Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 12: Hiểu lầm



"Đây là Hứa An Nam, em gái của tôi."

Em gái? Nhiễm Tích há hốc mồm, "À à" gật đầu. Là một fan lâu năm của anh, cô đương nhiên biết rõ Hứa Diệc Châu có một người em gái. Hứa Diệc Châu sinh ra trong một gia đình làm kinh doanh, anh là con thứ hai trong nhà, ở trên có một người anh trai ở dưới còn có một người em gái.

Nhiễm Tích nhìn người đang nằm ở trên giường, lại nhìn giờ trong đồng hồ trên điện thoại, đã hơn mười giờ đêm rồi, cô nên đi về thôi.

"Thầy Hứa, cái kia, em đi về trước ạ."

"Ừ, được, để tôi tiễn em." Hứa Diệc Châu đem chén nước đặt lên trên tủ đầu giường, lại nhẹ nhàng đặt Hứa An Nam xuống giường, sau đó đứng lên đưa Nhiễm Tích ra ngoài.

"Hôm nay thật sự là cảm ơn em."

"Không có không có, em còn rất thích ý." Thần tượng nói cảm ơn với mình nha, ha ha ha ha ha ha ha ha! Trong lòng đang hồi hộp, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ rất thẹn thùng.

Hứa Diệc Châu nghiêng đầu nhìn cô gái ở bên cạnh, cô đang ngước mặt lên, cười đến mức ngọt ngào, nó ngọt đến mức khiến người ta tan chảy vậy. Anh giật mình, nhịn không được lại đưa tay vuốt vuốt tóc cô ấy, mềm mại, nhẹ nhàng.

"Có dịp tôi sẽ mời em đi ăn, để bày tỏ sự cảm ơn."

Nhiễm Tích co đầu lại, có chút thụ sủng nhược kinh.

Thần tượng muốn mời cô đi ăn cơm! Oh my god! Đồng ý hay không đây? Nếu đồng ý thì giống như là không tự trọng vậy?

"Ách, không cần làm phiền thầy ạ, em cũng đâu giúp thầy việc lớn gì đâu." Được rồi, che giấu lương tâm cự tuyệt một cái, nếu như thần tượng kiên trì mời nữa vậy thì cô sẽ đáp ứng.

Quả nhiên là, Hứa Diệc Châu khẽ cười một tiếng, "Em còn khách khí với tôi."

Nhiễm Tích "Ha ha" cười một tiếng, thuận thế đồng ý, "Vậy cũng được, em sẽ không khách khí nữa."

Hai người đi tới cửa, vừa mới định mở cửa ra, tiếng đập cửa lại vang lên.

"Diệc Châu à, đang ngủ sao? Tôi cùng biên kịch có chút ít nội dung về kịch bản muốn cùng cậu thảo luận một chút."

Đây là giọng nói của đạo diễn Trương Khải.

Đạo diễn cùng biên kịch đến đây?!

Nhiễm Tích vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Hứa Diệc Châu, làm sao bây giờ? Cô có nên đi tìm một chỗ để trốn không? Cô nam quả nữ buổi tối khuya ở chung một phòng, nếu như bị nhìn thấy thì thật không tốt!

Nhiễm Tích giữ chặt lấy vạt áo của Hứa Diệc Châu, "Thầy Hứa, làm sao bây giờ ạ?" Thanh âm mềm nhũn, lại mang một chút hương vị ỷ lại.

Hứa Diệc Châu cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang kéo vạt áo của anh, nhếch nhếch môi cười, trông rất là hưởng thụ.

"Em căng thẳng cái gì? Chúng ta... Lại không có làm gì không đúng." Nói đến phần sau, Hứa Diệc Châu cười ra tiếng.

Nói cũng đúng, nhưng mà... Cô cảm thấy nếu bị nhìn thấy sẽ không tốt lắm.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, ánh mắt Nhiễm Tích nhìn nhìn cánh cửa lại nhìn về phía phòng ngủ, "Cái kia, thầy Hứa, để em trốn trước đã!" Nói xong, cũng không đợi Hứa Diệc Châu phản ứng, "Đùng đùng đùng" chạy về phía phòng ngủ của Hứa An Nam.

Thế Tử Phi nhìn thấy Nhiễm Tích chạy vào phòng, nâng lên cái đầu nhỏ hướng về phía Hứa Diệc Châu "Meo meo" một tiếng.

Hứa Diệc Châu thu hồi ánh mắt, khóe miệng mang vài tia bất đắc dĩ vui vẻ. Anh cúi người xuống ôm lấy Thế Tử Phi đi ra mở cửa.

Đạo diễn cùng biên kịch thấy chờ lâu quá nên tính bỏ đi, liền thấy Hứa Diệc Châu mở cửa ra.

"Tại sao lại lâu như thế? Chúng tôi còn tưởng rằng cậu đã ngủ rồi."

"Không có, tôi ở trong phòng nên không nghe thấy thôi." Hứa Diệc Châu nghiêng thân thể sang một bên để đạo diễn cùng biên kịch vào phòng.

Ba người cùng ngồi trên một cái ghế sofa, thảo luận về vấn đề xuất hiện trong kịch bản, ba người xoi mói bàn luận, nhưng bàn luận mãi lại không giải quyết được vấn đề, khí thế ngất trời, thảo luận đến quên trời quên đất.

Nhiễm Tích chạy vào phòng ngủ còn đem đèn tắt đi. Sau đó liền ngồi ở phía cuối giường, hạ vai xuống, cuối thấp đầu, bắt đầu dài đằng đẵng mà chờ đợi.

Lúc đầu, Nhiễm Tích còn có thể giữ vững tinh thần mà nghe bọn họ đang thảo luận về cái gì.

Dần dần, thời gian trôi đi. Cơn buồn ngủ bắt đầu cuốn tới, giọng nói bên tai biến thành tiếng "ong ong", ánh mắt dần mơ hồ, mí mất trên dưới cũng bắt đầu đánh nhau.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa, ngã xuống phía cuối giường mà ngủ mất.

Hứa Diệc Châu tiễn đạo diễn và biên kịch đi rồi liền vào phòng, sau đó nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Cô gái nằm ở cuối giường, anh thật không biết làm sao cô có thể ngủ được như thế.

Ánh mắt Hứa Diệc Châu liền thay đổi thành dịu dàng, anh ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, trắng trắng mềm mềm, hình như rất trơn bóng, anh nhịn không được liền đưa ngón trỏ nhẹ nhẹ chạm vào khuôn mặt cô, thật mềm mại...

Nhìn cô ngủ rất ngon, Hứa Diệc Châu cũng không đành lòng đánh thức cô dậy, suy nghĩ một chút liền cầm lấy điện thoại của Nhiễm Tích, sau đó đưa tay luồn xuống dưới nách Nhiễm Tích, đem cô bế thành kiểu công chúa, đi ra cửa, xoay người tiến vào một căn phòng ngủ khác.

Vóc dáng của Nhiễm Tích cũng không tính là cao, 164cm, anh bế cô rất dễ dàng, không hề tốn sức chút nào.

May mắn trong phòng tổng thống có rất nhiều phòng ngủ, nếu không sẽ không có đủ phòng để ngủ.

Hứa Diệc Châu đặt Nhiễm Tích lên giường, đưa điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, sau đó giúp cô đắp kín mền, cầm remote chỉnh nhiệt độ thích hợp, cuối cùng còn vuốt tóc cô một cái, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

Nhiễm Tích ngủ một giấc rất thoải mái, điện thoại vang lên chuông báo liền mở mắt dậy.

Sau đó... Sau đó chính là một chuỗi dài đằng đẵng khiếp sợ...

Đây là nơi nào vậy? Nhiễm Tích ôm lấy chăn mền, hoảng sợ nhìn xung quanh, kết cấu phòng nhìn rất quen, nhưng lại không phải là phòng của cô...

Đợi một chút, cô nghĩ lại.

Ngày hôm qua thần tượng nhờ cô giúp một việc, sau đó cô liền đi vào phòng của thần tượng giúp em gái anh thay đồ, sau đó cô chuẩn bị đi thì đạo diễn cùng biên kịch đến... Sau đó cô trốn vào phòng của em gái anh, sau đó... cô ngủ?

Nhưng mà đây cũng không phải là phòng ngủ của Hứa An Nam.

Nhiễm Tích cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, ăn mặc chỉnh tề, vì ngủ nên nó hơi nhăn một xíu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó xuống giường đi ra cửa.

Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Hứa Diệc Châu đứng ở trước cửa, tay đang nắm lại đặt lên cửa, hình như anh đang định gõ cửa.

"Thầy Hứa." Nhiễm Tích cúi đầu kêu một tiếng. Ôi mẹ nó, ban nãy cô quên xem lại dung nhan của mình, chắc hẵn đầu tóc đã rối tung lên, không biết trong mắt có dính ghèn không nữa, cô còn chưa có đánh răng, chắc chắn miệng đang hôi lắm, ông trời ơi!!!

Trong lòng chạy ngang qua một ngàn chữ khốn kiếp, Nhiễm Tích lặng lẽ dùng tay lau lau con mắt, muốn đem ghèn mắt rớt hết ra ngoài...

"Tỉnh rồi à, tôi còn vừa định kêu em dậy" Hứa Diệc Châu đưa tay vuốt vuốt đầu Nhiễm Tích, cười nói.

"Mẹ nó!!! Anh, ai giúp em thay đồ vậy!!! Anh không phải đã thấy em lõa thể rồi chứ!!!" Một giọng nói cao vút từ bên kia truyền đến, sau đó chính là tiếng mở cửa, Hứa An Nam từ trong phòng của mình chạy ra ngoài, sau đó liền ngơ ngác đứng yên một chỗ.

Tình huống gì thế này? Anh cô, cùng một em gái... Em gái kia còn đang buồn ngủ đứng ở trước cửa phòng... Anh cô thì ở bên ngoài... Cho nên... Ngày hôm qua... Đợi chút...

"Nhiễm Tích?" Hứa An Nam há to miệng, cô có phải đã phải hiện ra chuyện gì đó không đúng rồi không?

"Cái kia, chị đừng hiểu lầm, em cùng thầy Hứa không có gì cả, em..." Nhiễm Tích nhìn vẻ mặt của Hứa An Nam liền biết cô ấy đã hiểu lầm cái gì đó, vội vàng khoát tay muốn giải thích.

Âm thanh lành lạnh của Hứa Diệc Châu truyền đến, "Em cho là ai đã thay đồ cho em hả?" Nói xong liếc về Hứa An Nam một cái, "Em có gì đáng để xem sao?"

"Em dựa vào, dáng người của em gái anh hơi bị đẹp đó? Có lồi có lõm đàng hoàng nha!" Hứa An Nam nói lại Hứa Diệc Châu.

"Cái kia, là em giúp chị thay đồ ạ."

"À? Là vậy sao? Ha ha, thật sự là phiền toái cho em rồi." Nghe được Nhiễm Tích nói chuyện, Hứa An Nam lập tức đổi sang vẻ mặt khác, cô đối Nhiễm Tích cũng có ấn tượng rất tốt, mặc dù không tính là fan, nhưng cũng là người qua đường có để ý đến cô.

Hứa An Nam hướng về phía Nhiễm Tích nhíu mày, vẻ mặt ý tứ sâu xa, "Chao ôi, em và anh chị..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.