Hướng Viên giật mình nhìn anh, cảm thấy lời như thế chẳng thể nào thốt lên từ miệng anh được, cô bối rối chớp mắt. Từ Yến Thời vừa dứt lời cũng đã lập tức hối hận, song có một số việc không nhất thiết phải giải thích làm gì.
“Anh và Phong Tuấn cãi nhau à?” Hướng Viên dè dặt hỏi.
“Không.” Anh đút tay vào túi, uể oải ngả người dựa vào thành ghế, khẽ quay đầu đi, chỉ để gò má lạnh lùng đối diện với cô, “Lâu rồi không liên lạc.”
Hướng Viên thoáng nghĩ ngợi gật đầu, “Tôi cũng thế, tốt nghiệp rồi là không liên lạc gì nữa.”
Anh lại “ừ” một tiếng. Rất rất lâu trước kia lúc mới thích anh, hễ mỗi lần anh lạnh nhạt đáp như vậy là Hướng Viên lại không nhịn nổi sung sướng, bong bóng hồng bay bay tứ phía, tim đập loạn xạ. Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại rất đơn giản ——
“Cậu ăn rồi hả?”
“Ừ.”
Nhưng cô vẫn nhảy cẫng vui vẻ trong ký túc xá, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ một trăm hai mươi vòng, cứ như thể anh đã đồng ý hái sao cho cô vậy.
Đó là dáng hình tuổi trẻ đẹp nhất của họ. Có điều anh chưa từng thích cô. Và hiện tại hai người đã thành niên, lăn lộn trong vùng biển danh lợi đã nhiều năm, khi đã nhìn thấu mọi cảnh nhân gian cùng những cảm tình hóa tro tàn kia, thì chỉ có đồ ngốc mới tin đấy là yêu đương.
Hướng Viên cúi đầu, bật game kim cương ra tập trung leo bảng xếp hạng.
Im lặng một lúc, Từ Yến Thời đứng lên, một tay đút vào túi quần còn một tay khác cầm sổ, trịnh trọng đập hai cái lên góc bàn: “Có đi không?”
Hướng Viên buột miệng đáp: “Đợi xíu, chơi xong ván này đã.”
Rồi lại cảm thấy không đúng, cô hồ nghi ngẩng đầu lên, bất chợt chạm phải ánh mắt không có tình cảm kia: “Anh đang đợi tôi à?”
Từ Yến Thời cười lạnh: “Không thì là gì? Tôi phí thời gian để tán gẫu chuyện cũ với cô à?”
Hướng Viên lúng túng: “Không phải… Tan làm rồi hả?”
“Còn mười phút nữa.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, ngón trỏ gõ lên mặt thủy tinh, “Phòng kỹ thuật còn có một buổi họp.”
Hướng Viên lập tức thoát game, ném điện thoại vào túi xách, vừa vuốt tóc ra vừa sau vừa giận dữ nhìn anh: “Sao anh không nói sớm cho tôi biết.”
Vừa dứt lời, cô đi trước xô cửa đi ra mà không thèm chờ anh.
Vóc dáng cô chẳng tính là cao, chỉ một mét sáu hai, tuy nhiên vì có được đôi chân với tỷ lệ vàng cộng đi thêm giày cao gót nên trông cô cao đến 1m68. Cả cơ thể chỉ thấy mỗi đôi chân dài thẳng tắp.
Hướng Viên vội vã đã ra đến ngoài cửa rồi mà không thấy anh đuổi theo. Có nhân viên đi ngang qua chào hỏi cô, cô cảm thấy mình cần phải tạo hình tượng tốt, thế là lén lén lút lút đứng ở cửa, chiếc túi xách bị người ta xầm xì suốt buổi họp ban nãy đong đưa trên khuỷu tay, cô chụm hai tay lên miệng thành hình chiếc loa, gập người lại nghịch ngợm nói với vào trong phòng họp: “Từ Yến Thời, đừng đùa nữa! Nhanh lên đi, phòng kỹ thuật đang họp!”
Vừa dứt lời, cô liền dán mình lên vách tường mà không nhìn vào trong.
Chỉ là, trong buổi chiều ấy tại phòng họp, Từ Yến Thời nghe xong câu cáo trạng đó thì dựa người vào bàn, cúi đầu khoanh hai tay trước ngực, nở nụ cười hiếm hoi.
…
Hướng Viên đứng đợi một lúc mới thấy anh đi ra, “Làm gì vậy?”
Từ Yến Thời đẩy kính lên, “Định giới thiệu với mọi người như thế nào?”
Hướng Viên quàng túi xách lên vai, đút tay vào túi áo khoác lông vũ, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Thì nói tôi là con ông cháu cha cậy quan hệ, dù gì các anh cũng lén gọi tôi thế còn gì.”
Từ Yến Thời liếc xéo cô, thẳng thắn vạch trần: “Chẳng lẽ cô không phải à?”
“…” Hướng Viên im lặng, lạnh lùng nhìn anh: “Anh có bạn bè không đấy?”
Từ Yến Thời không tiếp lời.
Hướng Viên xua tay, tức giận nói: “Không phải vừa rồi giám đốc Lý đã giới thiệu rồi sao, còn nếu anh cứ khăng khăng muốn giới thiệu thì cứ nói tôi học chung trường cấp ba với anh là được rồi.” Nói xong lại tự cảm thấy không ổn: “Thôi bỏ đi, vẫn đừng nói thì hơn, Lục Trung cũng không tốt đẹp gì cho cam, là bạn học với nhau lại kéo phong cách của anh xuống nữa.”
“Được.”
Cô bị ghét bỏ rồi.
Quả nhiên trong buổi họp chuyên ngành của phòng kỹ thuật, Từ Yến Thời không giới thiệu hai người là bạn cùng trường, trái lại chỉ xem cô như là nhân viên mới, giữ thái độ hời hợt vờ không quen biết cô.
Từ Yến Thời giới thiệu sơ lược xong, nhân viên bên dưới vỗ tay rào rào, người nào người nấy nở nụ cười phơi phới như thể thật sự rất hoan nghênh cô. Hướng Viên quét mắt nhìn một vòng, đúng là toàn một đám đàn ông con trai, ngoài cô và hai cô gái khác ra thì cả phòng hai mươi mấy người toàn là nam.
Bỗng Cao Lãnh đứng dậy, khí thế bừng bừng nhìn Hướng Viên: “Mặc dù vấn đề này có hơi quá phận, nhưng vị tổ trưởng Hướng này, đầu tiên tôi không có bất cứ ý kiến gì với cô cả, tôi chỉ muốn biết vì sao chỉ có một mình tôi là vào tổ của cô.”
Hướng Viên đằm thắm mỉm cười: “Vì tôi đã chỉ đích danh với giám đốc Lý rồi.”
Cao Lãnh: “Vì sao cô lại chỉ tên tôi?”
Cô tưởng cô đang gọi đồ ăn ngoài đấy ư? Cô chỉ tên tôi thì tôi phải đến hả?
Hướng Viên không đổi sắc đáp: “Vì anh đẹp trai nhất.”
“Được, tổ trưởng.” Cao Lãnh ngồi xuống, “Chào mừng cô.”
Mọi người bị chọc cười một tràng, ngay đến Từ Yến Thời cũng phải nhếch mép trước phản ứng nhanh nhẹn của cô. Có chàng trai cảm thấy Hướng Viên thân thiện như mặt trời, đặc biệt mỗi lúc cười lại lộ răng khểnh, trông rất ra dáng cô em gái nhỏ, thế là lập tức trút bỏ tâm lý phòng bị. Kỳ thực mấy anh chàng mới lớn này rất đơn giản, phong cách làm việc xưa nay đều là tập trung vào chuyện chứ không phải người.
Từ Yến Thời gõ khớp ngón tay xuống bàn, ánh mắt lướt qua từng người một, “Còn có ai muốn đến tổ hai nữa không?”
Có mấy chàng trai nể mặt ào ào giơ tay.
Có điều đều bị Hướng Viên từ chối cả, cô thẳng thắn cười đáp: “Tôi vốn không biết nhiều, không cần nhiều người như vậy, các anh cần làm gì thì cứ làm nấy, tôi có Cao Lãnh là đủ rồi.”
Cánh đàn ông mờ ám ồ lên.
Cao Lãnh đang uống nước lập tức bị sặc, giơ tay lên giả vờ đẩy kính để che đi nửa gương mặt đỏ bừng.
Lúc này, một cô gái tóc đen dài đeo kính đen giơ tay lên: “Tổ trưởng Hướng, tôi có thể vào tổ của cô được không?”
Trong cuộc họp vừa nãy Hướng Viên không thấy cô gái này, chắc là không đủ cấp bậc để đến họp.
Lần này Hướng Viên không tiện từ chối nữa, nếu không sẽ tỏ vẻ kiểu cách, thế là cô bèn gật đầu: “Được.”
Từ Yến Thời nhìn cô, “Còn muốn nói gì không?”
Hướng Viên nghĩ ngợi, “Mọi người cố gắng làm tốt công việc nhé, tổ quốc tương lai đang đợi mọi người.”
Từ Yến Thời nhướn mày: “Hết rồi.”
Hướng Viên ném cho anh cái nhìn quyến rũ: “Những lời còn lại, chúng ta nói riêng với nhau sau nha.”
“…”
Mọi người bên dưới cười bò ra bàn.
Mặt dày thật đấy.
Từ Yến Thời thả lỏng dựa ra ghế, nắm tay lại gác lên bàn, bị động tiêu hóa cái nhìn kia xong thì bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác, không hề để ý đến cô, chỉ lạnh lùng gõ bàn: “Tan họp.”
Hướng Viên hậm hực không nhìn anh nữa.
***
Nhưng, điều khiến mọi người rớt cả tròng mắt đấy là —— trong ngày thứ hai đến công ty, “lính nhảy dù” của phòng kỹ thuật này đã xin nghỉ cho hai tổ viên, dẫn bọn họ ăn uống đi chơi khắp nơi.
Mấu chốt là bình thường ngay đến xin nghỉ vì chuyện ma chay cưới hỏi cũng lằng nhằng, thế mà Lý sắt đá lại phê luôn cho ba người họ nghỉ liền tù tì một tuần.
Thấy Cao Lãnh điên cuồng cập nhật Wechat, các chàng trai của phòng kỹ thuật đã không dằn lòng nổi nữa rồi, u oán quét mắt nhìn lão đại nhà mình, giận dữ bất bình rối rít nhắn lại trên Wechat của Hướng Viên.
Trương Tuấn: “Cô là tổ trưởng thần tiên gì vậy?!!!”
Lý Trì: “Tập thể chúng tôi phản bội, xin tổ trưởng cưu mang!!!”
Thi Thiên Hựu: “Hai cậu trên có tiết tháo giùm cái, đừng có hâm mộ Cao Lãnh để cậu ta được đà đắc ý. Dù có phần lỗ mãng, nhưng tổ trưởng Hướng à, cô cần suy nghĩ lại câu nói vì Cao Lãnh đẹp trai nhất nên mới chọn cậu ta làm tổ viên không, hôm đó tôi ngồi bên phải cô, chắc vì do lệch nên cô không thấy tôi. Tôi tên là Thi Thiên Hữu, làm quen một chút, nếu muốn thêm tổ viên thì xin hãy cân nhắc đến tôi trước.”
…
Vưu Trí: “Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô chọn tên lùn Cao Lãnh này vậy, mất đạo đức hay mất nhân tính rồi?”
Cao Lãnh trả lời Vưu Trí: “Ông đây cao 1m78, ngoài lão đại không kẻ nào có tư cách nói tôi lùn cả.”
Vưu Trí trả lời Cao Lãnh: “Ồ, 8cm dư kia là gàu hay là nấm chân của anh?”
Cao Lãnh trả lời Vưu Trí: “Đừng nói nhảm nữa, chờ cậu ở thung lũng Vương Giả*, thắng thì 1m78, thua thì 1m87.”
(*Thung lũng Vương Giả là một bản đồ thi đấu khá lớn trong trò chơi Vương Giả Vinh Diệu.)
Vưu Trí trả lời Cao Lãnh: “Đồ ngu.”
Bên này Hướng Viên chuẩn bị dẫn Cao Lãnh cùng cô gái kia đi trải nghiệm dù lượn, là cái loại kéo bằng xe mô-tô. Việc này đã khiến Cao Lãnh vô cùng phấn khích, kích động tới nỗi suýt nữa thổi bong bóng bằng mũi, “Có phải là nhảy dù không thế?! Cũng giống nhảy dù phải không? Kích thích không?”
Mùa này ít người, thế ên chỉ cần nói chuyện hơi lớn tiếng là trong thung lũng trống rỗng sẽ có tiếng vọng. Hướng Viên ngồi xổm trên thềm đá chơi game kim cương, gió lạnh thổi đến khiến ngón tay cô vừa trắng vừa đỏ, ngẩng đầu lên nhìn Cao Lãnh: “Anh nhảy dù rồi à?”
Cao Lãnh lắc đầu: “Chưa.”
“Không kích thích bằng nhảy dù.” Hướng Viên cúi đầu chơi điện thoại tiếp, “Chỉ là một chiếc xe chạy xình xịch mà thôi.”
Cao Lãnh: “Cô nhảy rồi à?”
“Ừ.”
Cao Lãnh cảm thấy cô gái này có vẻ hay ho: “Cô còn chơi thể thao mạo hiểm nào nữa?”
Hướng Viên không đáp, dù có nói anh ta cũng không hiểu. Cô chính là kiểu người mười tám tuổi đã chơi nhảy bungee rồi, có môn thể thao mạo hiểm nào mà chưa chơi đâu.
Cao Lãnh còn muốn hỏi nữa nhưng ông chủ đã đến gọi.
Cao Lãnh dẫn cô gái mặc áo khoác dài đi vào trại trải nghiệm.
Hướng Viên đứng dậy từ trên thềm đá, chụp một tấm hình núi non trùng điệp ẩm ướt yên tĩnh, xa xăm lại tĩnh mịch – ấy là lời hồi đáp dịu dàng của mẹ thiên nhiên.
Cô đăng ảnh lên Wechat, không đề thêm caption. Cũng vào lúc này cô mới phát hiện tấm ảnh chụp chung của mình ở núi Minh Cát đã bị các chàng trai của phòng kỹ thuật spam.
Cô cong môi đọc hết, sau đó nhanh chóng trả lời Vưu Trí: “Hẳn là nhân tính rực rỡ.”
Vưu Trí hiểu rất nhanh, trong chớp mắt đã trả lời: “Quan tâm chăm sóc người chậm phát triển? Hiểu cô rồi. Xem ra tôi cần phải sửa lại cái nhìn của cô mới được. Cô với tôi, còn cả lão đại nữa có thể làm thành một tổ đấy.”
Hai người ăn ý đạt được nhận thức chung trên Wechat, “các trai tơ” không chịu nổi, tập thể ném bom Wechat của Hướng Viên.
Trương Tuấn: “Vì sao chỉ trả lời Vưu Trí?”
Lý Trì: “Xem ra tổ trưởng Hướng nhìn mặt đánh giá thật, thanh niên khí huyết vượng đấy.”
Thi Thiên Hữu: “Tôi bế quan đây.”
…
Hướng Viên ôm điện thoại cười lăn lộn, cuối cùng vẫn quyết định thống nhất trả lời mọi người một câu có tính an ủi của tổ trưởng: “Các bạn làm việc chăm chỉ nhé, bao giờ về sẽ đem quà về.”
Hướng Viên nhắn xong liền đội mũ vào ngẩng đầu nhìn trời. Mặc dù tiếng động cơ nổ ầm ầm đinh tai nhức óc cứ quanh quẩn trên thung lũng, song cô vẫn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói hú của Cao Lãnh ——
“Phê quá đi!!!!!!! Ô ô ô ô!!!!!!”
Ngốc nghếch.
Hướng Viên chửi thầm.
Chơi xong một ván game kim cương, không biết bên Từ Yến Thời cao nhất là mấy điểm nhỉ?
Kết quả cô vừa mới bật điện thoại lên thì người đàn ông vừa nãy chợt lóe lên trong đầu cô đã đăng một bài viết, chỉ là chia sẻ lại một đường link mà thôi, các hội viên thâm niên của “câu lạc bộ trai tơ” đua nhau báo cáo ở bên dưới.
Trương Tuấn: “Hôm nay là ngày gì mà lão đại cũng đăng Wechat thế?”
Lý Trì: “Qua tám năm, cuối cùng Wechat của ông ngoại tôi cũng đã có cập nhật! Cảm động.”
Thi Thiên Hữu: “Yêu cậu muah muah.”
Vưu Trí: “Sao vậy, lão đại anh muốn tham gia cuộc thi này à? Thiếu tiền sao?”
Cao Lãnh: “Không phải tôi khoác lác đâu, bây giờ tôi đang ở trên trời trả lời bài của cậu này.”
…
Hướng Viên bấm vào bài chia sẻ kia, là tin tức về một cuộc thi, người tổ chức là tập đoàn khoa học kỹ thuật hàng không Vi Đức, đề tài là cuộc thi sáng tạo khoa học Vi Đức lần thứ ba. Hướng Viên vội vã quét mắt nhìn, bỏ qua các thuật ngữ và yêu cầu rườm rà tẻ nhạt ở giữa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở giải thưởng cuối cùng, hai trăm ngàn.
Quả thật bây giờ cô rất thiếu tiền, lần này ra ngoài đều xài tiền trong thẻ tín dụng mà ông anh đã len lén nhét vào túi xách cô trước khi cô đi.
Đợi Cao Lãnh và Lâm Khanh Khanh xuống, Hướng Viên cất điện thoại lại vào túi, “Đi thôi, đến trạm tiếp theo.”
Cao Lãnh sửng sốt, “Còn đi tiếp nữa hả?! Cô chơi chưa đủ sao!”
Vốn tưởng đây là trạm cuối cùng, nên khi chơi dù lượn anh đã tận tình đốt cháy hết sạch nhiệt tình, lúc này giọng thì khàn môi thì trắng bệch, yếu ớt đỡ lấy Lâm Khanh Khanh, đi đứng nhũn cả ra như đạp phải bông vải: “Tổ trưởng à, ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng của chúng ta, không thể đi bên kia được nữa, sẽ vượt quá biên giới đó.”
Hướng Viên đi lái xe, Cao Lãnh đầu đầy mồ hôi đi theo sau càm ràm liên tục, khuyên cô nhanh chóng ghìm cương quay đầu là bờ.
Hướng Viên lên xe, vẫn không thèm đếm xỉa gì tới anh mà nổ máy, sau đó không biết lôi đâu ra chiếc khăn ố vàng nhăn nhúm rồi ném ra sau, dặn Lâm Khanh Khanh: “Chặn miệng anh ta lại.”
“Được.”
Cao Lãnh không ngờ cô nhóc Lâm Khanh Khanh nhìn dịu dàng ít nói là vậy mà lại mạnh đến thế, hơn nữa từ nãy tới giờ cũng không thấy cô nhũn chân, rốt cuộc anh ta đi theo hai con quái vật gì thế này?
“Ưm ưm ưm ưm…”
(Lâm Khanh Khanh cô buông tôi ra!) Cao Lãnh điên cuồng giãy giụa.
“Không thả, tổ trưởng nói rồi, anh nói nhảm nhiều quá.”
“Ưm ưm ưm ưm ưm…”
(Cô nghe hiểu được thật hả?) Cao Lãnh ngạc nhiên nhìn cô nàng.
***
Chuyến đi này kéo dài tới mười ngày, Hướng Viên đã xin Lý sắt đá nghỉ thêm ba hôm.
Ngày thứ tám, trước khi cô lái xe đến sa mạc, cô gửi toàn bộ số liệu đã ghi chép cho Từ Yến Thời.
“Đây là dữ liệu định vị tôi đã ghi lại trên tuyến Tây Bắc trong mấy ngày nay, tôi chia ra dùng hai loại máy đo lường, một cái là PND của Duy Lâm, cũng chính là định vị cầm tay mấy ngày trước các anh đưa cho lão Lương, cái còn lại là định vị trong xe, còn lại tôi dùng bản đồ Baidu và bản đồ có sẵn trong điện thoại để so sánh số liệu, hẳn anh có thể phát hiện ra vấn đề. Đợi lát nữa vào sa mạc, có thể sẽ không có tín hiệu…”
Cô vốn định nhạo báng thêm một câu là ‘không cần phải nhớ tôi quá’, nhưng lại cảm thấy không hợp nên bèn xóa đi, sửa thành câu khác: “Tôi nghiêm túc làm việc, chuyện đã qua chúng ta đừng nhắc lại nữa, tôi và Phong Tuấn chia tay không liên quan đến anh. Không cần phải lúng túng.”