Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn “Này. Anh đắc ý cái gì chứ?”, Phù Dung nghe giọng cười của Từ Ngưng Viên mà bất mãn, khẽ đẩy anh ra nhíu mày mà hỏi, “Ai nói tôi yêu anh?” Từ Ngưng Viên kéo Phù Dung vào lòng lần nữa, hôn chụt lên má của cô rồi vui vẻ nói: “Không cần phải ngại. Tôi biết mà.” Trong giọng nói của anh đầy vẻ tự cao, nhưng nụ cười trên môi lại không giấu được hạnh phúc từ đáy lòng của anh. “Người đàn ông tốt như tôi đương nhiên em phải yêu rồi.” “Xùy. Đồ tự mãn.” Phù Dung bĩu môi mắng nhưng rồi không đẩy Từ Ngưng Viên ra nữa. Thật ra cô cũng đang cần một nơi để trốn tránh ánh mắt của Từ Ngưng Viên. Phù Dung nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập của Từ Ngưng Viên, cố gắng bình ổn sự hoảng loạn trong lòng mình. “Thanh Dao, lần này em bảo vệ tôi. Lần sau tôi hứa sẽ bảo vệ em chu toàn. Không khiến em bị thương nữa”, Từ Ngưng Viên siết chặt lấy người con gái trong lòng mình mà nói. “Bảo vệ anh? Tôi á?”, Phù Dung ngơ ngẩn. Phù Dung nhớ rõ khi nãy Từ Ngưng Viên còn định đưa cô cho đám người áo đen mà. Cô bảo vệ anh khi nào mà cô không biết nhỉ? “Sếp, anh ở đâu.” Từ Ngưng Viên còn chưa kịp trả lời cho Phù Dung thì tiếng nói của Lãnh Khiêm đã vọng đến. “Ở đây.” Từ Ngưng Viên vội vàng hét lớn. Anh đỡ Phù Dung đứng dậy, rồi chập chững bước về hướng phát ra tiếng của Lãnh Khiêm. “May quá. Tìm được anh rồi. Tôi còn sợ bọn nó tìm ra anh trước khi tôi đến.” Lãnh Khiêm chạy nhanh đến trước mặt Từ Ngưng Viên, chống tay trên gối mà thở hồng hộc. Trên tay Lãnh Khiêm vẫn đang cầm chặt khẩu súng, mùi thuốc súng còn vương vấn. Phù Dung nhíu mày. Cô cảm thấy mỗi lần gặp lại Lãnh Khiêm đều là lúc cô đang cực kỳ thê thảm. “Bọn nó còn ở đây sao?”, Từ Ngưng Viên cảnh giác mà nhìn xung quanh. “Bằng. Bằng.” Như đế đáp lời cho Từ Ngưng Viên, phía gần đó lập tức vang lên tiếng súng. Phù Dung ở trong lòng Từ Ngưng Viên giật thót, càng ôm chặt lấy anh hơn. Cảm giác ở giữa súng đạn không hề dễ chịu chút nào đâu. “Em lên đi”, Từ Ngưng Viên nhăn mặt, vội vàng khom xuống, đưa lưng về phía Phù Dung. Cô ngạc nhiên, chần chừ vì thái độ quá ân cần này của Từ Ngưng Viên. Thế nhưng Từ Ngưng Viên đã nhanh chóng quyết định thay cô. Anh cõng Phù Dung trên lưng rồi bước đi. Từ Ngưng Viên đi mấy bước, nhíu mày quay lại nhìn Lãnh Khiêm đang đứng trơ ra đó mà hỏi: “Còn không đi mau?.” “A. Vâng ạ.” Lãnh Khiêm như hoàn hồn lại. Anh vội vàng đi nhanh phía trước để dẫn đường. Đám thuộc hạ của Từ Ngưng Viên đều đã mở đường sẵn. Ba người thuận lợi đi theo con đường mòn tiến đến chiếc xe đậu ven quốc lộ. “Sếp. Đám người này xử lý thế nào?”, Trước khi rời đi, Lãnh Khiêm cúi đầu xin ý kiến của Từ Ngưng Viên. “Giết.” Từ Ngưng Viên lạnh lùng thốt ra một chữ, ánh mắt híp lại. Sau đó đóng mạnh cửa xe, chiếc xe lao đi nhanh đến bệnh viện gần nhất. Khi nãy bọn chúng chẳng phải nói mạng anh và mạng chúng khắc nhau sao? Được thôi. Vậy thì anh sống, bọn chúng nhất định phải chết. Hơn nữa Từ Ngưng Viên cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ làm hại đến người anh xem trọng. Bọn chúng làm Phù Dung bị thương, chắc chắn không thể sống được. Phù Dung được Từ Ngưng Viên đưa đến bệnh viện thì chính thức ngất đi. Cả cơ thể của cô đều kiệt quệ, suốt cả đường đi là Từ Ngưng Viên không ngừng kiếm cách trêu chọc mới khiến cô thanh tỉnh nổi. Đến khi nằm trên băng ca của bệnh viện thì Phù Dung cũng không còn gắng gượng nổi rồi. Chuyến công tác một tháng, Phù Dung đã phải nằm bệnh viện hết cả một tuần. Từ Ngưng Viên cũng vứt hết tất cả những lịch trình đã được sắp sẵn, ở lì một tuần với Phù Dung trong bệnh viện. “Này, có khi nào sau khi tôi xuất viện thì TG Fintech phá sản luôn rồi không? Sao nhìn anh nhàn rỗi quá vậy?” Phù Dung bỏ một miếng táo vào miệng, nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi bên cạnh giường bệnh. “Tôi còn chưa vô dụng đến mức đó”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh, bàn tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím. Phù Dung thè lưỡi, khẽ nhại lại câu nói của Từ Ngưng Viên ở trong lòng. Sau đó chán nản mà nằm dài ra giường: “Từ Ngưng Viên, chừng nào tôi mới có thể xuất viện?” “Sao thế?”, Từ Ngưng Viên dừng tay, ngước lên nhìn Phù Dung. “Ở đây chán quá”, Phù Dung ỉu xìu nói, gương mặt đầy tủi thân. Lúc đầu Phù Dung nghe thấy việc đi công tác Hàn Quốc một tháng thì rất bực mình. Nhưng sau đó lại thêm mong chờ. Cô từ nhỏ đến lớn đều chăm chỉ học hành, đi làm, không có thời gian chơi đùa như đám bạn. Đến cả việc đi du lịch cũng không có. Đây là lần đầu tiên Phù Dung ra nước ngoài. Vì vậy cô đã nung nấu ý định sẽ lén đi chơi một xíu, thế nhưng không ngờ cả tuần lại bị Từ Ngưng Viên bắt nằm ở trong bệnh viện. Chán chết được. Từ Ngưng Viên thấy biểu cảm đó của Phù Dung thì khẽ thở dài. Anh đặt máy tính sang một bên rồi bước đến ngồi bên cạnh cô. “Em muốn làm gì à?”, Từ Ngưng Viên dịu dàng hỏi. “Đi dạo. Tôi muốn đi dạo”, Phù Dung lập tức ngồi bật dậy, nhìn Từ Ngưng Viên với ánh mắt xin xỏ, “Có được không?” Cô gái trước mặt dùng đôi mắt lấp lánh mà nhìn anh, đôi môi nhỏ xinh hơi chúm lại. Từ Ngưng Viên bất giác nuốt nước bọt, hắng hắng giọng hai cái rồi mới nói: “Được. Tôi dẫn em đi dạo.” “Yeah.” Phù Dung vui mừng mà nhảy cẫng lên, vội vàng chạy ùa xuống giường. Cô dùng tốc độ nhanh nhất mà thay đổi trang phục. Sau đó đi ra cửa phòng bệnh, vẫy vẫy tay với Từ Ngưng Viên: “Xong rồi. Đi thôi.” Từ Ngưng Viên phì cười vì sự ham chơi của Phù Dung. Anh đứng dậy, với lấy chiếc khăn choàng. Từ Ngưng Viên đem khăn choàng quấn quanh cổ của Phù Dung, đến khi che kín hết thì mới hài lòng mà buông tay. “Em giữ ấm vào. Lần này mà đổ bệnh nữa thì đừng hòng tôi đưa em đi chơi.” Từ Ngưng Viên nói xong thì tự nhiên mà nắm lay tay của Phù Dung mà kéo đi. Phù Dung ngơ ngẩn, để mặc cho Từ Ngưng Viên kéo mình mà đi về phía trước. Hình như khăn choàng này Từ Ngưng Viên quấn quá dày rồi, sao cô thấy cả mặt nóng dữ vậy nè? Hơi ấm từ bàn tay của Từ Ngưng Viên truyền sang cũng làm cho Phù Dung cảm thấy bối rối. “Brừm…” “Cẩn thận.” Phù Dung đang lăn tăn với những suy nghĩ vu vơ trong đầu mình thì bỗng dưng nghe Từ Ngưng Viên hét lớn. Sau đó cả người cô bị ôm vào lòng của anh ta, tiếng xe rồ ga chạy mạnh đi. Phù Dung liếc nhìn xung quanh mới biết là bọn họ đã đi ra đến đường lớn từ bao giờ. “Shit. Em mấy tuổi rồi hả? Đi đứng còn không nên thân nữa?”, Từ Ngưng Viên bực bội mà mắng Phù Dung, tim anh vẫn còn đập rất mạnh. Khi nãy nếu như anh chậm tay một chút thì Phù Dung đã bị chiếc xe đó tông vào rồi. Phù Dung bị mắng, khẽ rụt người. Ánh mắt vô tình rơi vào nơi bàn tay đang đỏ lên của Từ Ngưng Viên. Khi nãy anh ôm lấy cô, bàn tay bị chiếc motor đó quẹt qua, để lại một mảnh trầy lớn. “Tay anh trầy hết rồi này”, Phù Dung đưa tay ra, nắm lấy bàn tay to lớn của Từ Ngưng Viên, trong lòng có chút gì đó nhộn nhạo: “Từ Ngưng Viên, tại sao anh lại đối với tôi như vậy? Anh có thể đẩy mạnh tôi vào là được rồi, cần gì dùng thân mình đỡ thay cho tôi chứ?”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.