Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Chương 57: Say Rượu Làm Càn



“Vợ… Vợ của Từ tổng á?” Gã họ Đoàn lập tức tái mặt, lắp bắp hỏi lại.

Anh nghĩ cô gái này cũng chỉ là hạng phụ nữ thấp hèn, làm tình nhân đi theo Từ Ngưng Viên thôi nên khi nãy mới dám lớn mật như vậy.

Nếu mà là vợ của Từ Ngưng Viên thì…

“Tôi không ngờ anh Đoàn đây lại có hứng thú với vợ của tôi đấy.”

Từ Ngưng Viên cười nhạt rồi nói.

Bàn tay đặt trên eo của Phù Dung càng dùng thêm sức, ánh mắt cũng trở nên giận dữ hơn.

“Không dám.

Không dám.”

Gã họ Đoàn bị biểu cảm của Từ Ngưng Viên làm cho sợ hãi, hắn ta vội vàng nói sau đó cong đuôi chạy mất.

“Xin lỗi, tôi có việc.

Lúc khác lại nói chuyện tiếp nhé.”

“Hắc hắc.”

Phù Dung ở trong lòng của Từ Ngưng Viên, nhìn thấy bộ dáng lúng túng bỏ chạy của hắn ta thì cảm thấy vui vẻ, cười lên hai tiếng.

Gương mặt của Từ Ngưng Viên lập tức đen hơn:

“Cười cái gì mà cười.”

Phù Dung hơi rụt người vì tiếng mắng của Từ Ngưng Viên.

Cô tựa vào ngực của Từ Ngưng Viên, có thể nghe thấy được tiếng tim đập của anh ta một cách rõ ràng.

Trong đầu lại vang lên câu nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

Phù Dung cảm thấy có chút hoảng hốt, tim đập nhanh hơn.

Cô vội vàng muốn đẩy Từ Ngưng Viên ra, muốn tránh xa khỏi người đàn ông này.

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung ngọ nguậy muốn trốn đi thì lập tức càng ôm chặt lấy người cô hơn.

“Còn muốn đi đâu nữa hả? Quậy nhiêu đó chưa đủ à?”

“Anh…”

“Đi về.”

Từ Ngưng Viên nạt lớn, chặn luôn câu nói của Phù Dung lại.

Hiện tại anh đang cảm thấy rất phiền, nhìn bộ dạng say khướt của Phù Dung thì càng thêm khó chịu hơn.

Từ Ngưng Viên nói xong thì mặc kệ Phù Dung có ý kiến gì, anh kéo tay của cô đi thẳng một mạch ra khỏi bữa tiệc, trở về phòng khách sạn.

“Á.”

Phù Dung bị Từ Ngưng Viên đẩy mạnh ngã lên giường, đau đớn kêu lên một tiếng.

Người đã đẩy cô chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi tiến đến chiếc ghế gần giường mà ngồi xuống, cả người bừng bừng tức giận.

“Bảo cô theo tôi đi công tác, chứ không phải bảo cô đi câu dẫn đàn ông.

Nhạc Thanh Dao, cô thử nhìn lại bộ dáng của mình hiện tại xem.

Có ra cái gì không hả?”

Phù Dung bị những tiếng mắng chửi của Từ Ngưng Viên làm cho vơi bớt đi cơn say rượu.

Cô chống tay ngồi lại trên giường, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi đối diện.

Từ Ngưng Viên hiện tại đã cởi bỏ chiếc áo vest, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.

Hai cúc áo bên trên đã được mở ra, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc.

Lúc Từ Ngưng Viên mắng cô, ngực anh phập phồng, từng thớ thịt càng thêm quyến rũ.

Cả gương mặt của Từ Ngưng Viên nữa, từng đường nét sắc sảo, sóng mũi cao, lông mày rậm, môi mỏng.

Ánh mắt của Phù Dung cứ như bị cố định lại trên người anh, không rời đi được.

“Tôi nói cô có nghe không hả?”, Từ Ngưng Viên thấy anh mắng mà Phù Dung cứ trơ ra, không hề nói năng gì thì càng thêm bốc hỏa, “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút về phòng cô đi.”

“Tôi đang nhìn anh đó, anh đẹp trai”, Phù Dung bỗng dưng bật cười rồi nói.

“Cô nói gì?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, không hiểu Phù Dung đang có ý gì.

Phù Dung không trả lời lại, vẫn giữ nụ cười trên môi mà bò dậy khỏi giường.

Cô vịnh vách tường để cả cơ thể không bị ngã, đi đến chỗ Từ Ngưng Viên rồi đổ ập lên cả người anh.

Cả khối mềm mại bỗng chốc xuất hiện trong ngực khiến Từ Ngưng Viên có hơi hoảng hốt.

“Từ Ngưng Viên, anh lớn lên trông thật xinh đẹp nha”, Phù Dung đưa tay lên chạm vào gương mặt của Từ Ngưng Viên, cười khục khặc trong cổ họng mà trêu chọc anh.

“Nhạc Thanh Dao, cô điên à?”

Từ Ngưng Viên giật nảy người vì sự đụng chạm của Phù Dung, vội vàng đẩy cô ra.

Thế nhưng khi cơ thể của Phù Dung có xu hướng sắp ngã xuống đất thì bàn tay của anh lại đưa ra giữ chặt cô, không để cô té ngã.

Từ Ngưng Viên cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.

Tay của anh đã hoạt động trước khi anh kịp suy nghĩ ra chuyện đó.

Sự mâu thuẫn của Từ Ngưng Viên lại đổi về một trận cười lớn của Phù Dung.

Ánh mắt của cô càng thêm mị hoặc, trong lòng Từ Ngưng Viên bỗng dưng cảm thấy rất khẩn trương.

“Từ Ngưng Viên.”

Phù Dung đưa hai tay vòng qua ôm lấy cổ Từ Ngưng Viên.

Tiếng nói của cô thì thầm bên tai, thân hình nhiệt tình cọ xát vào ngực anh.

Đầu óc của Từ Ngưng Viên như bị đình trệ.

Cô gái này định làm chuyện gì đây? Cô ta đang quyến rũ anh sao?

Mùi hương của người con gái khiến cho Từ Ngưng Viên cảm thấy ngưa ngứa nơi cổ họng.

Anh muốn ôm cô vào lòng, lại càng muốn đẩy người con gái ấy ra xa.

Phù Dung say, đầu óc choáng váng, trước mặt quay cuồng, thế nhưng trong lòng lại có thêm can đảm.

Có chút gì đó kích thích cô, khiến cô muốn trêu đùa người đàn ông trước mặt.

Phù Dung đưa tay, kéo mạnh đầu của Từ Ngưng Viên xuống, chuẩn xác mà hôn lên môi anh.

Từ Ngưng Viên bị bất ngờ, khẽ đẩy thân thể của Phù Dung ra thế nhưng cô nàng vẫn kiên quyết bám trụ.

Phù Dung trúc trắc hôn lên môi Từ Ngưng Viên, lúc gần rời đi còn tinh nghịch mà cắn nhẹ lên vành môi của anh.

“Sao nào? Chồng ơi, anh cảm thấy nụ hôn này thế nào?”

Phù Dung cười khanh khách, vẫn đu bám lấy cổ của Từ Ngưng Viên mà hỏi.

Gương mặt đầy ngây thơ nhưng lại thật tà mị.

Trên người cô phát ra mê hoặc khó cưỡng đối với Từ Ngưng Viên.

“Hừ, hồ ly tinh.”

Từ Ngưng Viên bị Phù Dung chọc giận, anh kéo cô lại gần anh hơn mà hôn lại.

Nụ hôn trở nên ngấu nghiến và mạnh bạo hơn khi nãy rất nhiều.

Phù Dung nhiệt tình khiêu khích khiến cho Từ Ngưng Viên như muốn phát điên.

Bàn tay của anh không kiêng dè mà mơn trớn khắp nơi trên da thịt mịn màng của cô.

Phù Dung khẽ run lên, đầu óc lại trôi đi đâu rồi.

Có thể vì rượu, có thể vì quá cô đơn, hay chăng là tò mò, hoặc là việc muốn khiến cho Từ Ngưng Viên phải trầm luân với mình?

Phù Dung mặc kệ.

Cô chỉ biết một điều: tại giây phút này, cô muốn Từ Ngưng Viên, muốn người đàn ông này phải thuộc về cô.

Phù Dung càng nghĩ càng thấy kích động.

Cô đánh bạo mà hôn lên yết hầu của Từ Ngưng Viên, rồi từ từ trượt xuống vòm ngực.

Bàn tay nhỏ nhắn lần mò trên chiếc áo sơ mi, cởi bỏ từng cúc áo rồi vứt bỏ nó xuống sàn.

Không còn gì cản trở, Phù Dung lại vui đùa trên ngực trần của Từ Ngưng Viên.

Nụ hôn như muốn trêu chọc, cũng như muốn tra tấn anh.

“Nhạc Thanh Dao, tôi cảnh cáo cô”, Từ Ngưng Viên cắn răng đè nén dục vọng trong người mình xuống mà nói, “Dừng lại ngay!”

Phù Dung càng nhiệt tình, anh càng không thể không chế.

Lý trí bảo anh phải dừng lại.

Anh không muốn tiếp tục bị người phụ nữ này trêu đùa.

Thế nhưng bàn tay của anh đang đặt trên hông của Phù Dung vẫn không hề buông lỏng.

Phù Dung lại cười nhạo sự trong ngoài bất nhất của Từ Ngưng Viên một lần nữa.

Cái này người ta gọi là đã nghiện mà còn ngại đúng không nhỉ? Hắc hắc.

Đầu của Phù Dung vẫn còn ngây ngây vì rượu, rượu làm tê liệt thần kinh khiến cô trở nên bạo gan hơn.

Cô trượt dần xuống khỏi người của Từ Ngưng Viên, quỳ trước đầu gối của anh, chủ động đưa tay tiến đến thắt lưng của Từ Ngưng Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.