Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 49



Nói đoạn, anh lách người đi vào rồi trở tay khóa cửa lại, mặc áo khoác đen đứng ở huyền quan, trông thật cao lớn.

Phủ trên người anh là những bông tuyết ngoài kia, quanh thân tỏa ra khí lạnh, mang theo gió lạnh nhưng ánh mắt lại quá đỗi nóng bỏng.

Từ Yến Thời cúi đầu nhìn cô, sự sâu thẳm đong đầy trong đó không cách nào nói rõ, tay vẫn đang kéo chốt cửa sau lưng, cảm xúc trong đáy mắt vừa đượm nồng lại triền miên.

Cả tuần nay hai người đều bận tới mức đầu óc quay cuồng, gần như không có không gian riêng tư.

Hướng Viên đã cởi áo khoác, lúc này chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng tanh, vì ban nãy rửa mặt nên cô đã cởi hai nút áo ra, mơ hồ lộ ra đường cong quyến rũ dụ người ta suy nghĩ xa xôi.

Vị trí mềm mại như kẹo bông, lúc này dần phập phồng theo tầm mắt nóng bỏng của cô.

Từ Yến Thời cảm thấy bây giờ mình không còn giữ được lý trí nữa, anh nghiêng đầu đi điều chỉnh lại hô hấp.

Nhưng một giây sau lại bị người ta xoay đầu lại, Hướng Viên ôm mặt anh, nhón chân lên ngậm lấy môi anh. Kỹ xảo của cô không mấy thành thạo, đôi mắt mở to như chuông đồng, không nặng không nhẹ hôn anh.

Từ Yến Thời nhắm mắt, cúi đầu bắt đầu cắn ngược lại, lưng dựa vào cửa, nắm chặt eo Hướng Viên kéo vào lòng.

Hướng Viên bị ép phải ngẩng đầu, hôn đến mức nức nở, đầu óc quay cuồng.

Vì chiều cao của cô nên Từ Yến Thời phải cúi thấp xuống. Anh của lúc này đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đầu lưỡi thần tốc tiến quân vào, không cho cô một cơ hội để thở dốc, mút môi dưới cô, hết cắn lại liếm, rồi lại thấp giọng nói bên tai: “Không muốn anh đi thì vì sao lúc nãy không nói?”

Hướng Viên thở hổn hển, nhỏ giọng đáp: “Sợ anh cảm thấy em dễ dãi.”

Trái tim Từ Yến Thời bị lời cô nói siết chặt, anh cắn môi cô rồi lại kéo ra như trừng phạt, vừa hôn vừa đặt cô lên tủ giày, hỏi: “Biết anh đợi bên ngoài bao lâu không? Hả?”

“Anh vẫn chưa về sao?” Hướng Viên bị anh hôn đến mức ngẩn ngơ, nằm trong lòng anh thở dốc, “Vậy nếu em không gửi tin nhắn, anh vẫn đứng đó chờ cả đêm ư?”

Từ Yến Thời hôn cô tới tấp, thấp giọng đáp, “Không hẳn, anh đang chuẩn bị về công ty.”

Hướng Viên ngẩng đầu nhìn anh, vòm ngực đàn ông rộng rãi ấm áp và lại còn thoải mái, cô dùng sức vùi đầu vào cổ anh hít hà.

Đúng lúc này mặt hai người chạm nhau, ánh mắt giao nhau, ra sức chiếm lấy hơi thở của đối phương. Cô vùi mình vào cổ anh, còn Từ Yến Thời thì cúi đầu hôn lên tóc cô, “Anh ở đây với em một lúc rồi đi.”

Hướng Viên mơ màng gọi tên anh: “Từ Yến Thời.”

Người đàn ông ừ một tiếng.

Hướng Viên lại gọi, “Từ Yến Thời.”

“Ừm.” Anh kiên nhẫn đáp, vuốt tóc cô.

Hướng Viên hài lòng, hỏi anh: “Thật sự ngoài cái lần chúng ta đó… anh chưa từng hẹn hò bao giờ sao?”

“Không tin à?” Anh cúi đầu nhìn cô.

“Anh hôn… rất nhuần nhuyễn.”

“Là đàn ông tự khắc như vậy.”

“Được rồi.”

Từ Yến Thời nhìn cô, “Còn muốn hôn không?”

“Qua sofa ngồi đi, đứng mỏi quá.” Hướng Viên thành khẩn nói.

Từ Yến Thời gật đầu, ôm cô đi vào. Vừa đặt cô xuống sofa thì Hướng Viên đã nói tiếp, “Đóng cửa ban công lại đi, kéo rèm cửa lại luôn.”

Từ Yến Thời làm theo, Hướng Viên lại ra lệnh, “Bật TV đi.”

Chuyện hôn nhau này cần ở chỗ tình trí đạt đến đỉnh điểm, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, rồi trong tích tắc phát ra tia lửa bắn khắp phía, thế là được. Kết quả là sau khi bố trí xong, cô lại cảm thấy lúng túng.

Mấu chốt là, Hướng Viên còn nhắm mắt giơ hai tay ra: “Tới đi!”



Từ Yến Thời phanh chân ngồi trên sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu cười.

Anh không hôn nổi nữa rồi.

“Đợi anh thả lỏng đã, hơi mệt.”

Hướng Viên nhắm mắt kiên nhẫn chờ rồi lại chờ ——

Kết quả là cả buổi mà vẫn không có ghế tĩnh gì, cô len lén mở mắt nhìn anh, phát hiện anh đang ngồi dựa vào sofa, nhìn cô bằng ánh mắt buông tuồng ngậm ý cười, hoàn toàn không có ý định hôn cô.

Hướng Viên cảm thấy bản thân như bị anh đùa giỡn, tức giận nhào qua đánh anh.

Từ Yến Thời cũng không tránh, mỉm cười dựa vào ghế, để mặc bạn gái đánh mình. Anh lại còn sợ cô bị ngã nên giữ tay sau lưng cô.

Căn nhà nhộn nhịp tràn đầy tiếng cười.

“Từ Yến Thời!”

“Chuyện gì?” Người đàn ông không dừng cười được.

“Sao anh có thể phá hỏng bầu không khí như vậy! Không hôn thì đừng có lề mề!”

“Ai là người phá hỏng hả? Em nói xem mình bật TV làm gì? Người không biết còn tưởng chúng ta làm chuyện gì bậy bạ.”

“Còn không phải em sợ người khác nghe thấy tiếng chụt chụt hả!!!”

Từ Yến Thời cười muốn nội thương, “Em không dùng sức để hôn thì ai mà nghe được?”

Mặt Hướng Viên đỏ bừng, mới hôn hai lần mà đã chê cô dùng sức rồi, cô trợn mắt đè anh xuống, Từ Yến Thời sợ cô ngã bèn thuận thế ngã xuống ghế. Kết quả Hướng Viên lại như chú mèo con trèo lên người anh, ôm lấy cổ anh, không hề để ý người đàn ông nằm dưới mình đã cứng đờ, “Vậy anh dạy em đi, làm thế nào để hôn được như anh mà lại không phát ra tiếng…”

Từ Yến Thời thôi cười, biểu cảm đầy thâm ý.

Vào lúc này, cô gái nằm trên người anh vẫn chưa mảy may phát giác: cổ áo sơ mi mở rộng lấp ló cảnh xuân bên trong, thậm chí vì màn đánh nhau vừa rồi mà một nút áo nữa đã bị hở, khuôn ngực tròn trĩnh ấy dập dềnh như gợn nước cứ đung đưa trước mắt anh.

Từ Yến Thời nằm đó, gương mắt tuấn tú hơi trắng đi, anh vô thức nhìn đi chỗ khác, một tay gác sau đầu, tay kia chặt đưa lên miệng ho khan.

Hướng Viên bất giác nhìn xuống, trong nháy mắt đầu óc nổ tung như bị đốt cháy, ngay một giây sau cô trở nên luống cuống.

Nắm chặt áo sơ mi rồi trèo xuống người anh bằng tốc độ ánh sáng.

Từ Yến Thời cũng ngồi dậy, ngay ngắn ngồi một bên mà ho khan, “Em vào phòng thay đồ đi.”

Hướng Viên đáp ừ, một lúc sau cô mặc đồ ngủ bước ra.

Không còn bầu không khí ngại ngùng vừa rồi nữa, Hướng Viên không muốn anh đi nên tìm một bộ phim, kéo anh ngồi xem đến tận hai tiếng.

Mười hai giờ rưỡi, lúc này anh thật sự phải đi rồi. Hướng Viên ôm anh, thấp giọng hỏi: “Đi thật rồi ạ?”

Từ Yến Thời nhìn điện thoại, khóa màn hình vất xuống bàn, “Chờ em ngủ rồi anh đi.” Sau đó anh lại thấp giọng hỏi cô, “Ôm em vào nhé?”

“Vậy tối nay em không ngủ. Anh sẽ không đi được nữa.”

“Vậy thì không được, ba giờ rưỡi anh phải đi rồi.”

“Được rồi, vậy em thức đến ba giờ rưỡi.”

Từ Yến Thời bật cười, ôm ngang cô lên. Hướng Viên ôm chặt vai anh, cọ đầu vào cổ anh, như hận không thể hòa làm một với anh, “Lần sau gặp lại là khi nào đây?”

“Em muốn lúc nào?”

Hướng Viên ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Được rồi, bây giờ anh vẫn phải nên đặt công việc lên hàng đầu, có thời gian thì quay về, còn không có thì… thôi cũng được.”

Lâm Khải Thụy không cho anh nhiều thời gian, ông ta chỉ cho anh một tuần, cũng phải qua báo cáo sớm. Tuần sau anh đến rồi sẽ ký luôn dự án bên kia, mà dự án này lại kéo dài nửa năm, đoán chừng nửa năm tới sẽ hết sức bận rộn. Có điều anh vẫn cho cô một liều thuốc an thần.

“Khi nào em muốn gặp anh thì cứ gọi điện, anh sẽ cố gắng dành thời gian.”

Hướng Viên ừ đáp, hai người lại mơ màng nói đôi câu, cho đến khi Từ Yến Thời đặt cô lên giường, có thể mấy ngày nay Hướng Viên cũng mệt lắm rồi, tuy đã vô thức nhắm mắt lại nhưng vẫn còn nắm chặt tay anh.

Từ Yến Thời không rút ra được, bèn lặng lẽ ngồi cạnh cô hai tiếng.

Anh ra ban công hút hết một điếu thuốc rồi mới khóa cửa lại rời đi, lúc nay đây đã là ba giờ rưỡi sáng tại Bắc Kinh.

Từ Yến Thời không về nhà mà lái thẳng xe đến công ty một chuyến.

***

Tám giờ rưỡi sáng hôm sau, mặt trời ló rạng tỏa ánh nắng nơi đường chân trời, như thể xé toang điểm tận cùng của thế giới, chiếu rọi ban mai vào thế gian, từng chùm nắng nghiêng nghiêng giữa tàn cây.

Cả đất trời như được lấp đầy, quán ăn bên đường vẫn tấp nập náo nhiệt như thường, âm thanh ồn ào huyên náo, người đi đường vẫn vội vã, dòng xe chật kín như nước, trên con đường chật hẹp là tiếng cười, tiếng rao hàng và tiếng loa phóng thanh… bao sự rộn ràng hòa thành một, hết thảy vẫn như mọi ngày không có gì khác lạ.

Hướng Viên đi qua cửa hàng tiện lợi 24/24 dưới lầu, nhân viên vẫn chào đón cô bằng nụ cười niềm nở như thường ngày, “Hôm nay ăn gì ạ? Vẫn như mọi khi chứ?”

Hướng Viên cười nói, “Không, hôm nay lấy gấp đôi cà phê sữa.”

Nhân viên liền cười khúc khích: “Vâng, nhưng có vẻ hôm nay tâm tình của chị không tệ, mới sáng sớm đã muốn ăn ngọt sao?”

“Là tâm trạng không tốt, bạn trai tôi đi rồi,” Hướng Viên nhỏ giọng nói, “Tôi phải ăn ngọt nhiều.”

Nhân viên: “Là người cao to đẹp trai lần trước đưa chị về ấy hả?”

“Đúng vậy.”

“Hèn gì, ba giờ rưỡi sáng nay tôi có thấy một anh đẹp trai bước ra khỏi tòa nhà của chị, tôi đoán chắc là bạn trai chị.”

Hướng Viên nhớ mình ngủ rất sớm, cứ tưởng nhân lúc cô ngủ anh đã đi, kết quả anh ngồi đợi đến ba giờ rưỡi mới ra về sao? Hướng Viên không tưởng tượng được tối qua anh ngồi nhìn cô ngủ đến tận ba giờ rưỡi với tâm trạng thế nào. Giận mắt mình chưa gì đã ríu lại, lại đau lòng thay anh.

Đến công ty, Hướng Viên vô thức liếc nhìn vị trí của Từ Yến Thời, bên đó đã hoàn toàn trống trơn, trên bàn chỉ còn lại máy tính.

Mọi người trong phòng kỹ thuật cũng thấy vị trí trống đó, chỉ cần vừa nghĩ đến việc người đó sẽ không còn xuất hiện ở nơi này nữa, tất cả mọi người đều cúi đầu trầm mặc.

Nhưng Cao Lãnh lại gào to: “Tôi nhớ lão đại quá, sau này không còn lão đại nữa…. Không có ai chê tôi tay chân vụng về rồi còn thu vén tàn cuộc thay tôi nữa rồi.”

Mọi người không còn kìm nén nổi nữa.

Vưu Trí tháo kính xuống, bất chợt giơ tay che mắt, im lặng rơi nước mắt.

Thi Thiên Hữu không nói lời nào, Trương Tuấn cúi đầu, Lâm Khanh Khanh cũng vậy.

Hướng Viên thì như người mất hồn ngồi xuống, lại chẳng biết là ai đã vẽ dấu mũi tên trên bàn, cô nghi ngờ nhìn theo, đầu mũi tên đó chỉ vào kéo thứ hai. Hướng Viên nhập mật khẩu mở ra, trong ngăn kéo có một thẻ USB và một tờ giấy.

Nét chữ ấy cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa, nét bút có lực lại dứt khoát kia, trừ anh ra thì còn ai vào đây.

“Có lẽ sẽ có ích với em, mật khẩu là ngày sinh của em.”

Hướng Viên cắm USB vào máy tính, cô không ngờ là trong USB chứa video camera buổi họp báo đêm đó, Từ Yến Thời trực tiếp trích xuất hình ảnh ra, đúng chín giờ mười phút chính là thời điểm cô với Few bị nhốt vào phòng tối, mặc dù camera trong hành lang là góc chết, nhưng Từ Yến Thời tìm được camera khác ở sát bức tường lối đi dành cho nhân viên bên cạnh, Lý Trì đứng hút thuốc ở đấy. Mà lúc đó rõ ràng có thể nghe thấy Hướng Viên với Few đang kêu cứu.

Hướng Viên cầm dữ liệu camera ghi lại được đi tìm Trần Thư.

Hai người đứng trên sân thượng, Trần Thư mở lời trước: “Từ Yến Thời muốn chị lấy cho bằng được camera giám sát, chị phải chu toàn với bên khách sạn mãi, phải chi ra một khoản tiền thì đối phương mới đồng ý đưa video cho chị, hôm qua mới cầm được trên tay, nên chị không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hướng Viên sửng sốt, “Hôm qua chị mới có được ư?”

Trần Thư: “Đúng vậy, hôm qua tan làm chị gửi cho Từ Yến Thời, nhưng không phải lúc đó hai người đi gặp lão Lương sao? Chị đoán cậu ấy vẫn chưa xem.”

Hướng Viên lắc đầu, bật cười: “Anh ấy xem rồi.”

Trần Thư giật mình, “Khi nào?”

Hướng Viên: “Ba giờ sáng nay anh ấy đến công ty, video dài ba tiếng, vậy mà anh ấy vẫn xem hết, rồi còn trích xuất hình ảnh nữa.”

Trần Thư: “Có phát hiện à?”

“Vâng.”

Trần Thư: “Vậy sao trông em lại buồn thế?”

Không phải là buồn, mà là anh làm quá nhiều chuyện vì cô nhưng lại không chịu nói gì, khiến cô cảm thấy rất đau lòng. Hướng Viên không biết phải nói thế nào, cô phát hiện mình càng thích anh hơn so với tưởng tượng. Người đàn ông như vậy lại gặp cô, không biết là may mắn hay bất hạnh đây.

***

Sáu giờ tối, sắc trời tối dần, toàn bộ Tây An chìm vào bóng đêm, đèn đường xếp thành hàng dài đứng cạnh làn xe chạy, cách đó không xa là khu cao ốc mọc lên như rừng, cả thành phố chìm trong ánh đèn neon, muôn màu muôn vẻ.

Từ Yến Thời ngồi taxi đến sân bay.

Tài xế vừa cúp điện thoại, tâm trạng phấn khởi, bụng đói ùng ục chuẩn bị chạy xong chuyến này thì về nhà ăn cơm, thế nên chân đạp mạnh cần ga hơn, anh ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đàn ông điển trai lạnh lùng đội mũ lưỡi trai ở hàng sau.

“Anh đáp máy bay đến đâu thế?”

Từ Yến Thời nhìn ra ngoài cửa xe, “Thượng Hải.”

Tài xế xuýt xoa hâm mộ, “Nơi tốt đấy, thành phố lớn sầm uất, tiền đồ vô lượng.”

Xe chạy nhanh đến sân bay, thỉnh thoảng tài xế hỏi vài câu, Từ Yến Thời không nói nhiều, có hỏi thì đáp.

Lúc này trong xe đang phát bài hát cũ bằng tiếng Quảng “Năm Tháng Hữu Tình”.

Tài xế ngâm nga theo, còn Từ Yến Thời vẫn cứ im lặng nhìn ngoài cửa sổ.

“Không tin mình sẽ tuyệt vọng, không hề cảm thấy do dự, đua tranh trong giấc mộng đẹp, ngày ngày liều mình phấn đấu, bôn ba trong mưa trong gió… Mơ màng giữa say và tỉnh, tất cả mọi chuyện như đã xảy ra trong tháng ngày phiêu bạt.”

Theo chiếc xe phóng vùn vụt, con đường ngày càng rộng rãi, cây cối hai bên đường thưa dần, cuối cùng đèn đuôi xe cũng dần dần biến mất ở cuối thành phố.

Thực ra lúc này Từ Yến Thời không nghĩ gì hết.

Anh chỉ nghĩ đến một câu nói trong sách ——

Có người đứng trên tầng cao, có người đứng dưới rãnh sâu, có người toả sáng chói lọi, lại có người tàn úa hao mòn.

Mà anh là người tàn úa hao mòn ấy, dù có lột da cũng phải tặng cho cô thế giới tốt nhất, để cô đứng trên tầng cao, trở thành thần của cô.

Để cô tỏa sáng chói lọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.