Căn tin trường học, mọi người lặng lẽ ăn cơm, có mấy người bát quái, hợp lại thành một nhóm, thảo luận về Tần Thâm. Lúc này trong căn tin yên tĩnh lại lộ vẻ ầm ĩ.
Bạch Đồ rất vui vẻ ăn cơm, khóe miệng liên tục cười, miệng ăn dính đầy dầu, quay qua cười với Tần Thâm, Tần Thâm chẳng rõ cô đang nói gì.
“Cậu nói cái gì?” Tần Thâm quay đầu nhìn Bạch Đồ, ghét bỏ nhìn miệng đầy dầu của cô.
Bạch Đồ nuốt xuống, nói với Tần Thâm: “Tớ nói là, ăn rất ngon.”
Tần Thâm từ từ ăn một miếng, sau đó mới quay đầu lại ‘ừ’ một tiếng với Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghiêng đầu nguýt cậu, rồi lại cười cười: “Cảm ơn cậu.”
Tần Thâm ăn xong, đặt đũa sang một bên, cầm khăn giấy lau miệng, bặm một chút, nhàn nhạt cười, “Không có gì.”
Bạch Đồ ăn uống no đủ kéo Lý Thần Tinh đến sân thể dục, nguyên nhân là vì chạy bộ 3000m, chủ yếu vì — ba trăm tệ tiền thưởng kia.
Bạch Đồ ngồi xổm xuống đất, tư thế chạy xuất phát vô cùng chuẩn, Lý Thần Tinh đứng bên cạnh, cong ngón trỏ và ngón cái lại.
Hướng lên trời, “Chạy” Lý Thần Tinh hô một tiếng.
Bạch Đồ đứng dậy chạy.
Ánh nắng buổi trưa rất mạnh, lông mày cũng không nhịn được nhăn lại.
Cây ngân hạnh, lá cây có hơi ngả vàng, hiện ra chút tia nắng vàng óng ánh ở trên sân trường, gió còn thổi mang đến mùi thơm của hoa quế.
Bạch Đồ đón gió chạy băng băng, cái đuôi ngựa dài lắc qua lắc lại, Lý Thần Tinh ngồi dưới bóng râm của cây đại thụ ra sức vỗ tay.
“Đúng rồi, cố lên cố lên, Bạch Đồ cố lên.” Mỗi khi Lý Thần Tinh la lên câu này, Bạch Đồ đều cảm thấy mình là một nhân vật công chúng hết sức lợi hại, nghe tiếng reo hò của người hâm mộ, khiến cô không nhịn được đem tốc độ và tâm hồn trở nên kiêu ngạo.
Nhưng lợi hại hơn là, “Tần Thâm cố lên, Tần Thâm cố lên.” Bạch Đồ dừng bước chân, nghe kĩ một lúc, đúng là “Tần Thâm cố lên Tần Thâm cố lên.”
Bạch Đồ lấy tay làm quạt, phẩy phẩy tạo gió, liếc về phía truyền đến âm thanh một cái.
Bạch Đồ ngừng chạy, đi đến bên cạnh Lý Thần Tinh, “Người nào vậy, la hét hăng say như thế?”
Lý Thần Tinh liếc nhìn, “Còn phải nói nữa sao? Nhất định là Tần Thâm đá bóng ở đó chứ gì nữa.”
Bên tai truyền đến tiếng la hét điên cuồng của nữ sinh, Bạch Đồ ‘hứ’ một tiếng, nhìn Lý Thần Tinh.
“Thật không biết bây giờ nữ sinh nghĩ cái gì, ngày ngày chỉ biết Tần Thâm.” Bạch Đồ cũng xem như biết, từ lúc khai giảng đến giờ, kể cả lớp 10, mặc dù không chung lớp, nhưng tên tuổi của Tần Thâm như sấm bên tai.
“Thật không biết bọn họ thích gì ở cậu ta, vừa hút thuốc vừa đánh nhau, lại không thích làm bài tập. Đơn giản chính là học sinh ba xấu.” Bạch Đồ có hơi tức giận nói.
Lý Thần Tinh nhìn rồi cười trộm một hồi, đi tới quơ lấy vai Bạch Đồ: “Tớ chỉ cảm thấy các cậu ấy lẽ ra phải đến cổ vũ cho cậu, cậu nói xem có đúng không?”
Bạch Đồ bị vạch trần, sắc mặt hồng hồng, “Tớ mới không có.” Bộ dạng suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau của Bạch Đồ khiến Lý Thần Tinh cười ra tiếng.
Lý Thần Tinh kéo Bạch Đồ đến chỗ có nhiều người, Bạch Đồ lắc đầu: “Tớ còn phải luyện tập, tớ muốn giành giải nhất.”
Lý Thần Tinh giống như có hơi không hiểu, cuối cùng mở miệng hỏi: “Mỗi ngày cậu giúp người làm bài tập cũng có thu tiền, cũng đủ cho cậu ăn, sao lại… liều mạng như vậy?”
Bạch Đồ thở dài, ngồi xuống bãi cỏ giữa đường chạy, hai tay chống sang hai bên, nghiêng đầu nhìn Lý Thần Tinh: “Cậu biết không? Tớ không chỉ muốn ăn cơm, tớ còn phải tiết kiệm tiền, như những sách tài liệu đều rất đắt, với lại tớ nhất định phải thi lên đại học.”
Lý Thần Tinh ngồi bên cạnh nhìn Bạch Đồ, “Có thể xin miễn học phí mà, hơn nữa không phải hằng năm đều có trợ cấp cho học sinh nghèo sao?” Lý Thần Tinh khó hiểu.
“Tớ… gia đình tương đối phức tạp, đã thử qua nhưng không xin được, hơn nữa cái trợ cấp cho học sinh nghèo, mỗi lần tớ đi điền tài liệu, cuối cùng vẫn là vì gia đình tớ mà không thành công.” Bạch Đồ thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời.
Ánh mặt trời chiếu xuống khiến cô không nhịn được lấy tay che lại.
Lý Thần Tinh muốn an ủi chút gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Há miệng rồi lại khép lại.
Bạch Đồ đứng lên, phủi mông, cúi đầu xuống tránh nắng cười cười với Lý Thần Tinh: “Đi thôi, giúp tớ chạy bộ.”
Chạy đến khi hết giờ nghỉ trưa, đầu Bạch Đồ đầy mồ hôi, chạy đến bồn rửa tay của sân thể dục.
Vốc một ngụm nước, vừa định vung lên mặt rửa, liền thấy một bàn tay dùng lực ngăn tay cô lại.
“Ra mồ hôi đã rửa mặt, cũng không sợ phát ban.” Giọng nói truyền đến.
Hơi nóng tới gần, mang theo chút mùi mồ hôi và xà phòng.
Bạch Đồ vừa định mắng người, ngước mắt nhìn một chút, “Tần Thâm.” Bạch Đồ la.
Tần Thâm đặt quả bóng trong tay giẫm dưới dân, sau đó mở cái vòi nước kia của Bạch Đồ rửa tay một cái.
Bạch Đồ nhìn trang phục của Tần Thâm, cả người một đồng phục đá bóng màu trắng, áo ngắn tay rộng thùng thình với thêm quần đùi. Đeo giày bóng đá, trên đầu gối còn đeo thêm cái băng đầu gối màu đen. Tóc có lẽ do sau khi vận động, vài sợi tóc rơi trên trán. Cặp mắt đào hoa như cười như không nhìn cô.
Bạch Đồ có hơi ngẩn người, khó trách những nữ sinh kia điên cuồng như vậy, vì bộ dạng này quả thực là không thể đẹp trai hơn.
“Cậu gọi tớ là gì?” Tần Thâm liếc mắt nhìn Bạch Đồ hỏi.
Cái tay ẩm ướt của Bạch Đồ vỗ trán một cái, “Ấy chết, tớ lại quên. Cậu đại nhân không chấp tiểu nhân.” Bạch Đồ chắp hai tay để trước ngực, nhìn Tần Thâm nói thành khẩn.
Tần Thâm ‘ồ’ lên, “Cho nên, gọi tớ là gì?”
Cái dạng này nếu Bạch Đồ không gọi, cảm giác cậu ta sẽ thề không bỏ qua.
“Này, Tần Thâm, tớ cảm thấy trái bóng rổ này có chút không giống.” Bạch Đồ ước lượng quả bóng trong tay nói.
Tần Thâm đang vùi đầu rửa dưới vòi nước, lúc nghe Bạch Đồ nói câu này, bị sặc nước một cái.
“Khụ khụ khụ” Tần Thâm ho khan vài tiếng, vội vàng ngẩng đầu lên.
Vén áo lên lau mặt.
Lộ ra nước da màu lúa mì dưới ánh mặt trời càng thêm phần dụ hoặc, khoảnh khắc Tần Thâm vén áo lên, cặp mắt Bạch Đồ đang nhìn thẳng.
Bây giờ thấy cơ bụng của Tần Thâm, rắn chắc giống như khắc lên, vai rộng eo hẹp, Bạch Đồ cảm thấy mũi của mình càng lúc càng nóng.
Không được không được, nhìn tiếp nữa sẽ xảy ra chuyện mất.
Bạch Đồ quay người, đưa lưng về phía Tần Thâm. “Cậu đang làm gì vậy, trên sân thể dục nhiều người như vậy, cậu cũng không xấu hổ.”
Tần Thâm đã hiểu, cười hai tiếng, bước hai bước đến gần Bạch Đồ: “Thế nhưng mà… không phải cậu rất thích nhìn sao?”
“Tớ mới không có.” Bạch Đồ hét lên.
Tần Thâm bật cười, trêu chọc đến nỗi tai Bạch Đồ đỏ lên.
“Ha ha ha, tai cậu đỏ kìa.” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau Bạch Đồ.
Hai cái con người thiếu nam thiếu nữ mít đặc này, không biết tư thế và lời nói lúc này khiến người ta miên man bất định đến cỡ nào.
Bạch Đồ thấy Tần Thâm cười, vứt banh trong tay xuống đất: “Cậu tự cầm đi, đồ ngốc mới cầm cho cậu.”
Chạy vèo đến chỗ nghỉ mát, kéo Lý Thần Tinh đi.
Tần Thâm khom lưng nhặt quả bóng lên, dùng tay phủi phủi. Lắc đầu thở dài tự nhủ: “Con nhóc không biết phân biệt.”
Quay đầu nhìn bóng lưng nữ sinh chạy đi, giọt nước dọc theo trán cộng với đuôi tóc dính trên mặt, khóe miệng Tần Thâm từ từ cong lên.
Hai người Trần Ôn và Lý Minh đứng cách đó không xa thấy được toàn bộ quá trình, cái này.... tình huống gì đây?
“Anh Thâm làm gì vậy, trái bóng kia của cậu ta bảo bối vô cùng, người khác cũng không thể đụng vào.”
“Được rồi được rồi, tâm tư lão mày đừng đoán.” Hai người nhất trí tán đồng.
Bạch Đồ vội kéo Lý Thần Tinh chạy một mạch về lớp học, giống như phía sau có người truy giết bọn họ.
“Rốt cuộc là thế nào vậy?” Lý Thần Tinh ngồi tại chỗ không hiểu hỏi Bạch Đồ.
Bạch Đồ uống một hớp nước, nói với Lý Thần Tinh: “Tớ chợt phát hiện ra Tần Thâm rất muộn tao.” Bạch Đồ bĩu môi, có chút ghét bỏ nói.
“Vì sao?” Lý Thần Tinh lấy khăn giấy ra đưa cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ đưa mặt tới, Lý Thần Tinh cười cười, giúp Bạch Đồ lau nước.
“Cậu nói xem một tên con trai rửa mặt thì rửa mặt đi, cậu ta còn vén áo lên, không phải chỉ muốn khoe khoang cơ bụng của cậu ta một chút sao, cái loại giả ngầu này cũng thực muộn tao nhất.” (1) Bạch Đồ từ từ nhắm hai mắt lại, thoải mái hưởng thụ thời gian hạnh phúc Lý Thần Tinh lau mặt cho cô.
(1) Chỗ này câu gốc là 无形装逼的人最为致命 (vô hình trang bức người trí mạng nhất) theo như t tra trên zhidao thì ở những tình huống bình thường, cố làm ra vẻ khi làm việc hay nói chuyện, thường dùng để hình dung giả vờ nai tơ, giả thuần, giả vờ khờ dại, mình rõ là rất cường đại nhưng lại ra vẻ bình thường.
“Cậu nói là Tần Thâm ư?” Lý Thần Tinh lau mặt Bạch Đồ sạch sẽ, thuận tay nhéo nhéo mặt cô.
“Đúng vậy, ngoại trừ cậu ta còn ai nữa?” Bạch Đồ dẩu môi, ghét bỏ nói.
“Nhưng trong ấn tượng của tớ Tần Thâm là người rất chán ghét việc tiếp xúc với nữ sinh, lúc học lớp 10 cậu ta đang đá bóng, có một nữ sinh theo đuổi cậu ta rất lâu, đúng giờ liền đưa nước cho cậu ta, từ trước tới giờ cậu ta không hề nhận, hơn nữa tớ vẫn không biết cậu ta có cơ bụng, bình thường cũng không thấy cậu ta vén áo lên.”
Lý Thần Tinh chăm chú nhìn Bạch Đồ giải thích.
Bạch Đồ hé miệng, ghét bỏ ‘ồ’ lên, “Có người đưa nước cũng không cần, thật lãng phí.”
Đầu Bạch Đồ bị người dùng lực đẩy, ngã về phía trước. Vang lên bên tai một giọng nói.
“Lãng phí cái đầu cậu đó, cái này gọi là nguyên tắc cậu biết không?” Bạch Đồ che đầu, quay người thấy Tần Thâm đứng ở lối đi nhỏ, cầm trong tay hai chai nước.
Bạch Đồ ‘ồ’ một tiếng đứng lên, mắt hạnh (2) lườm Tần Thâm, “Cậu làm gì mà đẩy tớ.”
(2) Có đôi mắt hình trái hạnh đào.
Vốn là biểu cảm hung dữ, nhưng lông mi rất dài, lại nhìn thẳng, nhìn thế nào cũng giống như chớp mắt phóng điện với người ta.
Tần Thâm có hơi bị hù dọa, “Là cậu nói tớ lãng phí.” Tần Thâm oán hận đáp.
“Vốn là lãng phí, nước cũng không cần.” Bạch Đồ tức không chịu nổi, hung hãn nói.
“Vậy tùy tiện một người đưa nước cho cậu, cậu cũng muốn sao?”
“Nhất định muốn rồi, không cần thì phí.”
“Tớ thật... thật, cậu đúng là nhỏ ngốc.”
“Cậu mới ngốc.”
“Vậy tớ cho cậu nước cậu muốn không?” Tai Tần Thâm có chút đỏ lên đưa nước trong tay đến trước mặt Bạch Đồ.
Mới vừa ghét lẫn nhau, lúc này Tần Thâm đột nhiên đưa ra chai nước, Bạch Đồ bị dọa ngẩn ra chưa lấy lại tinh thần.
“Cậu xem đi, cậu còn nói ai cho cậu cũng muốn.” Tần Thâm cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn bảng đen phía sau.
“Ai nói tớ bỏ, không cần thì phí.” Bạch Đồ cầm lấy chai nước trong tay Tần Thâm rồi uống.
Trong lớp vang lên một trận cười vang, Bạch Đồ mới phản ứng được, vội vặn nắp lại, đặt về trong tay Tần Thâm.
Tần Thâm nhìn chai nước Bạch Đồ uống qua, không rõ vì sao lại cười.
Lại đưa một chai nước khác trong tay cho Bạch Đồ, cũng không nói gì mà đi về chỗ ngồi của mình.
Đang học Bạch Đồ nhận được một phong thư từ phía sau.
Mặt trên có mấy chữ to: Đồ ngốc thân khải (3)
(3) Thân khải: 亲启 nghĩa là tất cả mọi người trừ người nhận không được mở thư đọc đồng thời yêu cầu người nhận không công khai nội dung bức thư, tương đương với biệt ngữ “eyes only” trong tiếng Anh. (nguồn nhà chị chengduchengdu)
Bạch Đồ không mở.
Một phong thư tới nữa, trên đó viết: Mở ra đi.
Bạch Đồ vẫn không mở.
Một lát sau, lại một phong thư tới, trên đó viết: Bạch cô nương thân khải.
Bạch Đồ mấp máy môi, dùng khẩu hình miệng: Tiểu tử thúi.
Bạch Đồ nhìn thấy chữ bên trong, sắc mặt lập tức ửng đỏ.
Đồ ngốc, chai nước vừa nãy cậu uống, là tớ đã uống qua, chai này mới là của cậu.
Đằng sau vang lên tiếng Tần Thâm cười to.
Thầy giáo giống như cảm thấy dao đâm không đủ mạnh, Bạch Đồ thấy thầy đập bàn, “Tần Thâm, có gì mà buồn cười vậy, chia sẻ thử xem.”
Đây vốn là câu nói thầy hay dùng châm chọc, muốn để người bình thường biết sai, không dám phạm lỗi.
Nhưng Tần Thâm không phải người bình thường.
Chỉ thấy Tần Thâm đứng lên, tư thế lười biếng, miệng hơi cười, cặp mắt đào hoa giống như phóng điện, “Em vừa mới mất nụ hôn đầu ạ.” Tần Thâm thoáng nhìn qua bóng lưng Bạch Đồ.
Bạch Đồ chợt quay đầu lại, thấy màn cửa vừa vặn bị thổi lên, nện vào trên mặt Tần Thâm.
Tần Thâm theo phản xạ nhắm mắt lại đưa tay hất ra.
Lúc mở mắt lần nữa mặt trời vừa lúc chiếu vào, ánh mặt trời chiếu vào đồng tử trong suốt lóng lánh, không ngừng an ủi lòng người.
Thầy đập đập bàn: “Hồ đồ, thành thật khai báo, em với nữ sinh nào?”
Tần Thâm nhếch miệng, nhìn mặt Bạch Đồ, nháy mắt một cái.
Rồi lại nhìn thầy: “Em có nói là nữ sinh đâu ạ, là bình nước.” Tần Thâm thành thật giải thích.
Bạch Đồ hiểu rõ ý tứ trong lời nói, mặt lại đỏ lên.
Tần Thâm nhìn bóng lưng Bạch Đồ, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung kính cửa sổ, áo lót nhỏ bên trong đồng phục màu trắng xanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Tần Thâm mất tự nhiên đưa ngón trỏ sờ sờ mũi, nét mặt đỏ lên.