Anh ta muốn cô mặc đồ đẹp thì có đồ đẹp để mặc ngay sao? Cũng không báo cho cô trước một câu.
Phù Dung không đem theo bộ váy dự tiệc nào theo cả.
Anh ta muốn cô thể hiện tốt thì cô có thể ngủ một giấc rồi trở nên xuất sắc ngay được à? Thậm thí Phù Dung còn không biết công ty đối tác mà Từ Ngưng Viên đang nói là ai, hợp đồng chuẩn bị đàm phán là liên quan tới vấn đề gì.
Phù Dung cảm thấy mình đang bị Từ Ngưng Viên chơi xỏ.
Ngay từ khi Phù Dung đặt bút ký tên cái cái bản hợp đồng thực tập ấy thì đã rơi vào cái bẫy to lớn mà Từ Ngưng Viên giăng sẵn cho cô rồi.
“Rầm.”
Cô đóng mạnh cửa phòng khách sạn lại, quay trở lại ngồi trên giường thở phì phò vì tức giận.
Phù Dung cố bình tĩnh lại để nghĩ ra phương án xử lý cho những vấn đề trước mắt.
Đầu tiên là cô phải có váy dự tiệc cái đã.
Liếc nhìn quanh căn phòng, sau đó ánh mắt Phù Dung rơi vào chiếc điện thoại bàn.
Cô bước tới, nhấc điện thoại lên gọi đến lễ tân khách sạn.
“Xin chào, tôi là khách thuê phòng 2412, tối nay tôi cần một bộ váy dạ hội.
Không biết cô có thể giúp tôi đặt một chiếc váy giao đến đây không ạ? Mọi chi phí tôi sẽ chịu.”
Phù Dung dùng tiếng anh lưu loát để trao đổi với người lễ tân.
Thật ra Phù Dung cũng ôm tâm trạng cầu may thôi, nhưng không ngờ cô gái lễ tân lại cực kỳ nhiệt tình mà giúp đỡ.
Phù Dung cảm ơn rối rít sau đó cúp máy.
Chuyện váy dự tiệc tạm thời đã được xử lý, còn một việc nữa là thông tin liên quan tới cuộc đàm phán hợp đồng.
Phù Dung ngẫm nghĩ, cuối cùng đi qua phòng Từ Ngưng Viên mà gõ mạnh cửa.
“Cô đến đây làm gì?”, Từ Ngưng Viên nhăn nhó nhìn Phù Dung đứng trước cửa.
Phù Dung nhìn bộ dáng khó chịu vì bị phá giấc ngủ của Từ Ngưng Viên thì cảm thấy rất vui vẻ.
Đáng đời lắm.
Ai biểu khi nãy anh ta lại qua phá giấc ngủ của cô trước.
“Laptop’, Phù Dung lạnh lùng đưa tay ra rồi nói.
“Laptop gì?”
“Laptop mà anh mang theo.
Tôi không có được trang bị laptop, cũng không có tài liệu gì liên quan tới chuyến công tác này.
Nếu anh không muốn tôi nay tôi làm bình hoa di động thì đưa laptop để tôi đọc tài liệu, chuẩn bị trước cho tối ngày hôm nay.”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói như vậy thì ánh mắt lóe lên tia tán thưởng, không ngờ con nhóc này lại có thể nghĩ đến chuyện này.
“Chờ chút’, Từ Ngưng Viên lạnh nhạt nói sau đó quay vào phòng, lấy chiếc máy tính nhỏ rồi đem ra đưa cho Phù Dung, “Cô đọc đi, pass là tên công ty.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì ngáp một cái, định quay lưng trở vào phòng ngủ tiếp.
Nhưng bỗng dưng động tác đóng cửa của Từ Ngưng Viên khựng lại, anh liếc nhìn Phù Dung mà nói thêm một:
“Mà dù cho cô không có kiến thức trong đầu cũng không được coi là bình hoa đâu.
Cái câu bình hoa di động này cô dùng sai rồi.”
“Rầm.”
Từ Ngưng Viên đóng mạnh cửa trước mặt của Phù Dung.
Cô theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, sau đó trong đầu lại hồi tưởng câu nói của Từ Ngưng Viên.
Ngay khi hiểu ra ý mà Từ Ngưng Viên đang nói là gì thì Phù Dung hận không thể ném ngược lại chiếc máy tính vào mặt anh ta.
Phù Dung trở về phòng, không ngủ nữa.
Cô dành thời gian quý giá đáng ra dùng cho việc ngủ của mình, mà tìm hiểu về công ty cũng như các thông tin tối nay sẽ đàm phán.
Phù Dung đọc có chỗ hiểu, chỗ không nhưng vẫn ráng đọc cho hết.
“Cốc… cốc…”
Không biết thời gian đã qua được bao lâu, Phù Dung đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy, nhưng lập tức mất thăng bằng, đầu hơi choáng vì nhìn màn hình quá lâu.
“Cốc… cốc…”, Người ở ngoài của lại kiên nhẫn gõ thêm hai cái.
“Tôi ra ngay đây’, Phù Dung ôm đầu nói lớn lên.
Sau đó cũng chậm chạp đi tới mở cửa.
“Chào cô.
Đây là lễ phục mà cô đã yêu cầu ạ’, Người vừa đến là một cô gái xinh đẹp, da trắng, dường như là lễ tân ở đây.
“Cám ơn cô nhé.
Chi phí tôi sẽ thanh toán khi trả phòng ạ’, Phù Dung mỉm cười nói rồi vội vàng nhận lấy.
Cô quên mất luôn việc đã nhờ đặt chiếc váy dạ hội cho tối ngày hôm nay.
“Nếu có chuyện gì cần nữa cô cứ gọi tôi.”
Người lễ tân cực kỳ hiếu khách, Phù Dung gật đầu nói cảm ơn thêm lần nữa rồi đóng cửa phòng lại.
Cô đặt chiếc túi giấy trên giường, nhìn lên đồng hồ thì đã là sáu giờ tối rồi.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Phù Dung vươn vai rồi xoay cổ mấy cái để khởi động lại gân cốt.
Cô ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, cả người cũng ê ẩm cả rồi.
Phù Dung quyết định không xem nữa, tới đâu hay tới đó vậy.
Cô tắt máy rồi vào phòng tắm rửa, thay đổi lễ phục rồi sẽ xuống sảnh khách sạn.
Thế nhưng khi Phù Dung tắm và trang điểm xong xuôi.
Bước ra ngoài mở túi giấy ra, nhìn bộ váy mà cô lễ tân đã chuẩn bị liền cảm thấy muốn khóc.
‘Bộ phụ nữ ở đây ai nấy cũng đều cởi mở như thế này à?’, Phù Dung thầm nghĩ.
Bộ váy dạ hội mà cô lễ tân đặt dùm cho Phù Dung là váy hai dây màu đen, rất đẹp và sang trọng.
Thế nhưng phần sau lưng hoàn toàn để hở, phía trước xẻ ngực cực sâu.
Phù Dung mặc thử lên người, chiếc váy hoàn toàn phô bày ra hết đường cong cơ thể.
Cô ngắm nhìn mình trong gương, cảm thấy không được tự nhiên.
“Rầm… Rầm…”
Tiếng đập cửa mạnh bạo khiến cho Phù Dung giật thót người.
Cô vội vàng hoảng sợ hỏi lớn:
“Ai đó?”
“Mở cửa’, Giọng nói không kiên nhẫn của Từ Ngưng Viên vang lên, sau đó lại kèm theo mấy tiếng đập cửa nữa.
Phù Dung sợ Từ Ngưng Viên làm ồn đến người khác, vội vàng chạy ra mở cửa cho anh.
“Từ Ngưng Viên, anh điên à? Đập cửa ồn ào vậy không sợ bảo vệ kéo anh ra đường à”
“Ai dám kéo tôi? Cô làm cái gì mà lâu lắc vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Cô…”
Từ Ngưng Viên vừa gặp mặt Phù Dung liền mắng xối xả.
Anh đã bảo cô nàng bảy giờ phải có mặt rồi, thế mà giờ đã quá thời gian năm phút mà vẫn chưa thấy mặt đâu.
Từ Ngưng Viên cực kỳ tức giận, định mắng thêm mấy câu nữa về cái tính lề mề, trễ nải của Phù Dung nhưng khi nhìn thấy bộ váy Phù Dung đang mặc trên người thì lập tức dừng lại mà hỏi:
“Cô đang mặc cái thứ gì trên người vậy hả?”
“La hét cái gì? Không thấy tôi đang chuẩn bị đi ra sao?”, Phù Dung bực mình, trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên mà nói lại.
“Cô ăn mặc như vậy mà ra ngoài à?”
“Cái thứ tôi đang mặc gọi là váy dạ hội, loại hot nhất của năm nay đấy.
Không phải anh bảo đừng ăn mặc quê mùa sao.
Tôi mặc thế này đã vừa ý anh rồi chứ gì? Chuẩn hàng hiệu đó.”
Phù Dung hằn hộc mà đáp, người đàn ông này cứ luôn thích lớn tiếng với cô? Phù Dung bị thái độ của Từ Ngưng Viên làm cho bực bội mà quên luôn sự bất tiện của chiếc váy trên người.
Dù sao thì hiện tại cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục mặc chiếc váy này cả.
“Không phải anh nói trễ giờ sao? Vậy đi thôi.”
Phù Dung tự nhiên xoay người, rời bước đi trước.
Chiếc váy ôm theo đường cong cơ thể như trêu ghẹo ánh nhìn của người đàn ông.