Mạc Tử Thâm thở dài, sự tức giận vừa nãy lập tức tiêu tan.
Anh đi về phía hộp cứu thương trong nhà, lấy thuốc đau bao tử và ly nước ấm đem lại cho Phù Dung.
“Dậy uống đi này”, Mạc Tử Thâm đỡ Phù Dung dậy, giọng nói còn có chút giận dỗi:
“Thật không hiểu thời gian trước đó không có tôi làm sao em sống được đây hả? So với tiểu Niệm thì em còn khiến người ta cảm thấy không yên tâm hơn đó.
Biết không?”
Phù Dung uống thuốc mà Mạc Tử Thâm đưa đến, sau đó lại ngã ra ghế mà nằm.
Cô liếc nhìn Mạc Tử Thâm đang ngồi bên cạnh, trong lòng mắng thầm.
Anh ta mới lấy giúp cô một viên thuốc chút xíu thôi, vậy mà đã làm như đấng cứu thế trách cứ cô rồi? Gã đàn ông này có chứng bệnh hoang tưởng, cô cũng lười cãi lại.
“Tiểu Niệm đâu rồi?”
Phù Dung nghe Mạc Tử Thâm nhắc tới Niệm Thâm thì mới nhớ ra nãy giờ cô về vẫn chưa thấy con bé đâu cả.
“Tiểu Niệm ngủ rồi.”
Mạc Tử Thâm trả lời cô rồi cầm cốc nước mà Phù Dung uống sạch đem đi cất.
“Bé lại mệt nữa à?”
Phù Dung bật dậy, lo lắng mà hỏi lại Mạc Tử Thâm.
Cô vội vàng đi về hướng phòng ngủ, muốn vào thăm con gái mình.
“Tiểu Niệm lần đầu tiên đi máy bay, lại tuyến đường dài nên mệt thôi.
Em không cần phải lo lắng…”
Tiếng nói của Phù Dung đuổi theo phía sau lưng của Phù Dung, nhưng cô nàng đã biến mất khỏi phòng khách.
Phù Dung nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, trong phòng không thắp đèn, rèm cửa kéo lại.
Trong ánh sáng mờ mờ đó cô nhìn thấy gương mặt Niệm Thâm đang ngủ thật ngon.
Mí mắt con bé rất dài, sống mũi thật cao, nhìn ra được tương lai chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Thế nhưng hơi thở của bé lại không được ổn định lắm, Phù Dung vội vàng đi đến bên cạnh mà khẽ vuốt ve ngực cho cô bé.
Chín tháng mang thai Niệm Thâm cũng là chín tháng Phù Dung nằm trên giường bệnh.
Tính mạng này của Phù Dung là do Mặc Tử Thâm nhặt về từ nơi của thần chết.
Đứa bé gái này ra đời không khác gì kỳ tích cả.
Phù Dung mang ơn của Mạc Tử Thâm, cả đời này cô đều sẽ nhớ.
Vì vậy mà Phù Dung quyết định đặt tên cho con gái mình là Niệm Thâm.
Những năm tháng sống không bằng chết đó, Phù Dung đã khiến cho Mạc Tử Thâm phải lo khổ nhiều.
Mạc Tử Thâm đã phải hy sinh rất nhiều, dùng mọi cách để có thể vực Phù Dung sống dậy.
Cô luôn cảm thấy rất có lỗi với Mạc Tử Thâm.
Ngoài ra còn một người mà Phù Dung cảm thấy có lỗi nữa, đó là đứa con gái nhỏ này của cô.
Giây phút Phù Dung buông bỏ mọi thứ năm ấy, cô cũng đã lựa chọn buông bỏ đứa bé.
Cơ thể của cô mất máu quá nhiều, dù Mạc Tử Thâm đã dùng rất nhiều nỗ lực để bồi bổ và truyền máu cho Phù Dung.
Thế nhưng đứa bé trong bụng vẫn chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Từ lúc Niệm Thâm sinh ra thì sức khỏe đã rất kém, trên người mang nhiều bệnh.
Phù Dung thật sự không phải là một người mẹ tốt.
Bốn năm nay, Mạc Tử Thâm chăm sóc Niệm Thâm còn tốt hơn cô.
Thời gian Mạc Tử Thâm ở bên con bé cũng nhiều hơn cô.
Niệm Thâm nhỏ nhắn ở trên giường như biết đang có mẹ ở bên cạnh, miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười hạnh phúc.
Phù Dung ôm lấy Niệm Thâm vào lòng rồi ngủ lúc nào cũng không hay.
Đến lúc Mạc Tử Thâm ghé vào xem thử thì đã thấy hai mẹ con ngủ say rồi.
Cả hai đều đang cười vui vẻ.
Anh thở dài, đắp mền ngay ngắn cho Phù Dung và bé tiểu Niệm rồi khép cửa rời đi.
Mạc Tử Thâm thật sự không biết, quyết định quay trở về nước lần này của Phù Dung là đúng hay là sai?
Vì sao Phù Dung không thể nào bỏ hết tất cả để cùng anh sống một cuộc sống bình an đến già cơ chứ?