“Dạ, hi hi”, Thu Nhi không hề e ngại, lập tức thừa nhận, “Em nhắn anh ấy đến ăn chung, sẵn lát đón em về luôn.”
“Hở?”
Phù Dung có chút bất ngờ, cô chỉ thuận miệng hỏi chơi vậy thôi, không ngờ là Thu Nhi thật sự đã có người bên cạnh.
“Ghê gớm ha.
Mấy năm không gặp còn biết cua trai cơ đấy.”
Phù Dung cười cười, ngoài miệng trêu đùa nhưng trong lòng thật tâm mừng thay cho Thu Nhi.
“Xùy, em có cua đâu.
Là tự anh ta vác xác đến ấy chứ”, Thu Nhi buông điện thoại, vẻ mặt đầy tự kiêu khiến Phù Dung phải bật cười.
“Vâng, vâng.
Thu Nhi nhà chúng ta xinh như hoa thế này, ai lại chẳng yêu thích chứ?”
“Chị đừng có mà chọc em”, Thu Nhi khẽ lườm Phù Dung, rồi nghĩ đến gì đó lại lập tức trở nên vui vẻ:
“Mà thật ra cũng là người quen cả thôi.
Chị biết anh ấy đấy.”
“Chị quen á?”, Phù Dung càng thêm bất ngờ.
Trong đầu rà soát lại một loạt những người cô quen biết:
“Em làm chị tò mò đấy.
Rốt cuộc là ai đấy?”
“He he, em biết là chị đoán không ra mà”, Thu Nhi nhe răng cười vui vẻ, “Anh ấy…”
Thu Nhi vừa định nói tên cho Phù Dung, nhưng ánh mắt liếc đến bóng hình người con trai đang tiến gần về phía hai người.
Lời nói trong miệng lập tức thay đổi.
“Người yêu em đến rồi.
Chị tự mà nhìn đi.”
Thu Nhi hào hứng nói, sau đó còn đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho người đang đến.
Phù Dung thấy vậy thì vội vàng quay đầu lại nhìn thử, khi nhìn rõ người mà Thu Nhi nói là ai thì khẽ sững người.
Trên đời này thật sự có rất nhiều chuyện xảy ra quá trùng hợp, mà con người ta hay gọi nó là định mệnh.
“Sao em đi ăn mà không báo trước với anh.
Em gọi gấp quá.
Anh vì em mà trốn việc luôn rồi nè.
Không biết Từ tổng biết được có mắng không đây.”
Xuân Quang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thu Nhi, khẽ quở mắng cô nàng.
Nhưng trong giọng nói đầy sự cưng chiều.
“Anh lo gì.
Dù sao Từ Ngưng Viên cũng đâu còn là tổng giám đốc đâu, không mắng anh được đâu.
Có em bảo kê cho.”
Thu Nhi cười híp mắt, cả người đều ngập tràn sự đắc ý.
Cô nghĩ đến cảnh tượng nếu bạn trai cô mà biết cô sắp lên làm tổng giám đốc của TG Fintech thì có té xỉu luôn không nhỉ? Ha ha ha.
“Nói năng mạnh miệng quá nhỉ?”
Xuân Quang cảm thấy buồn cười, búng nhẹ một cái tên trán của cô nàng.
Sau đó mới quay lại nhìn người con gái còn lại ở trên bàn ăn, rồi lại ngạc nhiên nhìn lại Thu Nhi:
“Đây chẳng phải phó tổng của DSM sao? Em quen với cô ấy à?”
“Đương nhiên là quen rồi, không những quen mà còn cực kỳ, cực kỳ thân luôn đó”, Thu Nhi ôm trán, đang định phát hỏa với Xuân Quang thì lập tức thay đổi thái độ:
“Giới thiệu với anh, đây là người mà em thường kể cho anh nghe đó.
Chị ‘Thanh Dao’ mà em yêu thích bốn năm trước quay trở về rồi nè.”
Thu Nhi vô tư mà reo hò, Phù Dung lại không thể thoải mái như vậy được.
Xuân Quang cũng hơi giật mình, nhưng dường như cũng đã đoán được.
“Thì ra đúng là em”, Xuân Quang nhìn về phía Phù Dung mà mỉm cười.