Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 6



Viên đường nhỏ thứ sáu.

Đi dọc theo hành lang cũ kĩ, Bạch Đồ vặn khóa ra, lần đầu tiên thấy Bạch An Chi ở nhà.

Có phần kinh ngạc, tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, sao mẹ quay về rồi?”

Bạch An Chi nghe vậy ngẩng đầu, dáng người quyến rũ ngồi trên ghế sô pha, ngón tay kẹp xì gà.

Lần đầu tiên Bạch Đồ thấy thứ này, không khỏi có chút tò mò, nghiêng đầu cẩn thận nhìn chăm chú.

Bạch An Chi nhìn bộ dạng này của cô, dung mạo giống bà y hệt, hơi thở thiếu nữ tràn đầy, một luồng hồi ức buồn bực trong lòng, một bàn tay vung lên ‘Chát’ một tiếng.

Mặt Bạch Đồ bị tát vang lên ong ong, đầu ngoẹo qua một bên, tay của Bạch An Chi vẫn còn giơ giữa không trung.

Bạch Đồ mấp máy môi, cảm giác đầu lưỡi trong miệng có mùi máu.

“Có chuyện gì sao? Mẹ.” Bạch Đồ khẽ hé miệng, cười nói.

“Không sao cả, có thể đêm nay mẹ không về.” Bạch An Chi quay đầu sang bên cạnh, biểu cảm giống như có chút không đành lòng, nhìn đồ ăn thừa trong bếp.

Bạch Đồ ‘dạ’ một tiếng “Con biết rồi.”

Bạch An Chi đi khỏi, Bạch Đồ lấy bình nước trong cặp sách ra, mở ra nhìn một cái, không có nước.

Đi vào phòng bếp, uống một ngụm nước lã, phun ra, bên trong còn lẫn một ít tơ máu.

Thở dài một hơi, cô lấy rau cải vừa mua ở chợ ra rửa sạch sẽ.

Trong phòng bếp bay tới một mùi cơm, Bạch Đồ xới cơm rồi dọn dẹp sạch sẽ cái bàn ở phòng khách.

Nhưng cơm và đồ ăn hôm nay giống như không có hương vị gì.

Bạch Đồ ăn một chút nước mắt đã chảy xuống, từ khóe mắt đến gương mặt, sau đó đến cằm.

Khô khan nhai mấy miếng, buông bát đũa xuống đi vào phòng.

Uất ức trong lòng lại không biết trút ra như thế nào.

Nhanh chóng viết bài tập xong, sau đó bưng một ly nước ấm lên trên sân thượng.

Hoa trên sân thượng do Bạch Đồ tự tay gieo trồng, mấy chậu hoa nho nhỏ, khiến cho sân thượng tăng thêm ít sức sống.

Bạch Đồ vẫn thích nhất là tiếng gió thổi tới, và bộ dạng quần áo bị thổi tốc lên.

Giang hai cánh tay để gió thổi đi hết suy nghĩ trong đầu, rồi vào phòng của Bạch An Chi dọn dẹp như thường lệ.

Sau khi thay drap giường màu đậm xong, khoảnh khắc cô xoay người trông thấy một cái túi màu đỏ, phía trên dán một tờ giấy: Cho con.

Bạch Đồ bỏ drap giường xuống, ngồi xổm, mở túi ra, bên trong là một cái hộp.

Lại mở ra, một đôi giày màu trắng bên trong.

Trong lòng Bạch Đồ tràn ngập vui vẻ, bỏ ngón trỏ vào miệng, khẽ cắn móng tay, mi mắt cong cong.

Đeo giày vào, không lớn không nhỏ, vừa vặn, cô ‘vù’ một tiếng đứng dậy, chạy lên chạy xuống, khiến cho căn nhà rung lên ầm ầm.

Bạch Đồ đeo đôi giày mới tinh chạy xuống hành lang cũ nát, đi xuống quầy bán quà vặt ở bên dưới một chuyến, mua một cái bánh pudding nhỏ.

“Ồ, A Đồ, hôm nay tâm tình không tệ nhỉ.” Bà chủ quầy bán đồ ăn vặt nhìn Bạch Đồ, đập hạt dưa hỏi.

Bạch Đồ chớp chớp mắt, lông mi che nỗi băn khoăn trong mắt, nhìn bà chủ tiệm ăn vặt gật đầu: “Dạ, dì Thúy, dì không cảm thấy hôm nay cháu có cái gì không giống sao?” Bạch Đồ khẽ nhếch cằm, ánh mắt ra hiệu dì Thúy nhìn xuống đất.

Dì Thúy thoáng nhìn qua, “Ồ, đổi giày à?” Bạch Đồ vui vẻ gật đầu, “Vâng vâng vâng, mẹ cháu mua cho cháu.” Bạch Đồ nhìn dì Thúy nói.

Dì Thúy cười lớn ‘ừ’ một tiếng “Cháu xem, dì có nói sai đâu, đâu có người mẹ nào không thương con mình chứ.”

Bạch Đồ vội gật đầu.

Dì Thúy nhìn bộ dạng của Bạch Đồ, cười vỗ đầu Bạch Đồ một cái, “Xem cháu vui như vậy thì tặng kem cho cháu nhé.”

Bạch Đồ vội vàng lắc đầu, đặt 5 hào xuống, “Không được, dì cũng phải nộp tiền thuê nhà.”

Dì Thúy không lấy, đang lúc hai người lôi kéo, tóc Bạch Đồ bị hất ra.

“Ôi, sao mặt cháu sưng thế này?” Dì Thúy chỉ tay, hơi nghi hoặc một chút.

Vì Bạch Đồ mới sờ kem đang lạnh buốt nhưng lại chạm lên, hít hà một tiếng.

“Vừa nãy cháu không nhìn đường, va vào cánh cửa.”

Dì Thúy gật đầu: “Dì có chai rượu thuốc, cháu lấy bôi lên đi.”

Bạch Đồ cười nói được.

Nhận lấy rượu thuốc rồi nói cảm ơn.

Vừa định xoay người, liền thấy chú bán thịt đeo một đôi dép, kéo lê trên đường, khiến cho sàn nhà vang lên sàn sạt.

Bạch Đồ không nói gì, trái lại chú bán thịt lại thấy Bạch Đồ, chào hỏi, “Ồ, Bạch Đồ, ăn kem à?”

Bạch Đồ gật đầu. “Chào chú Vương.”

Chú Vương gật đầu, “Này, nói cho cháu biết, mấy ngày nữa lại tới cuộc thi uống bia, cháu có muốn đi không?”

Lúc này rốt cuộc Bạch Đồ cũng cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu nhìn chú Vương: “Thật sao? Chú Vương, khi nào vậy?”

“Sắp rồi, chỉ mấy bữa nữa.” Chú Vương mua một gói thuốc lá, ném 5 tệ cho bà chủ.

“Cháu cũng đừng uống nhiều như vậy nữa đó.” Dì Thúy ngăn cách bởi tấm kính thò đầu ra nói với Bạch Đồ.

Tâm tư của Bạch Đồ đã sớm trôi dạt đến cuộc thi uống bia. Chất phác gật đầu “Dạ dì Thúy, cháu biết rồi.”

Cả đêm nghĩ đến chuyện thi uống bia khó tránh khỏi trằn trọc.

Cái giá phải trả của mất ngủ là không dậy nổi, lần đầu tiên Bạch Đồ đến muộn.

Chạy bộ cực kì nhanh, lúc tiếng chuông vang lên trong nháy mắt bước vào lớp.

Tần Thâm cảm giác một cơn gió bay qua từ bên cạnh mình, tốc độ này, chỉ kém Lưu Tường (1) một chút.

(1) Lưu Tường là một vận động viên người TQ.

Bạch Đồ vừa mới đi vào lớp, ban đầu lớp đang ồn ào lập tức yên tĩnh xuống, sau đó lại cười phá lên, bởi vì tóc Bạch Đồ —— không chải, rối một cục.

Bình thường Bạch Đồ đều cột tóc, lúc này xõa ra, dài đến eo.

Tần Thâm vừa bước vào lớp đã thấy bóng lưng Bạch Đồ, Trần Ôn thẳng thắn trực tiếp hô: “Phía trước là con ma nào thế? Sao lại cản đường của chúng tôi?”

Câu nói này khiến khuôn mặt Bạch Đồ vốn đã xấu hổ lại nhanh chóng đỏ lên.

Bạn học trong lớp lại càng thêm càn rỡ.

Đám nam sinh chơi khá tốt với Tần Thâm cà lơ phất phơ huýt sáo: “Bạch Đồ, nhận không ra đó, xõa tóc cũng không tệ lắm nha.”

Lúc này Bạch Đồ mới phản ứng được, lập tức lấy thun trong tay buộc tóc lên.

Thời điểm Tần Thâm nghe thấy là Bạch Đồ, liền bước lên phía trước nhưng lại đúng lúc thấy Bạch Đồ buộc tóc, không nhìn được tóc tản ra hai bên mặt cô.

Không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì, nhưng thấy ánh mắt nam sinh trong lớp đầy thâm ý nhìn Bạch Đồ, trong lòng không khỏi khó chịu, dù sao đàn ông cũng hiểu rõ đàn ông nhất, ngoại hình Bạch Đồ quả thật không tệ, đặc biệt là làn da, là dạng trong trắng lộ hồng kia.

Tần Thâm cúi đầu nhìn Bạch Đồ, nhàn nhạt nói với lớp học còn đang ồn ào om sòm: “Ầm ĩ cái gì thế? Đều rất rảnh phải không?”

Người trong lớp đều sợ Tần Thâm, mím môi không dám nói lời nào.

Bạch Đồ cúi đầu nhìn đôi giày mới, chà sàn nhà mấy lần, Tần Thâm thở dài, ‘nè’ một tiếng nói với Bạch Đồ: “Không sao rồi.”

Bạch Đồ ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tần Thâm: “Anh Thâm, cậu có cảm thấy chỗ nào của tớ không giống không?”

Tần Thâm hơi đơ người, chau mày không biết nên nói thế nào, quan sát cẩn thận thêm vài lần, còn chưa kịp nhìn kỹ, Trần Ôn đã gọi: “Anh Thâm, thầy tới.”

Tần Thâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa, Bạch Đồ nghe xong giống như con thỏ bị kinh sợ, chuồn đi nhanh chóng. Lúc Tần Thâm cúi đầu nhìn Bạch Đồ lần nữa, cô đã ngồi vào chỗ. Mới vừa ngồi xuống, Lý Thần Tinh liền đưa khăn giấy ướt cho Bạch Đồ, Bạch Đồ nhận lấy, quan sát một chút: “Đây là cái gì?” Lý Thần Tinh giở ra, “Là khăn giấy ướt, cậu lau mặt đi.”

Bạch Đồ cảm ơn một tiếng, đưa đầu tới, Lý Thần Tinh cười giúp Bạch Đồ lau mặt. Tiện thể lợi dụng một chút, khẽ nhéo khuôn mặt phúng phính của Bạch Đồ.

Bạch Đồ cảm thấy rượu thuốc dì Thúy đưa cho rất hữu hiệu, bây giờ không còn đau chút nào.

Vừa tan học, Tần Thâm đã đến chỗ Bạch Đồ, đưa bài tập cho cô: “Cậu nói, làm bài tập giúp tớ.” Bạch Đồ ‘chậc’ một tiếng, “Tớ biết, cậu không cần nhắc lại.”

Tần Thâm nén cười: “Vừa rồi cậu hỏi tớ có chỗ nào không giống, có phải hôm nay cậu thay giày mới đúng không?” Tần Thâm đứng ở lối đi nhỏ, duỗi tay chỉ chỉ giày Bạch Đồ.

Bạch Đồ lập tức nở nụ cười: “Cậu đã nhìn ra rồi sao? Ha ha ha.”

Tần Thâm gật đầu, “Rất đẹp.”

Bạch Đồ ‘ai da’ một tiếng, xua xua tay: “Đừng hâm mộ, tớ cũng thấy giày của cậu đẹp.”

Tần Thâm nghe vậy ghét bỏ nhìn Bạch Đồ, ném bài tập lên trên bàn: “Nhanh lên, đừng để tớ thấy cậu lười biếng.”

Bạch Đồ cúi đầu, khẽ ‘hừ’. Nhớ lại vừa nãy cậu ta thay mình giải vây, lại ngẩng đầu lên cười cười với Tần Thâm: “Tần Thâm, vừa rồi cảm ơn cậu.”

Tần Thâm khinh thường, cuộn cuốn vở trong tay vỗ vào đầu Bạch Đồ: “Nói chuyện với ai thế? Gọi tớ là gì cậu quên rồi sao?”

Bạch Đồ che lấy đầu, thầm mắng một câu, lại giống như không cam lòng nói: “Anh Thâm.”

Tần Thâm hài lòng lắc lư chân trở về chỗ ngồi.

Hết giờ học trong lớp lại càng ồn ào.

Trong lối đi nhỏ một đám nam sinh xô đẩy qua lại, phía trước bàn nữ sinh đang thảo luận cách gấp hạc giấy, Tần Thâm vẫn như cũ bị nêu đích danh phê bình trên loa phát thanh.

Trần Ôn không chịu nổi tâm tư bát quái, không nhịn được thảo luận với Lý Minh: “Anh Thâm để Bạch Đồ gọi cậu ta là anh?”

Lý Minh cũng là biểu cảm khó hiểu mù mịt: “Tính khí đó của cậu ta, chưa từng nghe thấy cậu ta chủ động bảo nữ sinh gọi là anh.”

Tần Thâm ngồi xuống, Trần Ôn và Lý Minh cũng ngồi xuống theo: “Anh Thâm, tại sao anh muốn Bạch cô nương gọi anh là ‘anh Thâm’?” Trần Ôn hỏi.

Tần Thâm nghe thấy tên mình trên loa phát thanh, có hơi nhíu mày.

Dựa lưng vào ghế, ngả ghế ra sau. Lắc lư lên xuống.

Duỗi tay vặn một chai coca ra, mắng một tiếng, uống một ngụm nhìn bóng lưng Bạch Đồ, nhàn nhạt trả lời: “Tao muốn để cô ấy biết ai mới là lão đại.”

Trần Ôn và Lý Minh cũng không còn nhiều phiền muộn nữa, cho rằng Bạch Đồ chọc phải chỗ nào của Tần Thâm.

Đến trưa ăn cơm, Bạch Đồ vẫn hai loại rau xanh như thường lệ, giống với Lý Thần Tinh, tìm chỗ ngồi xuống, không bao lâu đã thấy Tần Thâm và hai tùy tùng của cậu ta cùng đi đến.

Lấy một đống đầy ắp thịt, còn bưng hai đĩa. Bạch Đồ cầm đũa đè cơm trong chén, lẩm bẩm: “Thật hâm mộ những người có thịt trong đồ ăn.”

“Có gì mà hâm mộ, lớn rồi cũng có thể ăn như thế.” Lý Thần Tinh an ủi Bạch Đồ, gắp một ít thịt băm khi nãy dính trên thìa của dì cho Bạch Đồ.”

Bạch Đồ sửng sốt, “Cậu ăn đi.” Đoạn gắp thịt băm trả lại cho Lý Thần Tinh.

Hai người cứ như vậy gắp tới gắp lui.

Đằng sau vang lên tiếng cười, đôi đũa trong tay Bạch Đồ vừa định gắp cho Lý Thần Tinh ngừng giữa không trung, quay đầu nhìn người cười.

Tần Thâm đứng phía sau, hai tay bưng đĩa, bên trong đầy ắp thịt.

“Cậu ở đây làm gì?” Bạch Đồ quay người lại, gắp thịt băm cho Lý Thần Tinh.

Tần Thâm không để ý tới Bạch Đồ đột nhiên không vui, đôi chân dài bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, cậu đặt hai phần cơm trong tay lên bàn, Bạch Đồ nhìn liếm liếm khóe miệng.

Tần Thâm liếc mắt qua, cong môi, lấy đi đĩa thức ăn của Bạch Đồ.

Bạch Đồ ‘này’ một tiếng: “Cậu làm gì vậy, cậu cướp đồ ăn của tớ làm gì?”

Tần Thâm không để ý tới Bạch Đồ, mang đĩa đi. Xoay người lấy hai phần mình mới cầm, đưa một phần cho Bạch Đồ.

Bạch Đồ ngơ ngác nhìn nhìn, nhìn thịt một lúc, nhìn Tần Thâm một cái.

“Ăn đi, cậu làm bài tập giúp tớ, tớ mua cơm giúp cậu.” Tần Thâm hất hất cằm, ra hiệu Bạch Đồ.

Bạch Đồ ‘ồ’ một tiếng, có hơi ngượng ngùng, dù sao vừa nãy mình suýt chút nữa đã động thủ đánh cậu ta.

“Cái này bao nhiêu tiền vậy?”

“Bao nhiêu tiền cũng không có chuyện gì. Tớ là người không thích nợ ân tình, cậu làm bài tập không lấy tiền tớ, tớ sẽ mua cơm giúp cậu.” Tần Thâm nhìn Bạch Đồ nhún vai, hờ hững đáp.

“Nhưng cậu mua cái này cũng gần hơn 20 tệ, làm bài tập không cần nhiều tiền như vậy.” Bạch Đồ lẩm bẩm chăm chú nhìn bát thịt nói, ánh mắt sáng lên.

“Chậc, nói cậu ăn thì ăn đi, nói nhiều như vậy?” Tần Thâm nhìn Bạch Đồ chằm chằm.

“Chẳng lẽ cậu sợ tôi bỏ thuốc độc sao?” Tần Thâm cầm đũa trong tay, chuẩn bị đưa cho Bạch Đồ bất cứ lúc nào.

Bạch Đồ vội lắc đầu.

“Vậy thì ăn đi, đợi lát nữa nguội, tôi xem cậu khóc hay không khóc.”

Tần Thâm cầm đũa ăn một miếng. Còn cố ý di chuyển trước mặt Bạch Đồ.

Đúng, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn. Bạch Đồ cầm đũa, chia làm hai phần, gắp một nửa thịt cho Lý Thần Tinh: “Ăn đi. Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.”

Lý Thần Tinh gật đầu, “Cám ơn cậu, Bạch Đồ.”

Trần Ôn và Lý Minh ngồi bên cạnh nhìn Tần Thâm, nhưng cũng không dám nhìn thẳng quá lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.