Mạc Tử Thâm vừa kéo Phù Dung vào phòng xong thì liền đóng mạnh cửa lại.
Sau đó anh đè chặt Phù Dung ở trên vách tường.
Phù Dung bị hành động này của Mạc Tử Thâm làm cho bị dọa.
“Mạc Tử Thâm, anh làm gì vậy?”
Mạc Tử Thâm vẫn không trả lời cho câu hỏi của Phù Dung.
Gương mặt anh càng ngày càng tiến gần về phía mặt của Phù Dung hơn.
Phù Dung cảm thấy cực kỳ sợ hãi, trong lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Mặt của Mạc Tử Thâm đã kề sát rạt, Phù Dung có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt mình.
Phù Dung khó chịu mà nhắm mặt mắt lại, môi mím chặt, bàn tay siết chặt hơi run rẩy.
Phù Dung nhận ra Mạc Tử Thâm đang muốn làm gì, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vô thức mà trốn tránh.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Mạc Tử Thâm vẫn cứ duy trì gương mặt ở khoảng cách gần với Phù Dung nhưng không tiến đến nữa.
Phù Dung cảm thấy không khí trong phòng đã bị rút sạch, hô hấp khó khăn khiến cô nhăn mặt, sau đó hé mắt ra nhìn thử.
Gương mặt của Mạc Tử Thâm hiện to trước mắt khiến Phù Dung sợ hãi, lại lập tức nhắm tịt mắt lại.
Mạc Tử Thâm nhìn thấy bộ dáng như sắp khóc của Phù Dung, cuối cùng cũng không nỡ tiếp tục trêu ghẹo cô nữa.
Anh bật cười mà nói:
“Ha, ngốc.
Chẳng phải em đòi lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của anh sao? Không phải muốn cả đời ở bên cạnh anh không về lại với Từ Ngưng Viên à? Vì sao hiện tại lại trốn tránh anh như vậy?”
Phù Dung bất ngờ, mở mắt ra ngơ ngác mà nhìn Mạc Tử Thâm.
Phù Dung cảm thấy nghẹn lời, không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nói như vậy.
Gương mặt của Mạc Tử Thâm đã không còn dáng vẻ cợt nhả như thường ngày, cũng không còn nghiêm túc, hung dữ như khi nãy.
Mạc Tử Thâm của hiện tại đối với Phù Dung là hoàn toàn dịu dàng, ân cần.
Anh thở dài, đưa tay ra vuốt sợi tóc đang lòa xòa trước mặt của cô.
Sau đó thì khẽ đặt một nụ hôn lên trán của Phù Dung, không mang theo chút dục vọng nào chỉ có cưng chiều vô hạn.
Cái hôn của một người anh trai dành cho em gái mình.
Mạc Tử Thâm nhìn thấy Phù Dung ngơ ngác thì lại nổi lên ý muốn trêu ghẹo.
“Sao thế? Đứng ngơ ra như vậy là đang muốn được anh hôn thêm cái nữa đúng không? Vậy lại đây nào…”
Phù Dung thấy Mạc Tử Thâm lại trêu chọc mình thì vội vàng đẩy anh ra rồi trừng mắt nhìn anh.
“Hôm nay anh lên cơn điên gì vậy hả?”
Phù Dung tức giận mà hỏi.
Mạc Tử Thâm làm cho cô cảm thấy bối rối, hôm nay anh ta hành xử rất kỳ lạ.
“Anh lên cơn điên gì đâu chứ?”, Mạc Tử Thâm cười cười, đưa tay ra khẽ vỗ vỗ lên đầu của Phù Dung:
“Anh chỉ muốn em nhìn rõ một số việc thôi.
Phù Dung, có những thứ không phải cứ muốn là sẽ thực hiện được đâu.
Trái tim của em đã có quyết định của riêng nó rồi không phải sao? Em cứ sống theo cảm xúc của con tim mình đi, không cần luôn ép mình sống theo lý trí, cũng không cần phải nhớ ơn cứu mạng của anh nữa.”
“Anh…”, Phù Dung hoảng hốt mà ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tử Thâm, “Anh đang nói gì vậy?”
“Chẳng phải em đã tự hiểu rõ rồi sao?”, Mạc Tử Thâm mỉm cười hiền từ, xoa xoa trên đầu của Phù Dung, “Cô gái ngốc.”
“Đã bảo em ngốc đúng thật là ngốc mà”, Mạc Tử Thâm cốc mạnh lên trán của Phù Dung một cái, “Ai cần em cảm ơn hả?”
Phù Dung mím môi không nói, cô biết Mạc Tử Thâm đây là đang cố ý tác thành cho cô và Từ Ngưng Viên.
Mạc Tử Thâm muốn cô nhận rõ ràng việc mình chỉ có thể chấp nhận gần gũi với một mình Từ Ngưng Viên mà thôi.
Cô đối với anh vẫn không phải là thứ tình cảm này.
Vẫn là cô làm cho Mạc Tử Thâm cảm thấy bị tổn thương…
Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung trở nên buồn bã như vậy thì khẽ đau lòng.
Anh thở dài, rồi đưa tay ra ôm lấy Phù Dung vào lòng:
“Không cần tự trách, cũng không cần phải sống vì ai nữa.
Phù Dung, em chỉ cần sống vì em là được rồi.
Đây cũng là điều mà anh mong muốn.”
Phù Dung gác đầu lên vai của Mạc Tử Thâm, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
“Dù là anh không thích cái tên tự cao Từ Ngưng Viên kia cho lắm, nhưng mà biết sao được giờ.
Ai bảo em lại không có mắt nhìn, đi thích cái tên tệ hại đó mà bỏ qua một người cực phẩm như anh hả? Giờ em có hối hận thì cũng muộn màng rồi, anh không thèm nữa đâu.”
Phù Dung bị giọng điệu này của Mạc Tử Thâm làm cho bật cười.
“Bây giờ em chỉ còn có một lựa chọn duy nhất thôi, vì vậy phải sống thật hạnh phúc với Từ Ngưng Viên đó.
Biết không hả?”
Mạc Tử Thâm hỏi trong tiếng nghiến răng đầy đe dọa.
Phù Dung vừa cười, vừa khóc, siết chặt lấy người của Mạc Tử Thâm mà gật gật đầu.
Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung đã nhận lời thì khẽ yên lòng.
Anh xoa xoa đầu cô, trong lòng thành tâm cầu phúc cho cô gái nhỏ này.
“Rầm rầm rầm.”
Mạc Tử Thâm và Phù Dung đang ôm nhau thắm thiết thì bỗng dưng gần đó vang lên tiếng động lạ.
Tủ quần áo trong phòng bị ai đó phá tanh bành.
Phù Dung giật mình, vội vàng nhìn sang đó sau đó trợn lớn mắt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Mạc – Tử - Thâm.”
Từ Ngưng Viên bộ dáng nhếch nhác từ trong tủ bước ra, nghiến răng mà gọi tên Mạc Tử Thâm.
“Ai cho phép anh nhốt tôi ở trong tủ quần áo hả?”
Từ Ngưng Viên nói xong thì hầm hầm tức giận mà tiến đến chỗ của Mạc Tử Thâm đang đứng.
Bộ dáng như chuẩn bị đánh nhau tới nơi.
“Chậc chậc, phá bỏ dây trói cũng nhanh thật đấy.”
Mạc Tử Thâm thấy Từ Ngưng Viên xuất hiện thì cũng buông Phù Dung ra.
Anh xoa xoa cằm, dáng vẻ đầy tiếc nuối.
“Tôi còn tưởng có thể đứng đây ôm ấp Phù Dung một lúc nữa thì anh mới xuất hiện chứ?”
Câu nói này của Mạc Tử Thâm khiến mặt của Phù Dung đỏ ửng, còn Từ Ngưng Viên bị bùng phát phẫn nộ.