Trong bụng cô cực kỳ hài lòng với phản ứng này của Từ Ngưng Viên.
“Anh ra ăn cho hết mì kìa, để nó nguội là ăn không ngon đâu.”
Từ Ngưng Viên vừa nghe Phù Dung nhắc tới tô mì ‘đặc biệt’ đó, trong bụng lại nhộn nhạo.
“Tôi ra ngay.”
Từ Ngưng Viên trầm giọng nói một câu, sau đó rót một bình nước đầy rồi quay trở lại chỗ Phù Dung.
Anh đặt bình nước trên bàn, nhìn chằm chằm vào tô mì trước mặt.
Từ Ngưng Viên hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mà cầm lên đôi đũa, tiếp tục ăn.
Phù Dung không nói thêm gì nữa, nhưng ý cười trong đáy mắt chưa bao giờ tắt.
Buổi ăn hôm nay của Phù Dung có tiếng ho của Từ Ngưng Viên đệm vào.
Phù Dung ăn xong hết tô mì của mình rồi lại chống cằm nhìn Từ Ngưng Viên đang nhăn nhó trước mặt.
“Từ Ngưng Viên, anh ăn chậm thế? Anh như vậy chừng nào mới xong hả?”, Phù Dung phàn nàn với tốc độ ăn uống rùa bò của Từ Ngưng Viên.
Trên trán của Từ Ngưng Viên đã lấm tấm mồ hôi vì khó chịu.
Anh uống thêm một cốc nước nữa, rồi mới mở miệng nói chuyện với Phù Dung được:
“Em ăn xong rồi thì đi nghỉ trước đi, không cần phải chờ tôi.”
“Ồ, vậy cũng được.”
Phù Dung gật gù, cảm thấy cứ tiếp tục ngồi đây cũng không có gì để làm.
Cô bưng tô mì đã cạn của mình đứng dậy, đi vào trong bếp.
Trước khi đi còn cảnh cáo Từ Ngưng Viên một câu:
“Tôi không cần biết anh dùng bao lâu thời gian, nhưng nhất định phải ăn bằng hết tô mì đó.
Nhất định phải ăn cho hết.”
“Ừ.”
Từ Ngưng Viên gật gật đầu, dáng vẻ đầy cam đoan.
Phù Dung liếc nhìn về phía tô mình ngập đầy ớt đỏ và tỏi ở trên bàn, bĩu môi một cái rồi bỏ đi.
Hừ, người đàn ông này chỉ làm bộ làm tịch là giỏi, để cô xem xem làm sao anh ta có thể ăn hết tô mì này đây.
Phù Dung vào nhà bếp rửa sạch tô đũa, sau đó trở về phòng ngủ, tắm gội thư giãn.
Cả ngày hôm nay chạy tới chạy lui, khi nãy còn đứng giằng co với Từ Ngưng Viên ở ngoài sân một lúc lâu nên Phù Dung hiện tại cảm thấy cơ thể không được ổn lắm.
Đến khi Phù Dung chuẩn bị lên giường đi ngủ thì mới nhớ ra vẫn còn Từ Ngưng Viên đang ngồi ở trong phòng khách.
Từ lúc cô rời đi đến giờ là đã gần hai tiếng rồi chắc Từ Ngưng Viên có ăn nổi hay không cũng đã có kết quả.
Phù Dung ôm một bụng đi xem vui mà quay trở lại phòng khách.
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh hiện tại của Từ Ngưng Viên, bước chân của Phù Dung khẽ khựng lại.
Từ Ngưng Viên đang nằm dài ở trên ghế sô pha, hơi thở không ổn định.
Phù Dung bước lại gần hơn thì thấy tô mì trên bàn đã được ăn sạch sẽ, trong tô chỉ còn lại một ít nước.
Phù Dung một lần nữa ngạc nhiên mà nhìn tới Từ Ngưng Viên, anh ta thật sự ăn hết cái mớ đầy ớt và tỏi này ư?
Từ Ngưng Viên dường như ngủ không được yên giấc, chân mày anh ta nhíu chặt lại.
Trên cổ tay phải vẫn còn in rõ vết cắn sâu hoắm của Phù Dung khi nãy.
Từ Ngưng Viên lúc này không còn bộ dáng mạnh mẽ thường ngày mà trở nên cực kỳ yếu ớt.
Trong lòng Phù Dung không hiểu vì sao lại nhói lên một cái.
Cô thở dài, rồi bước lại gần tới chạm vào người Từ Ngưng Viên, muốn gọi anh ta dậy ra về.
Thế nhưng khi vừa chạm tay vào, Phù Dung lập tức giận mình.
Cả người của Từ Ngưng Viên nóng kinh hồn.
Phù Dung sợ hãi mà rụt tay về, sau đó lại một lần nữa duỗi tay ra, chậm chạm mà sờ lên trán của Từ Ngưng Viên.
Lần này thì Phù Dung có thể khẳng định, Từ Ngưng Viên phát sốt rồi.
Chắc là do anh ta đứng ở ngoài trời lạnh một lúc lâu, kèm thêm vết thương trên cổ tay nên mới có bộ dạng này.
Phù Dung không muốn đề cập thêm về tô mì mà mình đã chuẩn bị cho Từ Ngưng Viên.
‘Phiền phức thật.’
Phù Dung nhíu chặt mày, mắng thầm một câu.
Sau đó chạy đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn ra đắp lên người Từ Ngưng Viên.
Dù rằng cô không muốn quan tâm, nhưng nếu cứ để Từ Ngưng Viên nằm như thế thì cũng không ổn.
Phù Dung không muốn Từ Ngưng Viên chết trong nhà cô đâu.
Phù Dung đắp chăn xong, ngẫm nghĩ một chút lại dọn dẹp tô mì trên bàn rồi cằm hộp cứu thương tới mà xử lý vết thương trên cổ tay của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung làm xong hết tất cả, đến lúc định rời đi thì bàn tay lại bị nắm chặt lại.
Cô giật mình nhìn lên, Từ Ngưng Viên không biết đã mở mắt từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh tỉnh rồi à? Vậy thì tốt quá.
Anh mau tự về nhà đi”, Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đã tỉnh thì vội vàng muốn đuổi anh ta đi.
Từ Ngưng Viên không biết có nghe thấy lời Phù Dung nói không, nhưng không nói gì khác, cứ im lặng mà nhìn cô.
Phù Dung nhăn mày, người này sốt xong thì mộng du luôn rồi à? Rốt cuộc là đã tỉnh hay là chưa đây?
“Này, Từ Ngưng Viên, anh có nghe tôi nói không vậy hả?”
Phù Dung dùng bàn tay còn lại của mình, quơ quơ trước mặt của Từ Ngưng Viên để kiểm tra xem anh có đang nhìn không.
“Nếu anh dậy rồi thì mau…”
Phù Dung còn chưa nói hết câu thì cả người đột nhiên bị kéo mạnh, đổ ập lên người của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung trợn lớn mắt, vội vàng chống tay vào ngực anh muốn ngồi dậy.
“Yên nào”, Giọng của Từ Ngưng Viên khàn đặc vang lên bên tai Phù Dung, “Cho tôi ôm em một chút đi, một chút thôi.”
Lời nói đầy sự cầu xin, run rẩy khiến cho người khác cảm nhận được sự yếu đuối trong anh.
Phù Dung giật mình, bàn tay chống trên ngực của Từ Ngưng Viên trở nên bất động.
Từ Ngưng Viên càng thêm siết chặt cả người cô hơn.
“Từ Ngưng Viên”, Phù Dung thở dài, khẽ buông lỏng bản thân, mặc cho cả người rơi vào trong vòng tay ấm áp của Từ Ngưng Viên:
“Anh cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?”
Phù Dung thật sự không hiểu, vì sao Từ Ngưng Viên lại cố chấp với cô như vậy? Chẳng phải từ trước đến giờ anh ta là một người rất độc đoán, lạnh lùng sao? Nếu là Từ Ngưng Viên mà cô biết trước đó, đối với một người phản bội anh như cô thì anh đã xem như là kẻ thù từ lâu rồi.
Phù Dung lợi dụng anh, chơi đùa anh, hạ bệ anh.
Thế mà Từ Ngưng Viên vẫn cứ muốn ở bên cô như hiện tại là vì sao chứ? Tâm tình của người đàn ông này, cô vẫn không thể nào nắm bắt được.
“Chẳng phải em đã biết rồi sao?”, Từ Ngưng Viên thầm cười khổ, “Phù Dung, tôi đã từng nói với em rồi mà đúng không? Tôi yêu em.”