Thẩm phán nhíu mày, Bạch Đồ cố cắn tay chính mình mới để mình không kêu lên.
Cô nghẹn ngào khóc, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: "Ông gạt người, ông gạt người, chính là ông và Bạch Thành An, các người liên hợp lại nhốt tôi trong căn phòng nhỏ ở đó, không tin, chúng ta có thể đi hỏi người dân ở nơi đó thử -- "
Cô còn chưa nói hết, Bạch Thành An không nhịn được đứng lên, nói với thẩm phán: "Thẩm phán, tôi rất bận, nếu như đã không liên quan gì đến tôi thì tôi đi trước."
Hoàng Trí đứng lên, "Ngài thẩm phán, người ủy thác của tôi đã đưa sổ khám bệnh của bệnh viện cho ngài, vì thế chúng ta có thể nhận xét Bạch Đồ là mắc bệnh tâm thần chu kỳ, bút ghi âm ai cũng có thể ghi âm được, không thể làm chứng cứ mạnh mẽ, mà nội dung video, là gửi lúc Bạch Đồ bệnh, tiên sinh Vương Ích chỉ là quay lại báo bình an cho người ủy thác của tôi, gần đây người ủy thác của tôi đi công tác trở về trông thấy giấy gọi của tòa án vẫn còn có phần kinh ngạc, dù gì nhiều năm qua người ủy thác của tôi luôn luôn không ngừng làm công ích, tôi thân là luật sư cố vấn của ông ta, nhìn thấy chứng cứ buồn cười như thế vẫn có chút khó mà tin tưởng."
Hoàng Trí dừng một chút, nhìn Bạch Đồ và Thẩm Quát cách đó không xa, nở nụ cười âm hiểm.
"Có điều, vẫn hi vọng luật sư Thẩm sẽ xứng đáng với tên mình, đừng kiện cáo của người nào cũng nhận, không phải tất cả vụ kiện nào cũng viết là anh chắc chắn thắng!"
Luôn luôn không lên tiếng, rốt cuộc lúc này Thẩm Quát bật cười, anh ta nở nụ cười với Hoàng Trí và Bạch Thành An, sau đó quay đầu nói với Vương Ích: "Vương tiên sinh, trước đây anh đã nói sẽ làm chứng, lúc ấy tôi tín nhiệm anh, nhưng bây giờ anh ở trước tòa án ngụy tạo chứng cứ, một khi kiểm tra ra anh nói dối, như thế, anh cũng sẽ ở tù."
Thẩm Quát dừng một chút, nhìn bộ dạng căng thẳng của Vương Ích, nghiêm nghị hỏi: "Vì thế, lời anh mới vừa nói, anh có cho rằng anh không nói dối hay không?"
Sắc mặt Vương Ích hơi tái, tay hắn hồi hộp run rẩy.
Trong tay Thẩm Quát cầm điều khiển từ xa của màn hình lớn, trong đôi mắt không có cảm xúc bao nhiêu, lại hỏi: "Vương tiên sinh, xin anh trả lời."
Vương Ích chật vật nuốt nước miếng, sau đó bên trong một tiếng ho khan, hắn gật đầu.
"Đúng vậy, tôi không nói dối, Bạch Đồ hoàn toàn chính xác là bị bệnh tâm thần chu kỳ, thường xuyên nói năng lung tung."
Bên trong tòa án, vắng vẻ, yên tĩnh.
Hoàng Trí tấm tắc hai tiếng, quay người nói với thẩm phán: "Ngài thẩm phán, bởi vậy có thể thấy được, người ủy thác của tôi đích thực là không tồn tại hiềm nghi phạm pháp, kính mời ngài thẩm phán và đại luật sư điều tra ra chân tướng, cuối cùng nhất định trả sự trong sạch cho người ủy thác của tôi."
Thẩm phán và đại luật sư trao đổi một lúc, cuối cùng, gõ pháp chùy một cái, "Trước tiên án kiện này sẽ được tạm ngưng để xem xét, mặc dù bút ghi âm là ai cũng có thể ghi âm, nhưng chúng tôi phải đưa đi giám định, âm thanh trong bút ghi âm có ăn khớp hay không, còn nữa, chúng tôi muốn phát nội dung video một lần nữa, chúng tôi nghi ngờ có khuynh hướng giam cầm."
Bạch Đồ nuốt nước miếng, trước đây cô đã biết không đấu lại Bạch Thành An, sao cô có thể thật sự tin Vương Ích sẽ làm chứng giúp cô.
Cô biết một khi tòa án xử Bạch Thành An vô tội, vậy cô chắc chắn cô cũng không khá hơn chút nào!
Nhưng cô không hối hận, dù sao sinh thời Bạch Thành An đã bị cô đưa vào tòa án, đây cũng xem như thỏa mãn một chút xíu tâm nguyện.
Chỉ là có lỗi với Thẩm Quát và Cố Thừa Phong, nửa tháng qua bọn họ bày mưu tính kế giúp cô không ít, còn phải giúp cô giấu Tần Thâm.
Nhớ đến Tần Thâm, cô lập tức cảm thấy, người cô có lỗi nhất có lẽ là Tần Thâm, dứt khoát, để lại một bức thư cho anh, mấy ngày nữa anh trở về, chắc là sẽ nhìn thấy!
Nơi đó có tất cả lời của cô, cô đều nói cho anh!
Trong lòng Bạch Đồ tiếc hận lại giống như có tảng đá rơi xuống, trong nháy mắt tim cô nếm được cả chua ngọt đắng cay.
Ngọt là yêu Tần Thâm.
Chua là cô phải rời đi.
Đắng là oan khuất của Bạch An Chi.
Cay chính là tim mình, nước mắt giống như muốn tuôn ra, nghẹn ngào khó mà hô hấp.
Ngay lúc Bạch Đồ cụp mắt và cầm những giọt nước mắt lại, thì khoảnh khắc này, Thẩm Quát lại cười nói một câu.
Anh ta nói: "Ngài thẩm phán, không cần phúc thẩm, chứng cứ tôi mới vừa nói tới chẳng qua chỉ là nói khởi đầu cho mọi người một chút, mà anh ta --" ngón tay thon dài của Thẩm Quát chỉ về phía Vương Ích.
"Tôi chẳng qua là để anh ta đến, tôi đã sớm biết anh ta muốn ngụy tạo chứng cứ, nên tiếp theo xin thẩm phán có thể đồng thời kết tội."
Thẩm phán và nhóm đại luật sư vô cùng nghi hoặc, Thẩm Quát nói với Cố Thừa Phong trên ghế khán giả: "Đi, đón bà ấy đến."
Thẩm Quát lại quay đầu, nói với thẩm phán: "Ngài thẩm phán, nhân chứng vật chứng mạnh mẽ cuối cùng của tôi hôm nay, hiện đang trong sảnh chờ thẩm vấn, xin thẩm phán cho phép."
Vẻ mặt Bạch Đồ mờ mịt nhìn Thẩm Quát, trái tim cô lúc lên lúc xuống, nghe Thẩm Quát đáy lòng cô lại dấy lên một tia hi vọng, cô không biết Thẩm Quát nói đến ai, nhưng bên trong cô vẫn cảm giác một tia an tâm.
Cô và Thẩm Quát mắt nhìn mắt, người nọ gật đầu với cô một cái, khẽ mỉm cười.
Bạch Đồ gật đầu theo, cửa "két" một tiếng mở ra, cô từ từ quay đầu, ngay khoảnh khắc này, ánh sáng ở cửa mở trong nháy mắt chiếu vào, bóng hai người lập lòe, chờ đến lúc cô thấy rõ gương mặt của hai người kia, trong tích tắc đó, cô giống như thấy được ánh bình minh.
Bên trong tòa án, hai người họ đứng chính giữa, mà ở phía bên kia, Thẩm Quát đi theo đứng ở một bên.
Bạch Thành An trông thấy người phụ nữ kia, trừng mắt cực lớn, trong mắt hoàn toàn là vẻ không thể tin.
Mà Vương Ích, lúc thấy hai người tiến vào, toàn thân đang run rẩy, trong mắt của hắn là vẻ khiếp sợ.
Ngược lại, Bạch Đồ mím môi, kích động ngồi không yên, người tới không phải là ai khác, mà là -- Bạch thúc ở thôn Bạch, còn có một người phụ nữ, cô gặp qua một lần, là vợ của Bạch Thành An.
Thẩm phán ngồi trên chỗ cao nhất, nhìn xuống, cuối cùng ông ta gõ pháp chùy một cái, "Bạch Thắng Cường tiên sinh, Tô Tú nữ sĩ, xin hỏi có phải hai người làm chứng cho nguyên cáo không?"
Bạch Thắng Cường nghe vậy lập tức gật đầu, giọng nói cực lớn, trung khí mười phần nói: "Vâng, tôi muốn làm chứng cho cô bé."
Tô Tú trang điểm tinh xảo, kẻ đuôi mắt vểnh lên một chút, càng lộ vẻ sắc bén, lần đầu tiên Bạch Thành An thấy Tô Tú như thế, hắn có chút hoảng hốt.
Hắn tự cho là Tô Tú không biết những chuyện này, nhưng bây giờ thấy bộ dạng bà, hắn lại có phần hoài nghi.
Bạch Thành An lại gần nói nhỏ với Hoàng Trí, giây kế tiếp, Hoàng Trí tiến lên trước, nói với thẩm phán: "Ngài thẩm phán, người ủy thác của tôi yêu cầu đối chiếu bằng chứng cùng tôi một lần nữa, đề nghị hoãn vụ kiện lại."
Bạch Đồ cắn môi, chờ thẩm phán quyết định.
Mà Tô Tú có chút nếp nhăn nơi khóe mắt nghe vậy ngẩng đầu lên, nói với thẩm phán: "Ngài thẩm phán, tôi bề bộn nhiều việc, tôi cần cung cấp bằng chứng ngay bây giờ, nhanh chóng kết thúc vở náo kịch đã kéo dài bảy năm này."
Thẩm phán trao đổi với đại luật sư một lúc, Thẩm Quát bên này yêu cầu không hoãn lại.
Cuối cùng thẩm phán nhìn xuống, nói: "Bác bỏ yêu cầu hoãn lại."
Tay Bạch Đồ nắm thành quyền, kích động nhìn về phía Tô Tú.
Mà lúc này Tô Tú cũng đúng lúc đang nhìn Bạch Đồ, lúc nhìn cô, hơi gật đầu, vẻ mặt điềm đạm.
Bạch Đồ không có ấn tượng với bà, chỉ là lần ấy thoáng nhìn một chút, cô đã từng gặp bà ở trong nhà Bạch Thành An, lúc ấy trong đầu đều là Bạch An Chi chết, cũng không chú ý tới ánh mắt của bà, bây giờ nhớ lại, dường như Bạch Đồ còn nhớ, thời điểm đó ánh mắt Tô Tú giống như mang theo chút thương hại, đến nỗi ngay thời khắc này có thể nghe thấy tiếng thở dài bé đến mức không thể nghe của bà ấy khi đó.
Cô mỉm cười lại, bất kể như thế nào, giờ phút này bà là người làm chứng giúp cô và Bạch An Chi.
Dưới nụ cười mỉm của Bạch Đồ Tô Tú thẳng lưng, quay đầu nói với Bạch thúc bên cạnh: "Bạch tiên sinh, là anh hay tôi trước?"
Bạch thúc bị khí chất và xinh đẹp của bà làm cho ngây người, cuối cùng yếu ớt mà nói: "Cô trước cô trước, ưu tiên nữ sĩ!" Bây giờ trong đầu Bạch thúc đều là câu nói này của người thành phố, ưu tiên nữ sĩ!
Tô Tú nghe vậy cười nhạt một cái, cuối cùng quay đầu nói với Thẩm Quát: "Luật sư Thẩm, thẩm phán, lời nói kế tiếp của tôi, mỗi câu đều là thật, nếu có làm giả, thì, tôi chấp nhận mọi phán quyết của tòa án!"
Bên trong tòa án quanh quẩn tiếng của bà, Bạch Thành An kích động đứng lên, hắn nói với Hoàng Trí: "Nhanh, yêu cầu nghỉ một giờ."
Hắn vừa dứt lời, bờ môi mỏng đỏ mọng của Tô Tú, nhếch lên, sau đó không quan tâm đến yêu cầu vừa rồi của Bạch Thành An, khẽ cất lời: "Ngài thẩm phán, năm 2012, ngày 9 tháng 6, đúng là tôi thấy Bạch Đồ đi tới nhà tôi, nhưng không phải là trong nhà, mà là nhà kho nhỏ phía sau, lúc ấy tôi ở trên lầu nhìn thấy rất nhiều người, cuối cùng tôi không nén được tò mò, tiến lên hỏi thăm, nhưng Bạch Thành An nói Bạch Đồ ngã bệnh, khi ấy tôi không biết là vì mẹ Bạch Đồ mất, cho nên tưởng thật."
Đại luật sư bên cạnh Thẩm phán đặt câu hỏi: "Như vậy, trước đây bà đã quen biết nguyên cáo, cũng chính là Bạch Đồ, phải không?"
Tô Tú không che giấu chút nào mà gật đầu, "Đúng, tôi sẽ không sinh được, đó là lí do mà Bạch Thành An tính toán muốn sau khi Bạch Đồ tốt nghiệp cấp ba sẽ theo chúng tôi, tôi đã đồng ý, nên lúc ấy Bạch Thành An chỉ nói với tôi, Bạch Đồ mắc bệnh tâm thần chu kỳ, cần an dưỡng mấy năm, tôi tin, không đi quấy rầy Bạch Đồ, chỉ là vào hôm nay, tôi mới biết được Bạch Đồ hoàn toàn không phải đi an dưỡng, mà là bị Bạch Thành An nhốt lại."
"Vừa rồi tôi ở trong phòng chờ thẩm vấn nghe thấy nội dung bút ghi âm, tôi đoán nó được ghi lại vào ngày hôm đó."
Bà không cho người ta cơ hội thở dốc, chỉ vào Vương Ích nói: "Còn có người này, anh ta là thư ký Bạch Thành An hài lòng nhất, lúc trước luôn luôn nửa bước cũng không rời, nhưng trong bảy năm qua, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh ta, Bạch Thành An nói anh ta đã nghỉ việc, nhưng tôi không tin, bởi vì tôi không chỉ thấy vợ Vương Ích đến tìm Bạch Thành An một lần."
"Mà hướng Vương Ích đi, như trong video, là đi giám sát cuộc sống của Bạch Đồ, tuy nói như thế, nhưng thật ra là lo lắng Bạch Đồ chạy trốn."
"Mấy năm qua thỉnh thoảng tôi từng hỏi tình hình của Bạch Đồ, nhưng mỗi lần Bạch Thành An đều nói cảm xúc Bạch Đồ không ổn định, không tiện gặp tôi, từ từ tôi đã không còn hỏi nữa."
Bạch Thành An tức giận răng run lên, hắn đột nhiên đập bàn, nổi giận nói: "Câm miệng, Tô Tú, cô câm miệng cho tôi." Trong lúc hắn nói, đã sắp chạy đến trước mặt Tô Tú, cảnh sát lập tức tiến lên trước, bắt hai tay Bạch Thành An.
Tô Tú khinh thường liếc hắn một cái, sau đó lại nói: "Mẹ của Bạch Đồ, Bạch An Chi, tôi biết, cô ấy chết tôi cũng biết, chỉ là, tôi tưởng là cô ấy ung thư qua đời, suy cho cùng lúc ấy tôi đã xem qua bản báo cáo kiểm tra Bạch Thành An đưa cho tôi, chẳng qua, vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
"Hôm đó tôi đã thấy Bạch An Chi đến tìm Bạch Thành An, tôi biết Bạch An Chi muốn đòi lại sổ hộ khẩu của Bạch Đồ và cô ấy, nhưng Bạch Thành An siết chặt trong tay, không chịu."
"Sau đó, ngay ngày hôm ấy Bạch Thành An trở về, tôi đã thấy trên ống tay áo của anh ta có một vết máu rõ ràng, tôi hỏi anh ta sáng nay Bạch An Chi tới tìm anh ta làm gì, nhưng anh ta nói là vì Bạch An Chi bị ung thư, muốn để anh ta sau này chăm sóc tốt Bạch Đồ, nên cố ý đi xin mình, lúc ấy tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ kỹ càng nữa, vì câu tiếp theo của Bạch Thành An, Bạch An Chi đã qua đời."
"Tôi đã xem bản báo cáo ung thư của cô ấy, nhưng rất kinh ngạc cô ấy mất nhanh như vậy, khi đó tôi không có cảm giác gì với cô ấy, thương xót vài câu đã đi."
Ngay thẳng của bà làm cho tất cả mọi người ở đây đều có phần bội phục, chỉ là lời kế tiếp của bà, khiến cho tất cả mọi người càng kinh ngạc hơn!
Bà gật đầu với Thẩm Quát, Thẩm Quát đi lên phía trước, bưng cái khay trên tay đặc trợ qua, cầm lấy một món đồ đặt ở giữa cái bàn lớn.
Tô Tú nhìn Bạch Đồ một cái, khẽ nói: "Bạch Đồ... Hình ảnh và cuộc đối thoại kế tiếp cháu có thể lựa chọn không nhìn, tôi sợ cháu không chịu nổi!"
Bạch Đồ đoán được bên trong là cái gì, mà hai mắt Bạch Thành An trợn to, anh định giãy giụa khỏi giam giữ của cảnh sát, ngăn cản đồ vật bên trong hiện ra trước mắt mọi người.
Trong này là cái gì thật ra chỉ có Tô Tú biết, Bạch Đồ không biết, Bạch Thành An nửa hiểu, Thẩm Quát cũng không hiểu, Cố Thừa Phong lại càng không hiểu.
Người nam mặc áo đen, tay nắm thành quyền, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhìn chằm chằm Bạch Đồ gắt gao, cuối cùng mở to mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Bạch Đồ nghe thấy đề nghị của Tô Tú, cô lắc đầu, cô nhất định phải biết tất cả chân tướng!
Tô Tú không kiên trì, chỉ là gật đầu với Thẩm Quát, Thẩm Quát đưa đồ cho đặc trợ, đặc trợ cầm đĩa CD khắc nhạc thiếu nhi ở phía trên bỏ vào trong máy tính, mới vừa bắt đầu màn hình truyền đến bài nhạc hai chú hổ, cuối cùng màn hình đổi thành một căn phòng.
Bên trong vô cùng xa hoa, còn có một cái kệ sách rất lớn, Bạch Thành An thấy được cảnh này, phát điên gào thét: "Tắt! Tắt! Tôi ra lệnh cho các người tắt!"
Thẩm phán gõ pháp chùy một cái, âm thanh có phần lớn. "Im lặng!"
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của cảnh sát, miệng Bạch Thành An bị bịt lại, không phát ra được tiếng.