Lý Thần Tinh thoáng nhìn qua Bạch Đồ, lại liếc mắt nhìn bên trong sân bóng rổ, mím môi.
“Tớ… có việc, cậu đi trước.” Bạch Đồ đã nhận ra tâm sự trong ánh mắt của Lý Thần Tinh.
Muốn mở miệng hỏi thăm, dường như Lý Thần Tinh nhận ra, “Sau này tớ nói với cậu.”
Bạch Đồ gật đầu, Lý Thần Tinh khoát khoát tay với cô.
Tần Thâm cũng không trở về lớp.
Bạch Đồ đi ra đã trông thấy Tần Thâm ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, đứng dưới cây ngân hạnh. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống, ánh nắng nhẹ nhàng vẩy vào người Tần Thâm, đồng phục trắng xanh được cậu truyền ra tràn đầy cảm giác tuổi trẻ, không người nào có thể bằng.
Giống như thần giao cách cảm, Tần Thâm nhìn về phía Bạch Đồ.
“Tới đây.” Tần Thâm vẫy tay với Bạch Đồ.
Có lẽ thời khắc này Tần Thâm có một loại cảm giác mà bình thường không có, Bạch Đồ ngoan ngoãn đi qua, bước chân giống như có phần gấp gáp.
Tần Thâm khẽ cười.
Bạch Đồ đến dưới cây ngân hạnh, cây đại thụ to lớn che chắn hai người, lá cây xanh tươi.
“Không phải nói về lớp chờ tớ sao?” Bạch Đồ hỏi.
“Tớ cho là cậu rất muộn mới đi ra, nên định về lớp muộn chút.” Tần Thâm nhìn Bạch Đồ giọng nói dịu dàng.
Bạch Đồ cúi đầu. Chẳng biết vì sao, tâm tình có phần kỳ diệu.
“Đi thôi.” Tần Thâm nói. “Đi sớm về sớm.”
Bạch Đồ trở lại lớp, cầm toàn bộ sách tài liệu Tần Thâm tặng cất vào trong cặp. Vẫn còn mấy quyển không chứa nổi, Bạch Đồ định ngày mai mang về.
Thế nhưng Tần Thâm đang dựa trước cửa chờ Bạch Đồ, tựa như nhìn thấu quyết định của cô.
Cất toàn bộ sách còn lại vào trong cặp.
Lại cầm cặp của Bạch Đồ đeo trên lưng, lần đầu tiên Bạch Đồ thấy cả hai vai Tần Thâm đeo cặp.
Bạch Đồ kịp phản ứng muốn lấy lại cặp của mình: “Quá nặng rồi, đưa tớ.”
Tần Thâm nhăn trán. “Cậu coi tớ là cái gì? Phụ nữ?”
Lại liếc Bạch Đồ một cái nói: “Anh đây là anh Thâm của cậu.”
Đi trên con đường nhỏ trong sân trường, Bạch Đồ không chú ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người xung quanh.
“Tớ cảm thấy cậu rất giống một câu.” Bạch Đồ lấy ngón trỏ chạm chạm miệng, làm hình dạng tự hỏi, nói với Tần Thâm.
Tần Thâm đeo cặp từ đầu đến cuối, nghe vậy dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn Bạch Đồ.
Đôi mắt sâu xa, giống như vòng xoáy, sẽ cuốn Bạch Đồ vào. Vĩnh viễn không thể xoay mình.
Bạch Đồ quay đầu lại không nhìn mắt Tần Thâm nữa, đối với cô mà nói có một sức hấp dẫn.
“Câu gì.” Tần Thâm thả chậm bước chân, sóng vai đi cùng Bạch Đồ.
Bạch Đồ hoàn hồn, cười nói một câu rất thiếu đòn với Tần Thâm: “Miệng lưỡi đao, tâm đậu phụ.” (1)
(1) Nghĩa đen là miệng (nói chuyện) cứng rắn như dao nhưng trong lòng lại mềm nhũn như đậu hủ. Nghĩa bóng là người ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng dịu dàng.
Phản ứng của Tần Thâm không giống với suy nghĩ của Bạch Đồ là sẽ tức giận như trước kia. Mà là —— xoay người hai tay đặt trên hai vai Bạch Đồ, hơi hơi khom lưng, để cho cậu và Bạch Đồ cùng nằm trên một cái đường thẳng.
“Nói như vậy… cậu cảm thấy tớ rất tốt?” Tần Thâm lên tiếng hỏi, Bạch Đồ mới biết ý tứ mình biểu đạt, đã cho Tần Thâm xuyên tạc.
Bạch Đồ hất hai tay Tần Thâm ra, không còn nhìn cặp mắt tràn ngập sắc thái kia nữa.
“Đúng.” Bạch Đồ cúi đầu nhìn giày mình.
Giày của Tần Thâm đứng cách cô không xa, cách nhau một bàn chân. Bởi vậy, Bạch Đồ cũng thấy giày của Tần Thâm.
Cô nhớ không lầm, đôi giày của cậu gần mấy ngàn. Người trong lớp đều nói.
Tần Thâm buông hai tay xuống. Che giấu tâm sự rục rịch muốn ngóc đầu dậy kia, kéo lấy cổ áo phía sau Bạch Đồ.
“Đi thôi, canh gà nhiều như vậy.” Tần Thâm nói không suy nghĩ, nói năng lộn xộn.
Bạch Đồ nghi hoặc. “Miệng lưỡi đao tâm đậu phụ cũng xem như canh gà?”
Bạch Đồ hỏi Tần Thâm.
Nhưng Tần Thâm chỉ để lại một bóng lưng.
Tần Thâm dẫn Bạch Đồ đi tới địa điểm đã hẹn.
Ánh mắt Bạch Đồ sáng lên.
Hai cánh cửa gỗ mang theo chút cảm giác di tích cổ, bên trên cửa viết bốn chữ lớn — ngân hạnh đại đạo.
Không hổ là đường ngân hạnh, bên trong tất cả đều là cây ngân hạnh, từng dãy trật tự, vô cùng hùng vĩ. Dưới ánh nắng, màu xanh của lá ngân hạnh làm tôn lên màu khô vàng của đầu lá.
Ánh mặt trời lại chiếu xuống, đồng thời cũng là lúc mặt trời lặn.
Tần Thâm cong môi, cúi đầu nhìn Bạch Đồ.
“Thích không?”
Bạch Đồ ra sức gật đầu, “Nơi này quả thực rất đẹp, Tần Thâm.”
Tần Thâm cười mỉm, “Cậu thích là được.”
Bạch Đồ quá vui không nghe thấy, lòng Bạch Đồ tràn đầy vui vẻ đắm chìm trong thế giới ngân hạnh đại đạo, chạy băng băng.
“Sao cậu tìm được chỗ này?” Bạch Đồ ở đây rất lâu nhưng chưa từng nghe qua.
Tần Thâm thong thả bước, mãi đến khi đứng sau lưng Bạch Đồ, cậu mở miệng: “Đây là ông nội tớ nói cho tớ biết.” Tần Thâm thành thật trả lời.
Bạch Đồ nghiêng mặt, đuôi ngựa quét qua cổ Tần Thâm, nhẹ nhàng quét qua gương mặt.
Tần Thâm nhắm mắt, cố gắng xua đuổi tâm ý vừa mới xuất hiện trong lòng kia đi.
“Ông nội cậu cũng thích ngân hạnh?” Tần Thâm nghe thấy tiếng cười cùng tiếng nói chuyện của Bạch Đồ, truyền vào tai, tiến vào tim.
Lúc Tần Thâm mở mắt trông thấy nụ cười rạng rỡ của cô.
Giống hoa tươi sao? Không, sỉ nhục Bạch Đồ.
Giống ngân hà sao? Không, không xứng với Bạch Đồ.
Vậy giống cái gì? Tần Thâm tự hỏi bản thân. Nhưng chính cậu cũng không tìm được đáp án.
Cực kỳ hiếm thấy Bạch Đồ đã cười như thế, trong ấn tượng dường như không có.
Bạch Đồ trông thấy biểu cảm ngây ngốc, càng cười rạng rỡ hơn, “Tần Thâm, cậu thật là ngốc.”
Tần Thâm nghe thấy Bạch Đồ nói.
“Tớ cam tâm tình nguyện.” Tần Thâm nhỏ giọng thầm thì nhìn Bạch Đồ trả lời.
“Hả?” Bạch Đồ không nghe được.
May thật. Tim Tần Thâm buông xuống.
“Ông nội của tớ cũng không hứng thú với ngân hạnh lắm. Chỉ là cháu dâu ông ấy thích.” Tần Thâm đi, vừa đi vừa nói.
Bạch Đồ ngơ ngác, bước lên theo. “Xem ra chị dâu cậu cũng thích ngân hạnh à.” Bạch Đồ tự giải thích.
“Tớ không có anh. Nhà tớ chỉ một mình tớ là con trai.” Tần Thâm trả lời trong đầu.
“Chắc vậy đi.” Tần Thâm giẫm lên quả ngân hạnh rơi xuống trên đất, vang lên tiếng bẹp.
Bạch Đồ cũng giẫm theo.
Bỗng nhiên hỏi: “Tại sao cậu đối xử với tớ tốt như vậy?”
Cổ họng Tần Thâm hơi nghẹn.
“Vì tớ xem cậu là bạn.” Nhân vân diệc vân trả lời. (2)
(2) Người ta nói thế nào, mình cũng nói theo như thế.
“Vậy tớ muốn làm bạn tốt với cậu cả đời.” Bạch Đồ hơi đỏ mặt.
Tần Thâm xoay người, muốn hỏi Bạch Đồ một chút, có thể đổi chữ bạn tốt đi được không.
“Tớ cũng vậy.” Tần Thâm chửi chính mình nhút nhát.
Lúc lên trên xe buýt đi về, đã qua giờ cao điểm, trở nên vắng vẻ.
Tần Thâm đi đến hàng cuối cùng, kéo Bạch Đồ qua. Nhét vào chỗ bên trong.
Bạch Đồ thuận theo ngồi xuống.
Tần Thâm lấy chiếc điện thoại cảm ứng mới thịnh hành của cậu ra, kết nối tai nghe vào, đưa cho Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ quan sát hồi lâu. “Cậu lại có thể mang điện thoại đến trường học, không muốn sống nữa?”
Ngữ khí Bạch Đồ có phần khoa trương, Tần Thâm nhếch môi. Nhét tai nghe nhét vào trong tai Bạch Đồ.
“Muốn nghe bài gì?” Tần Thâm mở music, ngón tay đặt trên thanh tìm kiếm. Chờ Bạch Đồ trả lời.
“Biển hoa.” Bạch Đồ đáp.
Tần Thâm nhập ‘biển hoa’ vào.
“Châu Kiệt Luân sao?”
Bạch Đồ gật đầu.
Khúc nhạc dạo vang lên, Tần Thâm đã yêu. Cảm giác rất ưa thích, có lẽ là cô thích, mà có lẽ cũng bởi vì có cô ở bên cạnh. Cậu thích.
Hết một bài, Tần Thâm lại hỏi.
“Vẫn nghe bài này.” Bạch Đồ mê mẩn trả lời.
Tần Thâm cười. Click vào lặp lại bài hát trên điện thoại.
Không muốn em rời đi..
Khoảng cách cũng không xa thêm.
Nỗi nhớ biến thành biển.
Tần Thâm thích khúc nhạc dạo, không thích ca từ. Cậu không thích chia xa.
Bạch Đồ nghe say mê, không tự chủ hát khẽ.
Đích đến vẫn còn một giờ, Bạch Đồ trò chuyện với Tần Thâm rất nhiều.
“Sau này cậu dự định thế nào?” Bạch Đồ hỏi Tần Thâm.
Dường như Tần Thâm không nghĩ tới.
“Không biết, đại học đi.” Dáng vẻ Tần Thâm thờ ơ.
Bạch Đồ không nhịn được độc địa nói. “Chỉ thành tích ấy của cậu. Cậu nằm mơ thì thích hợp.”
Tần Thâm thích Bạch Đồ ác miệng, nhưng cậu lại càng thích Bạch Đồ sợ hơn.
“Cho cậu thêm một cơ hội.” Tần Thâm nhắm mắt, đầu tựa lưng ghế. Cậu sợ mình nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của Bạch Đồ sẽ bật cười.
Bạch Đồ cầm nắm đấm, khoa tay trước mặt Tần Thâm mấy lần.
“Tớ nói đùa mà, anh Thâm. Cậu nhất định có thể lên đại học.” Bạch Đồ nịnh nọt lấy lòng Tần Thâm.
Cậu ta là người thích nịnh nọt nhất. Bạch Đồ tự cho là hiểu rõ Tần Thâm. Nhưng Tần Thâm cong môi cười, mắt vẫn nhắm.
“Coi như cậu thức thời.” Tần Thâm nói.
Bạch Đồ nhắm mắt, không cẩn thận, nương theo tiếng hát của Châu Kiệt Luân, cùng với hơi thở của Tần Thâm, ngủ thiếp đi.
Bạch Đồ im lặng khiến Tần Thâm mở mắt ra.
“Ngốc.”
Tần Thâm vén vài sợi tóc trên trán Bạch Đồ ra.
Lông mi Bạch Đồ rất dài.
Mũi Bạch Đồ nhỏ và cao.
Môi Bạch Đồ mỏng, mím môi.
Bạch Đồ rất trắng.
Bạch Đồ rất xinh đẹp.
Tần Thâm tới gần, có thể trông thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt Bạch Đồ bị ánh đèn chiếu xuống.
Bạch Đồ không thoải mái độ cứng của ghế sau lưng, ‘ưm’ một tiếng.
Tần Thâm nhẹ nhàng để đầu Bạch Đồ tựa vào vai mình.
Tần Thâm mở camera, hướng về phía mình và Bạch Đồ chụp một bức ảnh.
Trong bức ảnh, Bạch Đồ tựa vào vai Tần Thâm, một lần hít thở phả vào cổ Tần Thâm. Khe khẽ mềm mại.
Tần Thâm hé miệng cười, mặt mày cong cong.
Chụp mấy bức liên tục, Tần Thâm lướt album ảnh.
Lướt qua vài tấm mới vừa rồi kia, còn có một số tấm hình bóng lưng của Bạch Đồ đứng dưới cây ngân hạnh.
Tần Thâm không dám chụp chính diện.
Bóng lưng bên trong, thiếu nữ ngược sáng. Khi thì khom lưng nhặt quả ngân hạnh trên đất, khi thì nhảy lên sờ quả ngân hạnh. Đuôi ngựa theo biên độ lúc lên lúc xuống.
Tấm ảnh cuối cùng trong album là Tần Thâm tự sướng, nhìn kỹ một chút nổi bật đằng sau chính là bóng lưng Bạch Đồ.