Cao Lãnh hùng hồn, “Chị lên chức phó tổng mà không mời cơm mọi người à?”
“…”
Hướng Viên đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu liếc Cao Lãnh một cái rồi hỏi: “Mấy người muốn đi đâu ăn? Tôi mời.”
“Được rồi.” Cao Lãnh lập tức đưa điện thoại đã mở sẵn dẫn đường, “Quán này, đã định vị luôn rồi đây.”
“Có phải mọi người đã tính toán xong xuôi để làm thịt tôi rồi phải không?” Hướng Viên nhận lấy điện thoại.
Cao Lãnh: “Đúng thế, Tư Đồ Hướng Viên.”
“…”
***
Bước vào thang máy thì bắt gặp Lâm Khanh Khanh, tất cả lập tức im lặng. Hướng Viên nhìn con số trên đỉnh đầu, hỏi: “Mọi người đang đi ăn, có muốn đi cùng không?”
Lâm Khanh Khanh ngẩn người, Thi Thiên Hữu cũng nhanh chóng nói tiếp, “Đúng thế, đi cùng đi.”
Cho đến khi Cao Lãnh mở miệng, “Nếu rảnh thì đi chung đi.”
“Được.”
Hướng Viên và Trần Thư lái một xe.
Hướng Viên dừng xe rồi đi lên lầu, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài hành lang chỉ vang vọng tiếng giày cao gót của hai người bọn cô. Bình thường Hướng Viên đã quá quen với việc bọn họ ồn ào, nay thấy thế thì theo bản năng thở dài với Trần Thư, sau đó lặng lẽ nấp ở cửa quan sát, chỉ sợ mấy người Cao Lãnh đột ngột nhảy ra hù hai cô.
Tuy nhiên, bên trong lại yên ắng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hướng Viên nghi ngờ, Trần Thư hít một hơi, có lẽ biết được cánh đàn ông này nhàm chán nên dọa hai cô, thế là không nói hai lời lập tức mở cửa ra: “Làm cái gì ——”
“Pằng!” một tiếng thật lớn!
Hai người phụ nữ đứng ở cửa bất giác giơ tay che đầu.
Ngẩng đầu lên, có người bắn giây pháo hoa, có người lắc Sprite, khoan khoan…
Đó không phải là Sprite, mà là champagne!
Suýt nữa Hướng Viên đã hoa mắt bất tỉnh tại chỗ, chưa kịp nhìn kỹ trong phòng còn có ai, đã lập tức quơ giấy pháo trên đỉnh đầu xuống, đau lòng hỏi: “Ai mở champagne đấy?!”
“Anh.”
Ở trong góc, bỗng có người lên tiếng đáp.
Âm thanh này đã lâu không gặp và cũng rất quen tai, thường xuyên nghe thấy trong điện thoại, vậy mà giờ đây bỗng xuất hiện như thật bên tai cô. Hướng Viên hốt hoảng không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn sang.
Lần trước gặp anh là lúc đang ở sân bay, cũng mặc chiếc áo khoác đen này, ngồi trước mặt cô, gọi ly Mocha anh không thích cho cô uống, còn bảo cô uống không hết thì để anh.
Không biết sau đó anh có uống hết không.
Lúc rời đi quá vội vã nên cô không kịp nhìn anh mấy lần, sau đó lại chạy ngược ra lại, phát hiện anh vẫn ngồi trong quán cà phê chưa đi, tư thế và hình dáng lúc ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô. Thậm chí ngay tới lúc xuống máy bay, cô vẫn vẫn còn nhớ đến dáng vẻ khi anh nói chuyện với nhân viên, cảm thấy mình thật sự không bình thường.
Gần đây cô bận bịu tới độ đầu óc choáng váng, nên cả hai chẳng liên lạc với mấy. Ngày đó gặp thầy của anh, cô có rất nhiều lời muốn nói cùng anh. Nhưng hai hôm rồi cô bận tới nỗi hễ nằm xuống là ngủ ngay, đừng nói là video, đến gọi điện cũng ít đi.
Vào lúc này lại thấy anh ngồi đó, Hướng Viên suýt nữa chực khóc.
Không có sự gò bó như Thượng Hải, anh trở về Tây An như thể đi nghỉ, lúc này Từ Yến Thời đã trút bỏ áo sơ mi quần tây, chỉ mặc đồ bình thường, bên trong là quần áo thể thao màu trắng kéo khóa cao, bên ngoài là áo khoác tối màu không gài nút, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng tinh tươm, nào còn vẻ nghiêm túc khi mặc âu phục thẳng thớm như mấy ngày ở Thượng Hải.
Là kiểu anh trai đi ngoài đường là được người ta xin số chăng?
Tóc ngắn đi một chút, đường nét gầy gò, không đeo kính, mắt mỏng mũi cao.
Rõ ràng là có chải chuốt.
Ở Thượng Hải, anh không chịu khó chải chuốt như thế, trừ những lúc gặp khách hàng ra thì Lâm Khải Thụy đều nói, ở công ty đến râu anh cũng không cạo.
Cô cố kiềm chế kích động xông đến ôm anh, thậm chí trong tình cảnh kích thích gài bẫy Lê Thấm mà trái tim bé nhỏ của cô cũng không hề phản ứng, vậy mà giờ đây lại đập loạn thình thịch không ngừng.
Sao vừa trông thấy anh lại như kẻ say thế này, nhịp tim bất giác tăng vọt.
“Sao, sao anh lại về.”
Cô vuốt tóc ngồi xuống cạnh anh.
Từ Yến Thời thấy cô sốt ruột thì bật cười, tiện tay gỡ giấy màu trên đầu cô xuống, trêu cô: “Không hoan nghênh à?”
“Nào có.” Hướng Viên thấy anh giả vờ không biết mà còn hỏi.
Từ Yến Thời mỉm cười nhìn cô, ánh mắt rất thẳng, đến nỗi cô rất sợ lát nữa ngay trước mặt mọi người, anh bất thình lình hỏi nhớ anh không.
Hướng Viên lập tức tìm đề tài, “Anh có hẹn với bọn Cao Lãnh à?”
Từ Yến Thời thấy cô hốt hoảng thì không trêu cô nữa, lấy lại sự lạnh lùng, “Ừ, muốn làm mọi người ngạc nhiên.”
Đúng thật là vô cùng ngạc nhiên.
“Sao mấy người họ không nói với em thế.” Cô bĩu môi thấp giọng.
“Nói cho em biết thì còn gì là ngạc nhiên?”
…
Đây là lần đầu tiên Tiết Dật Trình gặp Từ Yến Thời, xế chiều hôm nay Cao Lãnh đã có vẻ khác thường, vặn hỏi mới biết hôm nay lão đại của bọn họ sẽ về, buổi tối còn muốn mời cơm, Cao Lãnh vui tới nỗi đi vòng vòng trong văn phòng.
Cao Lãnh không ngừng cập nhật cho anh ta biết về vị lão đại này.
“Dáng dấp kém hơn tôi một chút, là người đẹp trai thứ hai ở phòng kỹ thuật.”
“Kỹ thuật cực tốt, về vấn đề chuyên môn thì không có vấn đề nào cậu ta không giải quyết được, gọi tắt là kỹ tốt.”
Tiết Dật Trình nghe vậy thì rất tò mò, bình thường cũng hay nghe mọi người nhắc đến anh, cũng coi như là tiền nhiệm của mình, Tiết Dật Trình vô cùng hiếu kỳ về anh.
Kết quả là, trăm nghe không bằng một thấy.
Mấy người Cao Lãnh đứng dưới bếp gọi đồ ăn, anh ta là người đầu tiên vào cửa, khi ấy trong phòng chỉ có một mình anh.
Tiết Dật Trình còn chưa kịp nhận ra đây là ai, mấy độ nghi ngờ mình đi nhầm phòng, bất chợt người đàn ông ấy đã lên tiếng chào anh ta, còn gọi đúng tên: “Tiết Dật Trình?”
Tiết Dật Trình gãi đầu, khúm núm xấu hổ.
“Anh là?”
“Từ Yến Thời.”
Tiết Dật Trình càng túng quẫn hơn, đối mặt với tiền nhiệm, trong lúc nhất thời đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, chỉ biết lúng túng đứng ở cửa.
Từ Yến Thời lại rất tự nhiên, ngồi trên ghế thờ ơ xem thực đơn.
Cứ tưởng Cao Lãnh nói dáng dấp thua anh ta là nhạo báng nên cũng không để trong lòng, thật sự không biết Cao Lãnh lấy đâu ra sự tự tin đến độ vô sỉ như thế nữa, rõ ràng khí chất trên người người đàn ông này không cùng đẳng cấp với bọn họ.
Tiết Dật Trình cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai, hơn nữa còn có vẻ lạnh lùng, nhìn ai cũng rất hời hợt uể oải.
Quả nhiên, người trưởng phòng Hướng thường xuyên nhắc đến không hề bình thường chút nào.
Lẩu sôi ùng ục, cả căn phòng lượn lờ khói xanh như chốn tiên cảnh ở nhân gian.
Cao Lãnh ăn bữa cơm này mà bụng đầy oán hận, hai mắt nóng lệ như thể cuối cùng cũng gặp được tín ngưỡng ngày xưa mình dựa dẫm để sinh tồn, người đàn ông cao lớn kia thật sự khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Anh ta không nhịn được nước mắt, sụt sà sụt sịt như đàn bà con gái, trong lòng thật sự cảm khái, có lẽ gần đây thấy mấy người Hướng Viên làm gì cũng không dẫn mình theo nên cảm giác bị cô lập.
“Trước kia cậu có bao giờ làm thế đâu, vậy mà lần này bọn họ gạt tôi ra rìa.” Như thể tìm được núi dựa, Cao Lãnh bắt đầu kể lể nỗi niềm ấm ức.
Lúc này Từ Yến Thời đã cởi áo khoác vắt lên thành ghế, mở áo thể thao ra, để lộ chiếc áo thun mỏng manh bên trong, vải dán chặt vào lồng ngực gầy gò rắn chắc của anh, anh lạnh lùng nhìn Cao Lãnh, “Xem kết quả từ việc trưởng phòng Hướng thăng chức, có thể thấy cách làm trước kia của tôi đã sai rồi.”
Cao Lãnh bối rối, có lẽ anh đã xem thường rồi.
Dựa vào đâu mà cho rằng ông vua độc mồm này sẽ nói đỡ mình.
Cao Lãnh nhìn Hướng Viên hòng ly gián: “Trưởng phòng Hướng, chị cũng biết đấy, vốn chai champagne này không phải cho chị, lúc lão đại gửi tin nhắn cho tôi có nói rõ đem champagne này cho mọi người uống. Cậu ta không hề nói là quà mừng chị thăng chức đâu nhé.”
“Anh đến rồi mới biết em thăng chức.” Từ Yến Thời quay sang nhìn Hướng Viên, giải thích, “Hơn nữa, quà cũng là của người khác tặng.”
Hướng Viên thấp giọng hỏi: “Ai tặng?”
Từ Yến Thời nhìn cô, “Cẩu Thụy.”
Cuối cùng người bị tổn thương vẫn là Cao Lãnh, “Tôi chỉ có thể nhận quà của người khác thôi sao?”
“Không phải cậu, mà là mọi người.” Từ Yến Thời nghiêm túc chỉnh sửa, “Một chai champagne, còn là người khác tặng.”
“Cậu lúc nào cũng keo kiệt cả, có thể chi tiền vì bọn tôi một lần không?”
“Xin lỗi, vừa xài hết tiền cho bạn gái rồi.”
Lập tức cả căn phòng bùng nổ, Hướng Viên cúi đầu, không dám đối mặt với người ngồi bên cạnh, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, ngay tới nồi lẩu cũng sôi sục hơn bình thường, nổi bong bóng ùng ục chia vui.
Tất cả trăm miệng một lời không dám tin nổi, suýt nữa nước miếng đã chảy xuống nồi nước sôi.
“Bạn gái?!”
Từ Yến Thời chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm, không hề tiết lộ chút nào. Bất kể đám Cao Lãnh có uy hiếp dụ dỗ ra sao thì vẫn không lấy được thông tin gì.
“Có đẹp không?”
“Bình thường.”
Hướng Viên đột ngột nhìn sang.
“Nhưng tôi lại thích cô ấy.”
Nói đoạn, anh với lấy ly đến, bình tĩnh rót nước cho mình.
***
Một bữa cơm kết thúc trong khiếp sợ, tất cả vẫn chưa hoàn hồn từ thông tin “lão đại có bạn gái”.
Một nhóm người đứng trước cửa quán bắt xe, Từ Yến Thời tính tiền xong đi ra, mấy người Cao Lãnh đã lên một chiếc xe trước, Lâm Khanh Khanh tự bắt một chiếc. Hướng Viên nhìn bóng lưng cô ấy rồi nói với Từ Yến Thời, “Đợi đã.”
Sau đó đi về phía Lâm Khanh Khanh.
Có một số việc, một khi đã thay đổi thì rất khó để bắt đầu lại.
Nên dù mọi người có cố gắng vui vẻ đến đâu thì cũng đã có vài thứ đã thay đổi, ví dụ như Lâm Khanh Khanh tối nay, trông cô có vẻ rất xa lạ.
Hướng Viên đưa cho cô ấy một phong thư rồi nói: “Tôi đã để tổng công ty duyệt đơn từ chức của cô rồi, còn đây là thư đề cử, sang năm cô cũng có thể đến công ty mới nhậm chức. Có vài thứ, nếu không có cách nào quay đầu lại, vậy thì cứ tiến về phía trước đi.”
Trong gió rét tuyết trắng, Hướng Viên đội mũ áo khoác mỉm cười nhìn cô ấy một lần cuối cùng, sau đó xoay người đi về phía người đàn ông đứng dưới đèn đường.
Mọi người đã ra về cả rồi, chỉ còn lại ba người bọn họ, tài xế thúc giục cô, “Nhanh lên xe đi cô gái!”
Nhưng Lâm Khanh Khanh lại không nén nổi ngẩng đầu nhìn thành phố này lần cuối cùng, cửa xe mở ra, cô chần chừ mãi không lên xe, ánh mắt cứ nhìn theo nơi Hướng Viên rời đi.
Từ Yến Thời dựa vào cửa xe, đứng dưới đèn đường hút thuốc, nhìn thẳng vào cô gái đi về phía mình.
Ban nãy ở trong phòng, cả hai còn còn nghiêm túc giả vờ không quen nhau, mà lúc này lại không chút kiêng kỵ gì với người sắp rời khỏi là cô đây.
Hướng Viên nhào thẳng vào lòng anh, Từ Yến Thời dựa vào cửa xe, kéo mũ áo khoác xuống trùm lấy cô, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng điệu nhạo bàng lại buông tuồng của anh: “Có phải sau này nên đổi xưng hô, gọi là giám đốc Hướng không nhỉ?”
Hướng Viên cười khanh khách, “Đúng thế đấy giám đốc Từ ạ.”
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, cười đáp: “Không được rồi.”
Cùng với khói sương che đi tròng kính của Lâm Khanh Khanh, bóng người trước mắt càng lúc càng mơ hồ, hình ảnh cuối cùng cô thấy là Từ Yến Thời kéo lấy mũ của Hướng Viên, cúi đầu tiến đến.
Cũng chẳng biết có hôn hay không.
Cô xoay người lên xe, bỏ lại màn đêm gió tuyết rét căm sau lưng, không quay đầu lại.
Tạm biệt, Hướng Viên.
Tạm biệt, Cao Lãnh.
***
Ở trên bàn ăn, hai người còn nghiêm trang đạo mạo giả vờ không quen nhau.
Mà vừa vào cửa thì bầu không khí lập tức nóng lên, Hướng Viên chẳng kịp thay giày đã bị đè lên tường.
Hướng Viên ngước cổ, bị anh hôn tới tấp, bên tai đều là hơi thở rối loạn làm người ta tim đập rộn ràng, cô nhắm mắt lại, như chú cá nhỏ há miệng thở hổn hển, hỏi: “Có phải Lê Thấm gọi điện cho anh không?”
Người đàn ông vẫn rất chăm chú, thấp giọng ừ một tiếng.
Vì con trai, Lê Thấm đã buông bỏ mọi tự ái, chân thành thản nhiên đối diện với người chị ta đã từng xem thường nhất, lợi dụng mưu quyền ức hiếp.
Từ Yến Thời nghĩ cũng biết chuyện này có liên quan đến Hướng Viên.
“Em đã làm gì?”
Anh đè người trên tường, lần đầu tiên bàn tay không yên phận chui vào vạt áo cô, bóp mạnh một cái, vừa hôn cô vừa khàn giọng hỏi: “Em đã làm gì rồi? Hử?”
“Em chỉ muốn lấy lại mọi thứ mà anh đã từng đánh mất.”
Hai người đổi chỗ cho nhau, anh ngồi trên tủ giày, thả lỏng dựa vào tường, nỗi nhớ nhung đã lâu không gặp chỉ hận một khắc cũng không rời, Hướng Viên làm ổ trong ngực, anh cúi đầu cười khẽ.
“Thích anh đến thế à?”
“Ừm.”
“Vậy có muốn kết hôn với anh không?”
“Nhanh quá.”
“Không nhanh, chỉ còn thiếu bước lên giường thôi, nhưng con người anh không thích lên xe rồi mới mua vé bổ sung, thế nên là, có muốn kết hôn với anh không?” Anh còn nói, “Kết hôn rất tốt, có thể thế này thế này.”