Tần Thâm đi ra trông thấy chân Bạch Đồ để dưới đất, đang nằm trên giường ngủ. Cậu bước nhanh đến, nhẹ nhàng chậm rãi ôm Bạch Đồ, đặt cô lên giường.
Bạch Đồ vốn ngủ không thoải mái cũng không sâu, mặc dù động tác của Tần Thâm cẩn thận từng li từng tí cũng làm Bạch Đồ thức giấc.
Bạch Đồ mở mắt ra trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt Tần Thâm gần trong gang tấc. Trong mắt là nét dịu dàng thường thấy, thở ra trên mặt Bạch Đồ, cô có hơi run rẩy.
Tần Thâm thấy Bạch Đồ tỉnh lại, đôi mắt ươn ướt, cực kỳ giống nai con trong rừng. Cảm giác trái tim dịu dàng sụp đổ, nhẹ nhàng lại khẽ khàng mà cúi thấp đầu, làm chuyện mà cậu muốn sau khi cô vừa mới ngủ xong.
Hôn cô!
Tần Thâm không do dự, cúi đầu xuống, hôn.
Phút chốc môi và môi chạm nhau, hai người đều run lên một cái, không phải là lần đầu tiên hôn, nhưng bây giờ lại có cảm giác không nói ra được.
Tần Thâm vốn hơi chống tay trên giường, khi hôn liền ghé vào trên người Bạch Đồ.
Bạch Đồ rên lên một tiếng: "A Thâm, đau."
Tần Thâm nghe lập tức buông Bạch Đồ ra, đứng bên giường. Có phần khẩn trương lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này Bạch Đồ mới phản ứng được, nghĩ đến Tần Thâm vừa mới đè trên người mình, mặt lập tức đỏ bừng. Tần Thâm vừa định nói gì đó, Bạch Đồ đứng lên đi vào phòng tắm, "Tớ... tớ đi tắm." Cô nói xong đóng cửa lại.
Tần Thâm đi qua đi lại trong phòng, xấu hổ và khẩn trương đều khắc họa trên mặt.
Cửa phòng tắm mở ra, Bạch Đồ đi ra, Tần Thâm nhanh chóng bước lên đón.
Đập vào mắt là Bạch Đồ mặc một cái áo choàng tắm màu trắng.
"Tớ.... quen bỏ quần áo xuống đất, làm ướt rồi." Bạch Đồ giải thích, trái lại Tần Thâm không để ý, chậm rãi dắt Bạch Đồ qua.
"Lau khô tóc nào." Tần Thâm nói xong, đặt Bạch Đồ ngồi xuống ghế, Bạch Đồ như ngồi trên đống than.
Tần Thâm vẫn không để ý lắm, cầm máy sấy tóc lên chầm chầm sấy trên đầu Bạch Đồ, tay thỉnh thoảng vẩy tóc cô. Cổ cô có hơi nhột, lúc này Tần Thâm mới phát hiện.
Mặt cậu làm ra vẻ bình tĩnh, kỳ thực ngón tay vẫn luôn di chuyển ở sau cổ Bạch Đồ.
Bạch Đồ không nhịn được, "A Thâm, cậu đừng làm cổ tớ, nhột lắm."
Tần Thâm bặm môi nén cười, lại di chuyển trên cổ Bạch Đồ.
"Ai bảo cậu biết tớ sợ nhột, lúc nào cũng cào tớ nhột, hiện tại báo ứng đến." Tần Thâm vừa nói đầu ngón tay chạm nhẹ cổ Bạch Đồ, giống như đang gảy đàn.
Bạch Đồ thế mới biết Tần Thâm đang trả thù chứ.
Cô bỗng đứng lên, Tần Thâm bị dọa, lùi về sau.
Bạch Đồ lườm cậu một cái, Tần Thâm run lên! Cô duỗi tay ra, thình lình giật lấy máy sấy trong tay Tần Thâm, bật lên chính là một trận gió hướng về phía Tần Thâm.
"Cậu thử xem, thử xem." Bạch Đồ vừa nói vừa cầm máy sấy hướng về phía cậu.
Tần Thâm nghe vậy buồn cười đoạt lấy ném sang một bên, kéo Bạch Đồ qua. Hai người ngã xuống giường.
Bạch Đồ theo bản năng ôm cổ Tần Thâm, đề phòng mình rơi xuống, thế nhưng, Tần Thâm vừa bị cô ôm, cả người khẽ đảo, đè lên người cô.
Tần Thâm cụp mắt nhìn Bạch Đồ, đôi mắt to ươn ướt nhìn chằm chằm cậu. Ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Bạch Đồ, trong lòng cậu giống như một vũ sư khua chiên gõ trống, đang độc diễn trong nội tâm mình.
Bạch Đồ căng thẳng trong nháy mắt, cảm giác cơ thể nóng rực của Tần Thâm không giống với hơi nóng mới tắm xong của mình. Cậu là dạng người rất nóng bỏng.
Bạch Đồ vừa mở miệng muốn nói chuyện.
Ánh mắt Tần Thâm liền tối xuống, cúi đầu hôn, một nụ hôn mang theo hô hấp dồn dập của Tần Thâm, phả ra trên chóp mũi Bạch Đồ, Bạch Đồ lo lắng không yên, càng ôm cổ Tần Thâm.
Nào ngờ Tần Thâm càng lúc càng áp sát người cô.
Tần Thâm thở sâu, tim đập loạn xạ. Kìm nén d.ục vọng của bản thân, từ từ chống đỡ người mình.
Bạch Đồ không thể thở, muốn đứng lên, nhưng Tần Thâm vẫn còn đè trên người mình.
"Đừng nhúc nhích." Giọng Tần Thâm trầm khàn.
Bạch Đồ liếm liếm môi, nghe lời bất động.
Một lúc sau, Bạch Đồ cảm thấy thứ cứ.ng rắn của Tần Thâm chống trên bụng cô hạ xuống một chút.
Tần Thâm ngồi dậy, vén áo lên phẩy phẩy gió dịu đi hơi nóng. Bạch Đồ lại nhìn thấy cơ bụng kia. Vì giảm bớt xấu hổ, Bạch Đồ tự cho là thích hợp cất lời: "Cơ bụng cậu đẹp thật, không phải cậu nói cho tớ sờ sao?"
Tần Thâm nghe xong, ánh mắt lại tối xuống.
"Cậu đúng là..." Tần Thâm giận dỗi mà nói, quay lưng không nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ vẫn không cảm thấy mình nói sai gì, thấy Tần Thâm quay người, tưởng là xấu hổ.
"Thế thôi, tớ không sờ nữa, tớ ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm chút." Dứt lời Bạch Đồ quay người nằm trên giường, không khỏi nhớ đến khi nãy, Bạch Đồ lại đỏ mặt, không muốn để Tần Thâm nhìn thấy, buồn bực vùi đầu trong chăn.
Tần Thâm kìm dụ.c vọng dâng lên của mình xuống, quay người thấy Bạch Đồ trùm trong chăn, cho là Bạch Đồ không được sờ cơ bụng nên không vui, bước nhanh tiến lên, muốn giật chăn xuống. Thế nhưng Bạch Đồ cũng cầm chăn không cho kéo.
"Cậu đừng giận, tớ cho cậu sờ." Nghe cậu nói vậy, giống như cô rất háo sắc, quan tâm đến cơ bụng của cậu.
"Ai muốn sờ. Cậu không biết xấu hổ." Bạch Đồ quát xong, Tần Thâm mới nhìn rõ mặt Bạch Đồ, thực sự là không thể đỏ hơn, cậu có ngốc cũng biết Bạch Đồ xấu hổ.
Tần Thâm trầm thấp cười mấy tiếng liền hôn lên môi Bạch Đồ.
Để tay Bạch Đồ trên bụng mình, hôn Bạch Đồ lơ mơ nói: "Đây, cơ bụng cho cậu sờ."
Bạch Đồ bị bỏng rụt tay lại, hai người anh nắm em, em nắm anh.
Cuối cùng áo choàng tắm của Bạch Đồ bung ra, đè trên người Tần Thâm.
Bạch Đồ cảm nhận rõ thân thể của Tần Thâm nóng hầm hập dọa người, giống như hơi nước của nước đang đun sôi.
Mặt Tần Thâm tối xuống, cậu hiểu thân thể của mình, giống như buổi tối hai năm qua, thỉnh thoảng cậu nhớ đến cô, sau đó thân thể sẽ vô cùng nóng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó chịu.
Cậu đã quá quen.
Từ lúc bắt đầu theo đuổi Bạch Đồ, lần đầu tiên cậu nằm mơ loại kia, nữ chính trong mộng là Bạch Đồ, loại vô cùng nóng ấy cũng là lần đầu tiên cậu có, từ đó về sau, đối tượng trong mơ của cậu đều là Bạch Đồ.
Mỗi lần đều là cậu tự giải quyết, thư giãn loại "vô cùng nóng" ấy.
Song ngày hôm sau vẫn phải nhẫn nhịn ham m.uốn hôn cô, bộ dạng giả vờ như một chính nhân quân tử, trong đầu đều là câu nói: Không thể đùa nghịch lưu manh trước mặt cô.
Bạch Đồ cúi đầu, cụp mắt, lông mi rất dài, quét vào mặt Tần Thâm, mắt Tần Thâm đỏ lên.
"Muốn không?"
Bạch Đồ chưa kịp phản ứng câu hỏi của Tần Thâm đã bị Tần Thâm đè xuống, ra sức cắn môi.
"A Đồ, cậu có yêu tớ không?" Bạch Đồ ôm Tần Thâm, bị Tần Thâm hôn không nói được gì, chỉ có thể ậm ờ "ừ" một tiếng, Tần Thâm càng hôn kịch liệt lên.
Bạch Đồ há miệng, Tần Thâm trượt lưỡi vào.
"Tớ cũng yêu cậu." Tần Thâm nói xong Bạch Đồ lại "ừm" một tiếng, nhưng mang theo tiếng khóc có hơi đau đớn.
Trong phòng chỉ một nửa đèn bật.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Thâm sát vào Bạch Đồ, hai người chặt chẽ không thể tách rời.