Trao Quyền Duy Nhất

Chương 123



"Á á á..."

Người đầu tiên hét ầm lên chính là các thính giả.

Mặc dù trên khung chat chỉ có thể sử dụng chữ viết, nhưng một loạt dấu chấm như dời non lấp biển khiến người ta có ảo giác như bị hét bên tai, còn phải hơn một trăm decibel.

Người nghe 1: (/≥▽≤/)(/≥▽≤/)(/≥▽≤/) Thầy Trường Cung!! Thầy Trường Cung a a a a a a!!!!!!!!!!

Người nghe 2: (/≥▽≤/)(/≥▽≤/)(/≥▽≤/) Không ngờ có thể nghe thầy Trường Cung diễn trực tiếp, chết nhắm mắt được rồi!!!!!!!!

Người nghe 3: o(*////▽////*)q Trời ạ!!! Thầy Trường Cung... Tôi rất thích thầy Trường Cung... Trước đây khi anh ấy còn làm võng phối, tôi đã rất thích tác phẩm của anh ấy, luôn muốn nghe anh ấy phối trung khuyển công, nhân vật Thuận Dương Hầu này quá phù hợp luôn hu hu hu hu hu~

Người nghe 4: o(*////▽////*)q Khụ khụ, lầu trên hãy tỉnh táo lên!! Đây rõ ràng là tác phẩm xu hướng bình thường! Hơn nữa, họ là anh em! (thật ra... thật ra tôi cũng muốn nghe)

Người nghe 5: Ha ha ha ha ha... Hóng! Vô cùng hóng! (Bạn học Chẳng hỏi ngày về đúng là trong cái rủi có cái may!)

Người nghe 6: Cứu mạng... Chỉ cần nghĩ tới thầy Trường Cung đối kịch với Chẳng hỏi ngày về thôi, tôi đã vô cùng mong chờ!! Lần đầu tiên nhìn thấy ban giám khảo bổ sung vị trí trống, quá hóng!!!

...

...

Tề Tĩnh vẫn chìm trong trạng thái khiếp sợ một lúc lâu mới hồi phục, đèn chỉ thị nho nhỏ trước ID của Trường Cung sáng lên: "Chào buổi tối."

Anh hơi suy tư một chút, rồi cười nhẹ hỏi: "Trong trận chung kết không đánh số các thí sinh, không thể dùng số thứ tự để gọi. Tôi có thể trực tiếp gọi cậu là Ngày Về không?"

Giọng nói ngọt ngào được xưng là "như gió xuân dịu dàng" trong giới lồng tiếng, quả nhiên danh bất hư truyền.

Không cần nhìn lên khung chat cũng có thể đoán được cảnh tượng say mê mất hồn mất vía.

"Có thể..." Tề Tĩnh cười theo. Hiện tại, anh chỉ cầu mong một việc duy nhất: Ngày mai trên diễn đàn xin đừng xuất hiện mấy cái lầu CP "Trường Kỳ" gì đó. Tuyệt, đối, đừng, xuất, hiện.

Thầy Viên... Thầy đột ngột ra chỉ thị như vậy, huyết áp em tăng cao lắm thầy biết không hả?

Đương nhiên, Viên Tranh Minh biết. Hơn nữa, ông còn hết sức hài lòng trước phương pháp xử lí này: "Bởi vì trận chung kết diễn ra dưới hình thức thi đấu nhóm, luôn có rất nhiều vấn đề có thể xảy ra, chỉ cần thiếu một người không tham gia thi đấu thôi cũng mang lại rất nhiều phiền phức, vì vậy tôi đã nghĩ ra kế hoạch B từ trước rồi. Những tình huống như thế này không thể sắp xếp thí sinh khác lên thay thế vì sẽ thiếu công bằng, thế nên để chính giám khảo thay vào là hợp lí nhất."

Nói nghe sao mà hợp tình hợp lí, xét cho cùng cũng chỉ vì sở thích quái ác của thầy mà thôi. Tề Tĩnh âm thầm oán thán.

Bản thân Trường Cung lại không có bất cứ dị nghị gì: "Được, tất cả nghe theo sắp xếp của thầy."

Tề Tĩnh không còn lời nào để nói.

Rốt cuộc vì sao thầy giáo lưu manh như vậy lại có thể dạy dỗ ra một học sinh ngoan ngoãn, dịu dàng đến thế? Thật khiến người ta băn khoăn day dứt... Ngược lại, rõ ràng phong cách của Lão nhị thích hợp làm học trò của Viên Tranh Minh hơn...

Lão nhị đang yên đang lành tự nhiên hắt xì.

"Ngày về?"

"... Có!" Tề Tĩnh nghe thấy Trường Cung gọi mình, đáp lại theo bản năng, hơn nữa còn đáp theo kiểu học sinh bị huấn luyện viên quân sự điểm danh.

Nói xong, chính anh thấy bó tay với mình trước.

Người nghe cười vang dội. Trường Cung cũng cười theo, nụ cười rạng rỡ mang theo hương vị của gió xuân hiền hòa: "Cậu căng thẳng à?"

"Đúng vậy, hơi hơi..." Tề Tĩnh ngượng ngùng cười đáp lại.

Người nghe 1: ╰(*°▽°*)╯ Phụt, giọng nói của Chẳng hỏi ngày về run lên rồi!!

Người nghe 2: ╰(*°▽°*)╯ Phụt, hình như thật sự rất run...

Người nghe 3: ╰(*°▽°*)╯ Phụt, vừa rồi đối mặt với đại thần trông anh ấy vô cùng ngạo mạn, bây giờ đối mặt với người khác lại thấy rất đáng yêu.

Người nghe 4: ╰(*°▽°*)╯ Phụt, Ngày về đại đại nói chuyện với Trường Cung cự cự tôi tưởng tượng tới cảnh học sinh quên làm bài tập sợ bị thầy giáo mắng!!

Người nghe 5: ╰(*°▽°*)╯ Phụt, tôi không nói gì đâu, tôi xếp hàng theo đội hình.

Người nghe 6: ╰(*°▽°*)╯ Phụt, giống lầu trên, tôi bảo trì đội hình. (Giọng nói của thầy Trường Cung thật quá hay, ôm mặt xoay vòng vòng)

...

...

Tề Tĩnh yên lặng nhìn thoáng qua khung chat, ánh mắt tuyệt vọng. Đừng ở đây công khai phá hủy hình tượng của tôi chứ, giữa người với người không thể bao dung nhau một chút sao?

Nếu nói về nét đặc biệt, chất giọng của Trường Cung có đôi chút giống với Thẩm Nhạn.

Nhưng giọng của Trường Cung là giọng của một người xuất thân từ xã hội thượng lưu, có phong cách tinh anh, danh môn thế gia. Còn Thẩm Nhạn có chất giọng khá giản dị, đủ sâu lắng. Nói chung hai người đều là lựa chọn tốt để bảo dưỡng tai.

Tuy nhiên, đối phương còn làm phối âm thương mại, là đàn anh trong số đàn anh đàn chị.

Khi suy nghĩ này nảy ra, tâm trạng khiếp đảm cũng ùn ùn kéo tới. Lúc đối mặt với Đồng Tước Đài, anh hoàn toàn không sợ hãi. Vậy mà bây giờ... anh sợ.

"Đừng sợ. Cứ coi tôi thành thí sinh bình thường là được." Dường như cảm nhận được Tề Tĩnh do dự, Trường Cung khẽ mỉm cười cổ vũ anh. Tề Tĩnh đang cố gắng tự tìm cách tẩy não bản thân trong lòng, coi một trong số giám khảo trở thành thí sinh bình thường, vậy mà Trường Cung còn bồi thêm một câu, "Huống chi, thật ra nhóm diễn này rất bất lợi cho tôi."

Tề Tĩnh và mọi người cùng sửng sốt.

Trường Cung tiếp tục thản nhiên nói: "Bởi vì tôi là phối âm viên chuyên nghiệp, đồng thời cũng đóng vai trò ban giám khảo, vì vậy để đảm bảo sự công bằng, tôi sẽ giao quyền chủ động cho cậu. Cậu sẽ là người quyết định diễn biến tâm lí của cả phân đoạn. Ngoại trừ câu thoại đầu tiên do tôi bắt đầu, cách biểu diễn của tôi sẽ tuy theo diễn xuất của cậu. "Xương đế" của cậu sẽ vẽ nên hình ảnh cho "Thuận Dương hầu" của tôi."

Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

"Nói cách khác, nếu như diễn xuất của cậu có bất cứ sai lầm nào, tôi cũng sẽ không sửa sai cho cậu, đâm lao đành phải theo lao."

À, hiểu rồi.

Tề Tĩnh đột nhiên tỉnh ngộ.

"Bất lợi" mà Trường Cung nói thật ra có liên quan tới "Hợp" mà Bồ Ngọc Chi từng đề cập. Hai thí sinh đối kịch với nhau, nếu một bên diễn sai, và nếu bên còn lại đủ thực lực, có thể thông qua giọng điệu và diễn đạt cảm xúc để kéo người hợp tác với mình quay về quỹ đạo.

Như vậy, còn một đường sống.

Đây là điều mà trong vòng đấu loại không có, hiệu ứng "bù đắp lẫn nhau" chỉ xuất hiện ở trận chung kết.

Bây giờ Trường Cung nói vậy, không phải muốn bảo rằng trận này anh phải dựa vào chính mình, mất đi cơ hội được "bù đắp", mà còn cho anh được làm người dẫn dắt.

Nhưng nhược điểm của anh chính là anh thuộc loại hình CV khá bị động, thường bị người hợp tác lôi kéo nhập vai. Hiện tại bảo anh đóng vai trò dẫn dắt, muốn anh lôi kéo một đàn anh dày dặn kinh nghiệm như Trường Cung... Làm sao anh có thể làm được?

Yết hầu Tề Tĩnh hơi động, cảm thấy như nghẹn vật gì đó, vừa cứng vừa đau, không nói nên lời.

Nhớ năm đó, anh không tìm được cảm giác khi đứng trước ống kính, liên tiếp bị đạo diễn CUT, cũng có tâm trạng như bây giờ...

Không được.

Không được, cần phải nghĩ cho thật kỹ – Thuận Dương hầu trong nguyên tác là một người thế nào?

Mặc dù đã nghe tất cả ghi âm vòng loại, nhưng... Thẩm Nhạn đã tạo ra một "Thuận Dương hầu" phá vỡ nguyên tác, gây cho anh tác động quá lớn, khắc sâu trong đầu, không tài nào quên được. Những người khác diễn một "Thuận Dương hầu" đúng với nguyên tác, quá quy củ thì không lưu lại được ấn tượng gì trong lòng anh.

Đây gọi là "vào trước là chủ" sao?

Tề Tĩnh cười khổ. Không ổn rồi...

Nhìn lời thoại được công bổ, tình tiết kể về phân đoạn đang ép cung, là phần cuối của tác phẩm, Thuận Dương hầu đang tiến về phía âm u, hoàn toàn chẳng thể liên tưởng tới chất giọng ấm áp như gió xuân, dịu dàng thanh lịch của Trường Cung. Trong đầu anh trống rỗng, không nghĩ ra được phương án thích hợp.

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi?" Trường Cung hỏi.

"Được..." Chẳng còn cách nào khác ngoài để đối phương nói trước, biết người biết ta. Nhưng trong lòng anh vẫn vô cùng thấp thỏm.

Một người hiền hòa như thầy Trường Cung, làm sao có thể coi như một người lạnh lùng tàn nhẫn, ép anh trai ruột tới đường cùng được?

Một người dịu dàng như thầy Trường Cung...

"Bệ hạ."

Hai từ, cứng rắn chặt đứt do dự của anh.

Tề Tĩnh cảm thấy thần kinh thính giác của mình dường như bị xé rách, thân thể bất giác căng lên, cứ như có một cái bàn chải chà qua lưng, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.

"Ở đây chỉ có một mình thần." Trong tai nghe truyền tới giọng nói chậm rãi của một người đàn ông xa lạ, "Không có ai khác."

Nếu như dùng mặt nước để miêu tả giọng nói này, chỉ có thể nói rằng hai câu lời thoại này không hề gợn chút sóng nào.

Nhưng Tề Tĩnh vẫn nhìn thấy trước mắt có một bức tường khổng lồ đang ngày càng ép tới.

Quá giỏi.

Nghe nói một phối âm viên thương mại chuyên nghiệp cần phải trải qua huấn luyện cực kì nghiêm khắc, Trường Cung vừa lên tiếng, toàn bộ chất giọng của anh đều tạo ra không khí khác biệt, thanh âm như hướng tới xoang mũi, tiến lại gần hơn, hoàn thành quá trình biến đổi từ trong sang đục cực kì tự nhiên. Vai diễn "Thuận Dương hầu" yêu cầu chất giọng có độ chững chạc và cảm giác hùng hồn cao.

Hơn nữa, rõ ràng giọng nói của anh có độ đàn hồi cực lớn, cứ như thanh âm phát ra từ một người biết võ, vô cùng ổn định, thoạt nhìn tưởng rằng hắn chỉ đứng bình thường, nhưng dù đẩy thế nào cũng vững chãi như núi xanh. Trường Cung nói nghe có vẻ thản nhiên, thật ra chứa sức nặng ngàn cân, phát tán sức ép khiếp người ra bốn phía.

Kỹ thuật cơ bản như thế này... các CV trong giới võng phối không thể nào sánh được.

Tề Tĩnh hơi rùng minh, quả nhiên bất thình lình bị khí thế của Trường Cung ép chặt. Hơn nữa, áp lực khi phải đối kịch với Trường Cung vốn rất lớn, vừa mở miệng ra đã thấy khô khốc.

"Ngươi..."

Đoạn này, người nói có một nửa là "Tề Tĩnh", không hoàn toàn là "Xương đế".

Chắc do tâm trạng e ngại có phần trùng khớp với tâm lí nhân vật, nên che giấu được đoạn này anh không nhập vai. Tuy nhiên, những người cấp bậc bậc thầy như Viên Tranh Minh và Bồ Ngọc Chi hẳn là vẫn nhận ra?

Tề Tĩnh hiểu rõ, thời gian nhập vai của anh dài gấp đôi Trường Cung.

Thật ra anh tự biết, các CV phái thực lực như Lão nhị, Thẩm Nhạn và Trường Cung,... đều có một đặc điểm đặc thù, đó là tốc độ nhập vai cực nhanh.

Khi đấu vòng loại, vì thi đấu cá nhân, dù không nhập vai hoàn toàn vẫn có thể biểu lộ được cảm xúc của chính thí sinh. Nhưng trận chung kết thì không thể làm vậy. Ở đây, cần hai bên lần lượt biểu diễn, ai nhanh ai chậm lộ ra rất rõ ràng.

Càng ý thức được chênh lệch... càng sợ hãi.

Trước mắt dường như bỗng dưng xuất hiện đoạn miêu tả tình tiết này trong nguyên tác "Tru thiên lệnh", "Xương đế" ngã ngồi trên mặt đất, nhìn "Thuận Dương hầu" đã nắm chắc chiến thắng đang chậm rãi khép cửa mật thất lại, bước từng bước tới gần.

Tề Tĩnh giật mình, siết chặt nắm tay, lông mày nhíu chặt.

Không đúng.

Không thể chỉ lộ ra vẻ "sợ hãi" bình thường.

Bất kể sợ thế nào, chất vật đến đây, "Xương đế" vẫn là đế vương từ trong xương tủy. Hắn coi khinh người em trai xuất thân dân gian tận đáy lòng. Sợ là sợ, nhưng trong nỗi sợ hãi, hắn vẫn phải liều mạng bày ra tư thế cao cao tại thượng của bậc đế vương, đặc biệt là niềm kiêu hãnh của "con trai trưởng chính thống".

Anh, trước hết phải quên đối thủ là thầy Trường Cung mà anh vô cùng kính trọng, quên đi kinh nghiệm dày dặn của thầy, năng lực nhiều, kỹ thuật tốt.

Anh, phải đứng ở trên cao nhìn xuống đối phương, dùng thái độ kiêu ngạo mà châm chọc, chê bai người kia.

Nghĩ tới đây, khóe miệng anh bỗng nhẹ nhàng nhếch lên như phản xạ có điều kiện.

"Ha ha."

Có lẽ vì hàm răng luôn run rẩy va vào nhau, tiếng cười vừa phát ra từ trong yết hầu nghe có vẻ sởn da gà, cứ như một kẻ đã sợ hãi tới cực điểm rồi đột nhiên bình tĩnh cười, không biết là còn tỉnh tảo hay đã phát điên.

Các thính giả nhất thời quên gõ chữ, tất cả đều chăm chú lắng nghe.

Tiếng cười nhẹ nhàng kia bỗng nhiên cất cao, giống như một kẻ đang cúi đầu từ từ ngẩng lên, biến hóa trong nháy mắt, rõ ràng vừa rồi còn là một Hoàng đế ngồi bệt dưới đất, bây giờ tự dưng điên cuồng tự mãn, đứng từ trên cao nhìn xuống: "Đã tự xưng "thần", ở trước mặt trẫm sao dám không quỳ?"

Người nghe 1:... A...

Người nghe 2:... A a a a... Bắt đầu xúc động rồi!

Người nghe 3: Ngày về như vậy quá dễ thương! Cực kì thích nghe anh ấy diễn mấy vai điên điên~ (≧≦)

"Bệ hạ... đã bị hoảng sợ rồi."

Lúc này, thanh âm Trường Cung thu lại, khí thế lúc trước cũng nhạt dần, tựa như một mũi đao đụng phải tảng đá cứng, biết rõ cứng đối cứng chỉ tổn hại lưỡi đao, vì vậy đành chọn từ từ mài mòn tảng đá.

Đao được buông xuống, cảm giác bén nhọn cũng chậm rãi biến mất.

Giọng điệu của Trường Cung gần như quay lại thời kì Thuận Dương hầu vẫn còn là trung thần, nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ: "Thần vô ý tổn thương bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ giao ra Ngọc tỷ truyền ngôi, thần..."

Tề Tĩnh đột nhiên lớn tiếng ngắt lời anh.

"Sao hả? Luôn mồm gọi trẫm là "Bệ hạ", vậy mà không biết phân biệt cao thấp giữa quân thần thế nào ư?" Vì sao lại mưu phản, vì sao lại dám nói lời yêu cầu hắn giao Ngọc tỷ ra? Bị con chó mình tin cậy cắn ngược, không đơn thuần chỉ là phẫn nộ, mà còn là đau đớn khi bị lừa dối, đau tới nực cười, trong tiếng cười tràn đầy chua xót, đắng cay.

Trường Cung nhượng bộ, đúng là diễn theo cách diễn của anh.

Nghĩ vậy, trong lòng như được khích lệ, thanh âm càng ngày càng cao, càng không nhịn được mắng mỏ bằng những lời kịch điên khùng này. Cục diện lập tức bị đảo lộn, lúc này tới lượt cảm giác tồn tại của "Xương đế" chiếm phần hơn.

"Ha ha ha, chẳng lẽ bởi vì ngươi tự coi mình là Vương gia?" Tề Tĩnh bật cười ghê rợn, không phải cách cười của người bình thường, mà như một kẻ tâm thần, lợi dụng chất giọng đặc thù của mình nhấn nhá âm cuối, khiến cả câu nói tràn đầy sự châm chọc, chế giễu.

Thật ra anh rất hứng thú với những vai diễn có cảm xúc mạnh mẽ, tính cách vặn vẹo. Nhưng do "chất giọng quá hào hoa" nên bình thường anh chỉ được mời vào những vai công tử nho nhã, lễ độ, khó được gặp những loại hình đặc biệt như thế này, không ngờ vẫn có thể dễ dàng nhập vai.

Cười nhạo xong, hắn như nín thở, hung tợn cắn răng nói: "Cho dù chỉ luận về thứ tự lớn nhỏ, ngươi cũng... thấp, hơn, ta, một, bậc!"

Cho dù không luận về quân thần, chỉ bàn về thứ bậc anh em, hắn không dùng "trẫm" mà tự xưng "ta", vẫn coi thường đối phương.

Tuy rằng nghề nghiệp khác với Trường Cung, nhưng làm một phóng viên truyền hình, anh cũng được huấn luyện phát âm, trọng âm nhấn nhá hơi khác một chút, chủ yếu là "đọc và nhấn từng từ, nhanh, chuẩn, rõ", để làm nổi bật tin tức sự kiện. Mấy điều này... bây giờ đúng lúc cần dùng.

Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮Quá! Ngầu! Quả nhiên là vị Hoàng đế thần kinh giỏi chế giễu mà tôi thích!!

Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮A a a a... Giọng kẻ điên của Chẳng hỏi ngày về còn ngầu hơn giọng công tử nữa!! (những lời này của tôi có nghĩa tốt, nghĩa tốt...)

Người nghe 3: Khí thế của thầy Trường Cung bị đè xuống kìa...

Người nghe 4: Thầy Trường Cung đối đáp quá hay, Chẳng hỏi ngày về cũng làm tôi kích động cực kì!!! Hoàng đế ca ca không hổ là nhân vật phản diện cỡ bự, cảm giác rất S!!

Người nghe 5: S đâu mà S! Thanh âm ban đầu của anh ấy hơi run khiến tôi thấy khá M (khụ), hại tôi toát cả mồ hôi lạnh... Xem ra bây giờ hẳn là có thể đối kịch trôi chảy rồi~

Người nghe 6: (*≧▽≦*)Ngày về cố lên! Chính là loại khí thế này!! Tiếp tục giữ vững!!

...

...

Người nghe khen không ngớt, lòng tin của anh cũng nhiều hơn.

Hơn nữa, đang đối kịch say sưa, khí thế của "Xương đế" càng ngày càng hừng hực, đoạn này "Thuận Dương hầu" có khoảng trống khá dài, thích hợp để anh tiếp tục hành động.

Nếu có thể giữ vững thì...

Tề Tĩnh mở miệng, chuẩn bị nương theo bầu không khí này để đọc lời thoại tiếp theo, bỗng nhiên giật mình.

(Ngươi chỉ là đồ con hoang do Tiên đế lưu lại bên ngoài, không danh không phận, còn vọng tưởng muốn cướp đoạt giang sơn... Trước đây, ngươi không nên sinh ra trên cõi đời này!)

... Đúng vậy... Trong nguyên tác, Hoàng đế mắng như thế, hơn nữa đây là những lời sỉ nhục Hầu gia mạnh mẽ, hắn chắc chắn sẽ nói ra, còn nói vô cùng điên cuồng ngang ngược.

Nhưng...

Thanh âm khàn khàn của Thẩm Nhạn bỗng nhiên chiếm cứ đại não khi anh chưa kịp đề phòng, từng chữ bắn đến như viên đạn.

(Rõ ràng... trong lòng ta vô cùng hận ngươi. Nhưng mà, ngươi cũng là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của ta...)

Tề Tĩnh há miệng mà không phát ra được thanh âm, cứ như hình ảnh bị dừng lại.

Trong nguyên tác, Tiên đế mất sớm khi còn tráng niên, tuy mẹ đẻ của "Xương đế" là Hoàng hậu, nhưng xuất thân thấp hèn, trước khi sinh hạ Thái tử, bà thường xuyên bị hậu cung phi tần châm chọc, khiêu khích, đến lúc ốm chết chỉ để lại một đứa con trai lẻ loi, đơn đọc, không có anh em họ hàng để nhờ cậy. Cho nên, đối với "Xương đế" mà nói, chẳng phải "Thuận Dương hầu" cũng là người thân duy nhất của hắn hay sao?

Hoàng đế sống một mình trong cung cấm, đau khổ chống đỡ nhiều năm mới leo lên được ngôi vị này. Hắn đã trải qua biết bao sóng gió, nhưng bên người lại chẳng có ai đáng tin.

Nhất định... hắn đã từng khao khát có một "người thân".

Mặc dù biết cách diễn của Thẩm Nhạn phá vỡ nguyên tác, nhưng lại phù hợp logic.

Phía "Thuận Dương hầu" phù hợp, thì "Xương đế" cũng sẽ hợp...

"... Ưm..."

Tề Tĩnh run lên, trước mắt như xuất hiện hình ảnh trong nguyên tác, nhìn được vẻ mặt của người đàn ông ở đối diện mình.

Đối kịch, không phải chỉ cần phỏng đoán lúc đối phương nói, mà còn phải phỏng đoán cả lúc đối phương im lặng.

Im lặng đồng nghĩa với phản ứng của thân thể, nét mặt,...

Hiện tại, Tề Tĩnh cảm thấy mình có thể nhìn rõ được vẻ mặt của "Thuận Dương hầu".

Khi Hoàng đế nói ra những lời này, hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cúi đầu, nét mặt chết lặng. Đó là khi đáy lòng đầy vết sẹo của hắn bị đào lên. Hơn nữa, anh còn liên tưởng tới gương mặt của Thẩm Nhạn khi ấy, bỗng nhiên nhận ra Thẩm Nhạn cũng đang ở hiện trường.

Thẩm Nạn đang nghe.

Anh giật giật môi, giọng nói bất giác bật ra theo hướng cải biên.

" Ngươi chỉ là..." Thanh âm tới đây ngừng lại, bức tường cao lớn phía trước như xuất hiện một vết nứt, bắt đầu lung lay sắp đổ. Những từ anh nói ra lộ rõ sự dao động, gần như không muốn tổn thương đối phươn. "...đồ con hoang do Tiên đế lưu lại bên ngoài."

Tiêu rồi. Giờ khắc này, trong lòng Tề Tĩnh chỉ lặp lại hai từ.

Tiêu rồi.

Tiêu rồi...

Hiện tại, không còn cách nào che giấu được sai lầm nghiêm trọng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.