giác an toàn này.
Hướng Viên đóng cửa phòng họp lại, gọi Lý Trì đến.
Hai người đi tới ngoài nhà vệ sinh, Hướng Viên cũng không nói nhảm với anh nhiều. Cô mặc đồng phục công sở, bên ngoài khoác áo lông vũ, chân đi giày cao gót, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn. Hướng Viên chống nạnh, lạnh lùng nhìn Lý Trì: “Anh có thể dừng lại được không hả, thật sự muốn đến phòng hậu cần phải không? Anh tưởng có Dương Bình Sơn làm chỗ dựa cho anh thì không ai trị được anh hả?”
Lý Trì bật cười hả hả, đáp một nẻo: “Đột nhiên tôi có cảm giác, bây giờ nhìn cô thấy hứng thú hơn Trần Thư nhiều.”
“Cám ơn.” Hướng Viên vẫn lạnh mặt, “Nhưng Lý Trì, tôi đang vô cùng nghiêm túc nói chuyện với anh đấy.”
Nói tới đây, bỗng Hướng Viên bẻ khớp ngón tay kêu *rắc rắc*, nhìn chằm chằm anh ta với vẻ hung ác, từng câu từng chữ thốt qua kẽ răng: “Rất nghiêm túc, con người tôi, từ nhỏ tính khí đã không tốt ——”
Đang nói đến đây thì bất chợt điện thoại nằm trước ngực bỗng rung lên.
Hướng Viên cúi đầu nhìn, là Từ Yến Thời. Đám mây đen còn đang tụ tập trong đầu lập tức bay biến.
Một giây trước còn là cô gái hung thần ác sát, vậy mà lúc này đã lập tức cầm điện thoại lên dịu dàng “alo”.
Đầu dây bên kia là giọng đàn ông trầm thấp có chút mệt mỏi, rõ ràng là lại vừa xã giao xong.
“Không lên QQ được à?”
Hướng Viên ừ một tiếng, “Anh mệt lắm hả?”
“Bình thường,” Từ Yến Thời nói rồi dừng lại, hình như Hướng Viên nghe thấy tiếng *tách* của bật lửa ở đầu dây, anh châm thuốc nói, “Buổi tối còn họp nữa, vẫn còn ba tiếng, có thể dạy em một lúc.”
Hướng Viên thấy xót cho anh, “Hay là anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi không sốt ruột, đợi anh về rồi lại học ——”
Còn chưa nói hết câu đã bị anh ngắt lời, Hướng Viên nghe thấy anh thở hắt một hơi, nói: “Hôm nay chat webcam được không?”
Hướng Viên liếc nhìn Lý Trì, đứng trước mặt anh ta không biết phải đáp thế nào, đành vội vã nói: “Đợi lát nữa rồi.”
Từ Yến Thời nhanh chóng nghe được, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Bây giờ không tiện à?”
Cũng không phải không tiện…
Kết quả Lý Trì mất kiên nhẫn thúc giục cô, “Tổ trưởng Hướng, xong chưa hả?”
Từ Yến Thời đã quá quen với giọng Lý Trì, “Là Lý Trì?”
Không hiểu sao giọng anh lại có vẻ khó chịu.
Hướng Viên đau đầu, trợn mắt nhìn Lý Trì rồi đi ra chỗ khác, xoay lưng lại xác nhận anh ta không nghe được rồi mới nói với đầu dây:
“Vụ án kết thúc rồi, tôi tìm anh ta nói chuyện.”
Từ Yến Thời ừ một tiếng, thờ ơ đáp: “Không có gì để nói hết, về sớm đi, đừng gây rắc rối cho mình.”
Hướng Viên: “Anh không gọi điện thì bây giờ tôi đã nói xong với anh ta rồi.”
“Trách tôi sao?” Từ Yến Thời cười.
“Không có.” Hướng Viên nói, “Nếu anh mệt thì ngủ đi, hôm nay trong công ty có nhiều chuyện, chưa chắc tôi đã có thời gian. Đúng rồi, ở bên kia chơi vui không?”
Từ Yến Thời nhìn tháp truyền hình Minh Châu ngoài cửa sổ, nửa trêu đáp: “Lần sau sẽ dẫn em đến, khách sạn này cũng không tệ.”
Dây thần kinh chia ba của Hướng Viên lại bắt đầu nhảy mạnh! Cái người này!
“Ai hỏi anh khách sạn hả!”
Từ Yến Thời thôi cợt nhả, tựa đầu vào tường, một tay cầm điện thoại, cúi đầu uể oải rót nước cho mình, sợ cô không thích lại nói thêm một câu: “Giỡn thôi, đừng xem là thật.”
“Bây giờ tôi đã tin lời đám Cao Lãnh nói rồi.”
“Nói gì?”
“Nói anh là đồ lão già không đứng đắn.”
“Bỏ chữ lão già đi.”
Đàn ông sắp ba mươi cũng nhạy cảm sao?
Hướng Viên đang mãi nghĩ thì bỗng không thấy bên kia nói gì, hình như đang uống nước, sau khi nhuận cổ anh mới nghiêm túc khôi phục lại lạnh lùng, “Tôi cũng chỉ như vậy với mình em mà thôi.”
…
Hướng Viên cúp máy, quay về trước mặt Lý Trì, cơn giận ban nãy đã được cuộc gọi của Từ Yến Thời xóa tan, cuối cùng cô chỉ có thể cứng giọng cảnh cáo đôi câu.
Lý Trì mỉa mai nhìn cô: “Làm gì, nhân viên loại A uy hiếp nhân viên loại C hả?”
“Biết mình là loại C sao còn không an phận đi?”
Lý Trì: “Con người tôi ấy hả, chỉ thích mềm không thích cứng, nếu cô năn nỉ tôi thì tôi còn có thể an phận đấy, hoặc mời tôi đi xem phim, ăn một bữa cơm, tốt nhất là đặt thêm phòng nữa, thì cô nói gì tôi cũng chiều hết. Nhưng cô hung dữ thế này, tôi không thích nổi. Con người tôi có tâm lý phản nghịch rất nặng, cô càng không cho tôi làm thì tôi càng làm đấy. Cao Lãnh không cho phép tôi lại gần Trần Thư, tôi lại càng muốn theo đuổi cô ấy, thì sao? Có vấn đề gì không? Cuộc sống mà, vui vẻ thì có gì hay, mọi người phải cùng quậy một trận thì mới có ý nghĩa, hiểu không? À đúng, còn cả lão đại chúng ta nữa, cô tưởng anh ta sạch sẽ hả? Trước đây Trần San từng theo đuổi anh ta đấy, cô biết không?”
“Điều này chứng tỏ cái gì cô biết không hả?”
Hướng Viên cười, vẫn giữ bình tĩnh: “Chứng tỏ anh ấy đủ chín chắn, đủ quyến rũ, ngay tới phụ nữ mạnh mẽ trưởng thành chững chạc như Trần San cũng chủ động theo đuổi anh ấy, hẳn anh cảm thấy chênh lệch lắm đúng không, chứ không phải là ngấm ngầm ghen tị. Nếu anh dám làm phiền anh ấy, tôi sẽ khiến anh chết thảm cho xem.”
Lý Trì sầm mặt.
Hướng Viên không thèm nhìn anh ta nữa, trực tiếp giẫm giày cao gót rời đi.
Lúc này trong nhà vệ sinh.
Ứng Nhân Nhân đang nức nở gọi điện cho bác của cô ta.
Ngay đến bác của Ứng Nhân Nhân cũng không có cách, chỉ có thể tận tình khuyên nhủ: “Cháu an phận chút đi, bác cầu xin cháu đấy, sao cháu phải khiến bác xấu hổ mất mặt thế hả, lần này đến giám đốc Dương cũng biết cả rồi!”
Ứng Nhân Nhân ôm ấm ức, gắt giọng: “Sao cháu biết được Dương Bình San sẽ nói đỡ cho Lý Trì chứ!”
Bác trai của Ứng Nhân Nhân theo họ bà nội nên tên là Triệu Tiền, rất nhiều người lúc trước cũng không biết hai người này có quan hệ. Triệu Tiền nghiêm nghị khiển trách, chỉ thiếu nước dí mạnh vào đầu cô ta qua điện thoại, “Cháu chỉnh ai không được mà lại muốn chỉnh người của giám đốc Dương hả, giám đốc Dương nghe nói cháu là cháu gái bác, sáng sớm đã chạy đến văn phòng bác mời uống Bích Loa Xuân, Bích Loa Xuân của ông ta ai dám uống? Ai uống kẻ đó xui xẻo!”
Ứng Nhân Nhân chỉ biết khóc, không nói được gì.
Triệu Tiền thở dài: “Nhưng cũng may giám đốc Dương không nói gì, đám thanh niên các cháu cãi nhau, ông ta đã bảo sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, mặc dù đã có quyết định xử phạt, nhưng chỉ cần cháu biểu hiện tốt thì sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện trở thành nhân viên chính thức cả, chỉ cần sang năm có suất thì cháu vẫn có cơ hội.”
Ứng Nhân Nhân sụt sịt: “Cháu nghe nói, sang năm bên này sẽ đóng cửa đúng không ạ? Nếu trước sang năm vẫn chưa trở thành chính thức, liệu cháu có bị phân đến nông thôn không?”
Triệu Tiền: “Có khả năng này, nên bác mới bảo cháu bắt đầu từ bây giờ đừng có rộn ràng nữa, sống chung hòa thuận với đồng nghiệp đi. Đừng có suốt ngày gây chuyện, cháu xem cháu làm chuyện này, hôm nay đến cả chủ tịch Tư Đồ cũng hỏi bác! Hai đứa các cháu làm gì ở Tây An đấy hả?”
Ứng Nhân Nhân dẩu môi, nước mắt lởn vởn vòng quanh.
Triệu Tiền xoa thái dương, “Nhân Nhân à, cháu không thể cứ giở tính khí ra vậy được, Lê Thấm cũng đã nói với bác, nói trắng ra là mọi người thấy cháu vừa đần vừa ngốc nên mới không so đo với cháu, nếu thật sự gặp phải kẻ tính toán cháu thì cháu đã sớm chết trăm ngàn lần rồi. Người mới tới của các cháu đấy, cháu xem cô ta cũng có thể tính kế khiến cháu mời cả phòng uống trà sữa, một con oắt như thế mà cháu còn không đấu lại, thì ở tổng công ty đầm rồng hang hổ này, cháu càng không ở lâu được.”
Ứng Nhân Nhân vừa nghe thế, không phản ứng kịp: “Bác nói vậy là sao?”
Triệu Tiền cảm thấy Lê Thấm nói không sai chút nào, con bé này đúng là đần hết thuốc chữa, “Được rồi, bác không muốn nói với cháu nữa. Cháu yên ổn đừng gây chuyện cho bác là được, đừng có dây vào thằng nhóc Lý Trì kia nữa, bác không biết cậu ta có quan hệ thế nào với Dương Bình Sơn, nhưng nếu Dương Bình Sơn chịu ra mặt thì chắc chắn cũng nể mặt Lê Thấm, người đàn bà Lê Thấm này không dễ chọc đâu.”
“Vậy bây giờ cháu không phải là người có quan hệ lớn nhất ở Tây An ạ?”
Ứng Nhân Nhân rất cố chấp về vấn đề này, người có quan hệ rất nhiều, nhưng cô ta nhất định phải là người đứng đầu trong mạng lưới đó. Giờ đây lại nhảy ra một Lý Trì, cô ta chỉ có thể xếp thứ hai.
Triệu Tiền chẳng buồn đáp lại cô ta, trực tiếp cúp máy.
***
Đúng lúc này, Hướng Viên ở phòng kỹ thuật cũng nhận được điện thoại của ông nội, thấy ảnh đại diện của Tư Đồ Minh Thiên đang ăn mì lóe sáng trên điện thoại, cô huýt sáo, lạ à nha, ông già này lại chủ động gọi điện cho cô.
Cô lật giở sách lập trình trên tay, cố ý hỏi: “Ai đấy?”
“Ông nội anh tuấn phong lưu tiêu sái hào hoa của cháu đây.”
Hướng Viên cười, “Ông nhớ cháu rồi à?”
“Ông nhớ bà cháu.”
Hướng Viên bật cười, không phân biệt được đây là câu mắng hay là thật sự nhớ bà nội nữa.
Tư Đồ Minh Thiên cũng không nói nhảm, đi thẳng vào chủ đề: “Bây giờ có một cơ hội thăng chức, cháu có dám làm không?”
Hướng Viên thờ ơ vắt chân lật sách, lòng hốt hoảng song ngoài miệng vẫn nói: “Có gì mà cháu không dám làm, thăng lên đâu?”
Bàn tay lật sách khựng lại, “Vậy trưởng phòng hiện tại là lão Dương đi đâu?”
Tư Đồ Minh Thiên: “Dương Bình Sơn điều anh ta đến tổng công ty.”
“Dương Bình Sơn lấy đâu ra quyền lực lớn đến thế? Tùy tiện điều đi một lãnh đạo ở cấp trung, chẳng lẽ không cần hội đồng quản trị đồng ý?”
Hướng Viên đang định nói chuyện Dương Bình Sơn và Lý Trì thì đã bị Tư Đồ Minh Thiên cắt ngang, chưa lần nào cô thấy ông nghiêm túc như bây giờ cả, dường như đến giọng cũng nghiêm nghị hơn, “Cháu chỉ cần nói có làm hay không, dù gì giải thích cháu cũng không hiểu.”
“…” Hướng Viên tức giận, “Đây là thái độ cầu người đấy hả ông?”
Tư Đồ Minh Thiên thong thả đáp: “Buổi tối ông sẽ thắp nén hương cho bà cháu.”
“Đã lớn tuổi thế rồi mà ông còn tố cáo à?” Hướng Viên dựa ra ghế, thở phì phò bay cả tóc mái, cô cố bình tĩnh, dùng giọng điệu vô cùng khách quan đáp: “Cháu đề cử cho ông một người, chức vụ trưởng phòng phòng kỹ thuật này, ngoài anh ấy ra không ai thích hợp hơn cả.”
“Ai?” Tư Đồ Minh Thiên cảnh giác.
“Từ Yến Thời, tổ trưởng của bọn cháu.” Hướng Viên cố để giọng mình được đều đều, dùng cái giọng nói bình thường gọi “Cao Lãnh”.
Tư Đồ Minh Thiên im lặng trong nửa khắc, Hướng Viên chợt thấy căng thẳng, tim đập rất mạnh.
Tư Đồ Minh Thiên cảm thấy cái tên này khá quen tai nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, ông vội bảo Tiểu Bạch đi tìm hồ sơ, đến khi nhìn mới nhớ ra, chính là “ái đồ” của Trần San.
Gần đây Tư Đồ Minh Thiên khá bất mãn với Trần San “Không được, cậu ta cùng phe với Trần San. Hơn nữa, sơ yếu lý lịch của tiểu tử này không tệ, vậy mà nhiều năm thế rồi vẫn chưa được chuyển lên loại A ư?”
Hướng Viên trợn mắt, giọng cũng cuống lên: “Chuyện này đâu thể trách anh ấy được, lần nào cũng bị mấy người quen của giám đốc Dương chen lấn, anh ấy không có ai chống lưng thì phải nhường đường thôi, hơn nữa, mấy năm nay anh ấy vì công ty làm biết bao nhiêu việc, nhưng mấy lãnh đạo như ông đâu thấy được, các ông chỉ biết dữ liệu vận hành ổn định là được, chứ đâu hay người ở phòng kỹ thuật này mỗi ngày đều tăng ca đâu. Bọn họ sợ khảo sát ban ngày sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty, tất cả các thử nghiệm sản phẩm mới và thay đổi dữ liệu đều diễn ra vào giữa đêm, đôi khi tăng ca đến năm sáu giờ sáng không được về nhà, nhưng mà mấy người các ông lại chỉ nhìn thấy những người đứng trước mặt mình nịnh nọt mà thôi!”
Tư Đồ Minh Thiên thở dài một hơi, “Làm kinh doanh thì phải chú ý đến mối quan hệ nhân tình với nhau, đây chính là quan hệ xã hội, làm gì cũng chú trọng nhân tình. Nếu đã là vàng thì sẽ bị chôn vùi sao? Còn nếu bị chôn vùi, chứng tỏ thực lực và may mắn không đủ, cũng không thể trách được những người kia có vận may tốt, lại càng không thể trách bọn ông đây được. Vấn đề cháu nói ông sẽ cân nhắc, nhưng lựa chọn cho vị trí trưởng phòng lần này, bởi vì chỉ có cháu là loại A phù hợp tiêu chuẩn, nếu cháu không đồng ý thì cũng chỉ có thể điều người từ tổng công ty qua.”
Sao có thể để một người có quan hệ khác đến được, Hướng Viên đau đầu.
“Được rồi, nhưng cháu có một điều kiện.”
Lần đầu tiên có nhân viên được thăng chức còn đưa ra điều kiện, Tư Đồ Minh Thiên cảm thấy đau nhức nhối, xoa huyệt thái dương, không muốn nói nhảm với cô nữa, “Có gì thì nói đi.”
“Cháu muốn điều một người bên này sang phòng hậu cần, ông nói với Dương Bình Sơn là Lý Trì không thích hợp ở lại phòng kỹ thuật. Cháu là trưởng phòng kỹ thuật, cháu nghĩ mình có quyền này.”
Tư Đồ Minh Thiên không ngờ con nhóc này lại học nhanh đến thế, quá láu cá, đầu lại mơ hồ đau nhức.
“Cũng không biết bên Tây An các cháu đang giở trò quỷ gì nữa, ngày này đến ngày khác. Được rồi, ông biết rồi, phía Dương Bình Sơn để ông nói, nhưng cháu có qua được Lê Thấm không?”
***
Công văn thuyên chuyển công tác của lão Dương nhanh chóng đưa xuống, sau khi Lý Vĩnh Tiêu phê duyệt xong, tất cả đều mong ngóng không biết trưởng phòng kỹ thuật mới nhậm chức sẽ là ai.
Ngay sau đó, một công văn thuyên chuyển công tác thứ hai đã đến.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Rốt rốt rốt rốt… cuộc nhân viên mới đến không lâu này là thần tiên phương nào vậy?
Đồng thời từ sâu trong nội tâm đều thương thay cho Từ Yến Thời, lại bị một nhân viên mới chèn ép.
Tối hôm đó, toàn bộ các phòng ban bộ phận trong công ty đã mở một cuộc họp bổ nhiệm, tất cả các lãnh đạo cấp trung và cấp cao của chi nhánh Tây An đều có mặt đầy đủ, không một ai được nghỉ. Ngoại trừ Từ Yến Thời đã đi công tác ở Thượng Hải ra, những nhân viên khác cũng có mặt đông đủ, lần này ngay đến phó giám đốc công ty Lê Thấm bình thường không khi nào tham dự họp cũng có mặt.
Hướng Viên chỉ đích danh Lý Trì tham gia.
“Cuộc họp lần này là để nói rõ việc thuyên chuyển hai đồng chí…”
Lý Vĩnh Tiêu bình thản đọc công văn, nhìn đám người ngồi bên dưới, ông y theo lệ vỗ tay ra vẻ chúc mừng ——
“Để chúc mừng cho đồng chí Hướng Viên cùng đồng chí Dương Vệ Bình, mọi người vỗ tay nào!”
Hướng Viên mặc đồ công sở ngồi cạnh Lý Vĩnh Tiêu, áo sơ mi đen khiến cô càng thêm trắng muốt xinh xắn, ngay tới Lê Thấm cũng vô thức nhìn cô gái vô cùng nổi bật đó.
Đợi tiếng vỗ tay dần nhỏ đi, cô chợt chìa ta ra trước mặt Lý Vĩnh Tiêu, lấy micro dính nước bọt tung tóe của ông.
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Giọng Hướng Viên rất trong trẻo, dịu dàng nhưng lại có ma lực xuyên thấu vào tai mỗi người đang ngồi đây.
“Còn một công văn thuyên chuyển nữa, liên quan đến đồng chí Lý Trì của phòng kỹ thuật chúng ta, đã được tổng công ty phê chuẩn. Bắt đầu từ ngày mai, anh ta bị điều sang phòng hậu cần, không còn chịu sự quản lý của phòng kỹ thuật nữa.”
Thông tin này như sấm sét rạch ngang trời, nổ tung ầm ầm trong phòng họp, tất cả không một ai dám nhìn sắc mặt của Lý Trì.
Ngay đến Lý Vĩnh Tiêu cũng không biết công văn này.
Ông ngẩn người nhìn Hướng Viên, đang định mở miệng thì đã bị Lê Thấm mỉm cười cắt ngang: “Cô chắc chắn là Lý Trì chứ?”
Lê Thấm là người nào, tất cả mọi người đều rất rõ, trong công ty cũng không có ai dám đối đầu với chị ta. Hướng Viên lại là người đầu tiên, thậm chí khí chất của cô còn không hề kém cạnh, mắt nhìn Lê Thấm đầy kiên định sáng rực, như thể ngập tràn tinh tú trời cao.
Cô lễ phép mỉm cười nhìn Lê Thấm: “Chắc chắn chứ, nếu không để anh ta đứng lên xoay người 360 độ cho chị xác nhận nhé?”