Càng không dùng câu phủ định, mà ngược lại, cách hỏi "Vì sao cậu hỏi vậy?" tuyệt đối là một cách khẳng định trá hình.
"Hóa ra chính là anh..." Tề Tĩnh tỉnh ngộ.
Khoái Mã Khinh Cầu không phản bác lại câu này, chỉ khẽ mỉm cười, điều này khiến Tề Tĩnh càng chắc chắn vào suy đoán của mình.
"Tôi đột nhiên hiểu ra rồi." Anh tự nhủ, làm "ánh mắt cá chết(1)" trước màn hình. Tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài ý muốn, nhưng rồi lại liên kết với nhau. "Lúc đó tôi cứ nghĩ tới phương diện ngoài hiện thực, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh trên mạng... Tôi đúng là bỏ gần tìm xa mà."
Đáng lẽ ra anh nên liên tưởng tới người này ngay từ đầu.
Đáng lẽ ra khi được miêu tả rằng hai người có "giọng nói giống nhau", anh phải nghĩ tới người này.
Khoái Mã Khinh Cầu cười: "Thật ra lần đầu tiên biết đến ID của cậu cũng bởi vì... cậu ấy."
Tề Tĩnh giật mình, bất giác ngồi thẳng lưng, điều chỉnh tư thế. Đây là phản ứng bản năng đặc biệt khi anh sinh ra hứng thú với nội dung của cuộc đối thoại.
Khoái Mã Khinh Cầu tiếp tục nói: "Ban đầu, tôi chỉ muốn thử xem người được coi là "thế thân" của mình rốt cuộc có giọng nói thế nào. Lần đầu tiên nghe kịch của cậu, quả thật tôi khá bất ngờ... Nhưng mà nghe kĩ lại thì vẫn thấy có điểm khác."
Tề Tĩnh nghe tới đâu, hiếu kì hỏi: "Khác nhau ở chỗ nào?"
Đối phương híp mắt cười, trả lời: "Tôi rất đáng yêu."
Tề Tĩnh lặng lẽ di chuột tới góc phải của cửa sổ kênh YY, cố gắng kiềm chế mình không được kích động bấm vào đó. Có lẽ đọc được suy nghĩ của anh, Khoái Mã Khinh Cầu vừa cười vừa xin tha: "Đùa thôi, đùa thôi. Thật ra, chất giọng của tôi khá đặc biệt, gần như không tìm được người có giọng nói giống hệt. Vậy nên chỉ cần fan hâm mộ nghe thấy ai có chất giọng hơi giống cũng sẽ lập tới nhào tới nói "anh thật giống người nào đó nha", rồi kéo làm thế thân luôn."
Đúng vậy... Khi anh vừa mới gia nhập giới võng phối, đúng là đã trải qua những chuyện như vậy.
Tề Tĩnh bất giác gật đầu.
Khoái Mã Khinh Cầu ung dung nói: "Nói trắng ra là tự bản thân họ thôi miên chính mình mà thôi. Huống hồ, giọng nói bình thường và khi phối kịch của cậu không quá giống nhau... Khác biệt rất rõ ràng."
"Bún qua cầu cũng nói cậu ấy nghe kịch của tôi. Khi nói chuyện với tôi, cậu ấy không có phản ứng đặc biệt nào." Tề Tĩnh thừa nhận.
Khi anh nghiên cứu thông tin cũng từng đọc rất nhiều ví dụ của tâm lí học, rằng khi một người mất đi thứ mình yêu thích nhất, chỉ cần nhìn thấy vật gì tương tự, cho dù chỉ giống nhau một chi tiết, cũng sẽ nảy sinh ảo giác "càng nhìn càng thấy giống", rồi đặt tình cảm của mình vào đó.
Nhưng loại tâm lí ám thị này cần điều kiện tiên quyết là... thích.
"Đó là bởi vì fan hâm mộ của anh quá thích anh." Tề Tĩnh ngừng lại, không dám chắc nói ra câu sau có thỏa đáng hay không, vì vậy nhỏ giọng xuống, "... Bún qua cầu cũng thế."
Quả nhiên người đàn ông kia yên lặng trong chốc lát.
Một lúc sau, anh ta bình tĩnh trả lời: "Ừ, tôi biết."
Tề Tĩnh muốn nói thêm gì đó, chợt đối phương đột nhiên bật ra hai từ: "Nhưng mà..."
Mỗi khi cụm từ kinh điển chuyên dùng để bẻ lái nội dung này xuất hiện trong cuộc đối thoại đều không mang lại điều gì tốt đẹp. Tề Tĩnh thu hồi lời định nói, chuẩn bị lắng nghe. Vậy mà Khoái Mã Khinh Cầu chỉ im lặng mãi, sau đó lại cười nhẹ nhàng.
"Quên đi, không nói những chuyện này nữa." Anh ta bảo.
Quyết định "Không nói" chia làm hai trường hợp, một là không muốn nói, hai là không biết phải nói thế nào. Từ sự thay đổi giọng điệu của anh ta, Tề Tĩnh đoán là cả hai trường hợp trên.
Nụ cười của Khoái Mã Khinh Cầu làm Tề Tĩnh cảm thấy chân thực, thân thiết hơn cả những nụ cười tủm tỉm trước đó. Anh suy nghĩ trong chốc lát, rồi bất ngờ đổi chủ đề: "Có chuyện tôi không biết có nên nói cho Bún qua cầu biết hay không. Khinh Cầu đại nhân, nếu anh là tiền bối trong giới võng phối, vậy hẳn anh đã từng trải qua rất nhiều sóng gió trong giới này. Tôi muốn hỏi một câu, nếu gặp người luôn cố gắng gây xích mích, li gián quan hệ giữa tôi và Bún qua cầu, tôi nên làm thế nào?"
Đối phương dường như ngẩn người. Trong giọng nói hoàn toàn mất đi ý cười đùa lúc trước, thậm chí còn trầm hẳn xuống: "Ai?"
Tề Tĩnh tóm tắt lại chuyện mình bị mấy tổ kịch "mời" ra ngoài, còn sàng lọc một ít chuyện mà Bươm Bướm Ngọc nói cho anh biết, thử quan sát phản ứng của người kia.
Lúc đầu, Khoái Mã Khinh Cầu không nói gì, chỉ yên lặng nghe, khi nghe tới ID "Bươm Bướm Ngọc", dường như anh ta nhớ ra điều gì đó, dùng giọng mũi cười mỉa mai "hừ" một tiếng. Nhưng anh ta không giải thích, chỉ nghe tới hết câu chuyện, trong lúc đó Tề Tĩnh loáng thoáng nghe thấy ghế ngồi phía bên kia có tiếng chuyển động, có thể tưởng tượng ra bộ dạng đối phương nhấp nhổm suy tính.
"Nhưng mà nếu cô gái này không nói dối, tức là Bún qua cầu thật sự hận tôi, giăng bẫy tôi..."
Nói tới cuối cùng, Tề Tĩnh cố ý ném thêm một câu như vậy.
Những lời này lập tức bị Khoái Mã Khinh Cầu bác bỏ: "Cậu ấy không phải loại người đó."
Tề Tĩnh nhíu mày, khóe môi cong lên: "Ồ? Vậy cậu ấy là loại người thế nào?"
"Cậu ấy không suy nghĩ sâu xa bao giờ, cũng không rảnh đâu mà bày mưu tính kế." Anh ta nói những lời này một cách thản nhiên, ngay cả một chút nghi ngờ cũng không có. "Nếu như cậu ấy thật sự ghét cậu, cậu ấy sẽ không thèm nói chuyện với cậu dù chỉ một câu, hoàn toàn coi như không nhìn thấy cậu luôn."
Nói tới đây, dường như cục diện đã đảo lộn.
Người cười và người không cười thay đổi vị trí.
Tề Tĩnh cong cong khóe mắt, trêu ghẹo nói: "Ồ? Khinh Cầu đại nhân, không ngờ anh lại cố hết sức bênh vực cậu ấy... Có thể thấy, anh rất quan tâm cậu ấy đó nha."
Chắc đối phương đã đoán ra ý đồ của Tề Tĩnh, trong tai nghe lập tức im bặt.
Khi anh ta cất tiếng nói đã quay trở lại giọng điệu cô vợ nhỏ ai oán: "Cậu đang cố ý hiểu sai lời cảu tôi sao? Thật quá đáng nha~"
Mỗi khi đối phương sử dụng cách nói nũng nịu này, Tề Tĩnh lại bó tay.
"Nhưng mà tôi nhớ cô gái mà cậu nhắc tới." Lúc này, Khoái Mã Khinh Cầu lại trở về phong cách bình thản, ung dung ban đầu, khẽ mỉm cười, "Cô ấy cũng là một CV nổi tiếng nhỉ? Mặc dù không nổi ở bên này, nhưng cũng khá có tiếng tăm bên ngôn tình, còn có quan hệ với hội phối âm thương mại. Hơn nữa..."
Nói tới đây, anh ta ngập ngừng, câu sau khiến mắt Tề Tĩnh lóe sáng.
"Cô ấy từng theo đuổi tôi."
"Theo đuổi..." Tề Tĩnh không dám tin vào tai mình, im lặng thật lâu, sau đó mới xác nhận, "Ý anh là "theo đuổi" trên phương diện tình cảm sao?"
"Ừ..."
"Vì sao?" Anh không chút nghĩ ngợi bật ra câu hỏi này.
"Bởi vì tôi rất đáng yêu." Khoái Mã Khinh Cầu bỗng nhiên cười không đứng đắn chút nào. Tề Tĩnh xiết tay, trong lòng căng thẳng, hít sâu một hơi rồi lại di chuột tới nút tắt cửa sổ kênh YY.
"Lần sau tôi mà còn lên YY nói chuyện với anh thì sẽ tự vả miệng mình..."
"Ối ối, đừng vậy mà~ Tôi nghiêm túc hơn là được chứ gì?"
Biết rõ vị đại thần này chắc chắn sẽ tiếp tục nũng nịu, nhưng Tề Tĩnh vẫn chịu thua trước lòng hiếu kì của mình, nhẫn nhịn hỏi tiếp: "Vì sao cô ấy lại theo đuổi anh? Cô ấy không biết anh cong sao?"
Dựa theo thái độ của Bươm Bướm Ngọc với gay, nếu như biết, chắc chắn cô ta sẽ tránh xa mới đúng.
Khoái Mã Khinh Cầu nghe anh hỏi vậy, hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
"Tôi... không cong."
Tề Tĩnh nghe vậy, lập tức ngẩng đầu tỉnh ngộ, mấp máy môi.
Nhưng anh không biết nên nói cái gì.
"Thật ra tôi không phải gay, tôi không cong." Tiếng cười khổ của người đàn ông kia xuyên qua microphone, nghe không rõ ý, dường như cảm xúc đã trải qua lưới lọc ở tầng sâu nhất, không thể nào chảy ra. "Ít nhất thì trước đây tôi không cong..."
Ít nhất thì trước đây không cong?
Vậy hiện tại rốt cuộc có cong hay không? Cho dù cong rồi, tương lai liệu có bẻ thẳng lại hay không?"
Tề Tĩnh bật dậy khỏi ghết, đây hoàn toàn là động tác bản năng, không qua điều khiển của đại não.
Anh đứng khoảng hai, ba giây rồi chậm rãi ngồi lại, bỗng nhiên sinh ra cảm giác mâu thuẫn không muốn soi gương trong lòng, bởi vì anh biết nét mặt của mình lúc này cực kì xấu xí.
"Khinh Cầu đại nhân." Anh cố gắng kiềm nén giọng nói của mình, nghe có vẻ bàng quan, nhưng cảm giác vẫn lạnh lùng đến từng chữ, "Với tư cách là một người từng trải, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu. Nếu như ban đầu anh không có ý định thay đổi xu hướng của mình, tôi khuyên anh không nên động tới những người thật sự là gay."
Tề Tĩnh nói một hơi, trong lòng thoải mái hơn hẳn.
Anh chợt nghĩ tới kẻ đã từng khiến cho mình đau khổ nhiều năm trước đây, nhất thời không ức chế được nỗi tức giận nên hơi thất thố. Nhưng anh không hối hận khi nói ra những lời đó.
Khoái Mã Khinh Cầu lẳng lặng nghe, không tức giận vì những lời gần như là chỉ trích của anh, cũng không phản bác, chỉ là nghe xong thì cười khổ, dĩ nhiên tỏ vẻ đồng tình với anh: "Ngày Về, cậu nói rất đúng, nếu không giác ngộ tư tưởng đi đến cuối con đường... thì không nên bước bước đầu tiên."
Thấy anh ta thản nhiên đến vậy, Tề Tĩnh chợt cảm thấy mình hơi nhanh nhảu, hơi hối hận.
"Xin lỗi... Tôi nghĩ tới quá khứ đen tối của mình thôi." Anh chậm rãi bình tĩnh lại, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp.
"Có tiện kể cho tôi nghe lịch sử đen tối của cậu không?" Điều bất ngờ là giọng nói của người kia khá khẩn thiết, không giống như đang hóng hớt, mà giống như muốn nhờ tư vấn, xin giúp đỡ.
"Thật ra cũng không có gì đặc biệt, hầu hết mọi người trong giới LGBT chắc đều từng gặp trường hợp này." Tề Tĩnh thản nhiên nói. Nếu là anh của trước đây, chắc chắn nói không nên lời. Nhưng sau khi thẳng thắn đối mặt với Thẩm Nhạn, buông bỏ gánh nặng trong lòng, tất cả đều trở nên dễ dàng hơn. "Hồi còn trẻ, tôi từng thích một tên trai thẳng, hắn chấp nhận nên quen nhau. Cuối cùng hắn bỏ tôi đi lấy vợ đẻ con, gia đình hạnh phúc."
Hơn nữa, khi gặp lại, hắn ta còn muốn lén lút ngoại tình với tôi...
Đây là đoạn hồi ức mà Tề Tĩnh không muốn nhớ lại, huống chi là nhắc tới. Chỉ tự cảm thấy hèn mọn trong lòng, không nói ra ngoài.
"Vậy sao?"
Đối phương nhẹ nhàng nỉ non, rồi lại yên lặng, dường như đang lâm vào trầm tư.
Nhất thời hai người đều không nói gì nữa.
Bỗng nhiên, Khoái Mã Khinh Cầu hỏi: "Vậy, Ngày Về... Đối với cậu mà nói, ban đầu quyết đoán buông tay là chuyện tốt sao?"
Tề Tĩnh sửng sốt.
Bây giờ nghĩ lại thì đúng là như vậy. Nhưng hồi đó, anh chỉ hoang mang không biết tương lai sẽ thế nào?
Chẳng đợi anh đưa ra đáp án, Khoái Mã Khinh Cầu lại nói: "Đúng vậy, nếu cậu và người yêu cũ cứ dây dưa không dứt, sẽ bỏ lỡ Thẩm Nhạn."
Tề Tĩnh nghe vậy, hai mắt trợn tròn.
"Anh vừa nhắc tới Thẩm Nhạn..."
"Tới nước này rồi thì không cần che giấu nữa đâu." Khoái Mã Khinh Cầu cười, "Cậu chắc chắn là "bạn cùng phòng", hơn nữa hai người còn có quan hệ không bình thường. Cậu ấy như vậy mà lại chấp nhận để cậu tới nhà, thật không đơn giản nha. Nói đi nói lại, tôi thấy cậu giống như là bạn trai cậu ấy hơn là bạn bè bình thường."
Quan hệ bị vạch trần chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng trên hết, điều khiến Tề Tĩnh kinh ngạc nhất là chuyện khác. "Không phải, Khinh Cầu đại nhân... Anh vừa nhắc tới tên anh ấy ngoài đời."
Cho dù Chẳng hỏi ngày về quen biết Nhạn Bắc Hướng, Nhạn Bắc Hướng quen biết Chẳng hỏi ngày về, nhưng chỉ khi quan hệ tiến triển ra ngoài đời, mới sử dụng hai cái tên "Tề Tĩnh" và "Thẩm Nhạn".
"Hơn nữa, nghe anh nói thì có vẻ như anh cũng biết "nhà" đối với anh ấy có ý nghĩa gì." Nếu không thì sẽ không sử dụng từ "như vậy mà lại" và "không đơn giản".
Người đàn ông kia dường như cũng ngẩn người, rồi cười vang.
"Ngày Về, cậu thật giỏi. Chẳng khác nào phóng viên săn tin đồn ngoài đời."
"Ặc..." Tề Tĩnh nhất thời nghẹn lời. Bị anh ta vô ý đoán đúng nghề nghiệp, mặc dù mảng mà anh phụ trách không phải là tin đồn.
Cười xong, Khoái Mã Khinh Cầu thoải mái thừa nhận: "Đúng là tôi biết một ít chuyện ngoài đời của cậu ấy."
Khi nói câu này, Tề Tĩnh không thấy trong giọng nói đối phương mang ý đùa giỡn.
"Vậy nên tôi thật sự rất khó hiểu nổi lí do vì sao cậu ấy lại chọn nhân vật "Thuận Dương hầu"
Tề Tĩnh có ấn tượng rất sâu với nhân vật này, không phải bởi vì trong danh sách thí sinh có Đồng Tước Đài, mà vì Thẩm Nhạn nhiều lần nói rằng anh ấy đăng kí vì muốn "khắc phục" cái gì đó.
Mặc dù bọn họ đã biết được một ít chuyện cũ của nhau, nhưng vấn đề này vẫn có chênh lệch như nước sông so với mặt biển, khiến Tề Tĩnh có cảm giác mình đang chìm giữa khoảng không đen thăm thẳm, chỉ có thể vung tay quờ quạng, bất an bước đi từng chút. Nhưng bây giờ có người khác cầm đèn trong tay.
Anh khô khốc hỏi một câu: "Nhân vật này... có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
Đối phương giật mình, không ngờ anh lại hỏi vậy, bật ra một tiếng "a", sau đó nhẹ nhàng thở phào một hơi, dường như phát hiện mình đã lỡ lời.
"Xin lỗi... Tôi tưởng rằng..." Cậu ấy đã kể hết cho cậu nghe.
"Khinh Cầu đại nhân?"
"Đừng hỏi." Khoái Mã Khinh Cầu hơi hạ giọng, dùng giọng điệu khẩn cầu hiếm thấy, "Nếu như cậu không hiểu lời nói của tôi có ý gì, vậy thì cứ coi như tôi chưa từng nói. Tôi xin cậu đấy."
Nghe thấy đối phương muốn lảng sang chuyện khác, Tề Tĩnh càng thêm lo lắng: "Nếu cái gì cũng không biết, làm sao tôi giúp anh ấy được?"
Hành vi của Thẩm Nhạn ngày hôm nay khiến anh dự đoán rằng chuyện tình không hề đơn giản, nhưng Thẩm Nhạn không nói, anh cũng không biết làm thế nào.
Hiện tại, dường như anh đã tìm được manh mối, nhưng người cung cấp manh mối lại không chịu hé lộ nửa chữ.
Cục diện lâm vào bế tắc.
"Cậu không giúp được đâu." Một lúc lâu sau, Khoái Mã Khinh Cầu chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự bế tắc này, "Riêng chuyện này... chẳng ai giúp được cậu ấy."