Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 2: Kỳ thi nghệ thuật (2)



Thần tượng đang mỉm cười với cô! Mẹ ơi, ai tới cứu tôi với? Điều này sẽ ảnh hưởng đến phát huy của cô đó!

Nhiễm Tích vội vàng điều chỉnh lại hơi thở của mình, không nhìn tới Hứa Diệc Châu nữa.

Giám khảo đưa cho Nhiễm Tích kịch bản được chọn là một lá thư chia tay của Lâm Huy lúc 16 tuổi gửi cho Từ Chí Ma.

Nhiễm Tích cẩn thận đọc một lượt kịch bản, xác nhận rằng không có từ nào không biết cách phát âm, nắm bắt cảm xúc của toàn lá thư, sau đó hắng giọng một cái, nói với giám khảo rằng có thể bắt đầu được rồi.

Nhiễm Tích điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một chút thất vọng cùng mất mát.

"Chí Ma:

Ta đi rồi, mang theo ký ức của hộp gấm. Bên trong cất giấu tình cảm, tình nghĩa của chúng ta. Ta sẽ đi mà không nói gì cả.

...

Ta sợ tình cảm nồng nhiệt ấy, cũng sợ chính mình sẽ đắm chìm trong đó, ngọn lửa sẽ thiêu đốt cả hai chúng ta.

...

Ta hạ buồm, từ chối sự cám dỗ của biển, trốn khỏi sóng biển ào ạt...

...

Ta phải rời đi, đi đến một nơi thật xa, đi đến quê hương của mình, nơi có thể che chở ta, che chở cho trái tim bồn chồn của ta.

...

Đi, nhưng ta có thể thực sự rời đi sao? Ta có thể thực sự lấy được mọi thứ từ chàng sao? Chàng có thực sự sẽ trả lại mọi thứ cho ta sao? Chúng ta còn sẽ gặp nhau sao? Còn sẽ tiếp tục giấc mơ đã tan vỡ đó sao?

Ta không thể nói trước.

Mặc kệ cho dây tơ hồng, mặc kệ cho số mệnh đưa đẩy như thế nào, có lẽ, có lẽ... Chỉ là ta không muốn mong đợi nữa, cũng không muốn nguyện cầu"

Giọng nói của cô gái vừa mềm mại vừa buồn bã, lại lộ ra vẻ kiên cường của mình.

Các thí sinh cùng giám khảo đang có mặt ở đây đều đang đắm chìm trong nỗi bi thương của cuộc chia tay ấy.

Ánh mắt của Hứa Diệc Châu hiện lên vẻ tán thưởng, cô ấy hoàn toàn có thể nắm bắt được cảm xúc của bản thân, có thể mang chính mình hóa thân thành nhân vật vào hoàn cảnh trong chớp mắt, quả thật cô gái này không tệ.

Sau khi đọc xong, Nhiễm Tích hướng về phía ban giám khảo cuối người chào, sau khi đứng dậy cô đã thấy được sự đánh giá cao của Hứa Diệc Châu, cô có phải là đang được thần tượng công nhận sao? Kiếm chế lại tâm trạng như có những con chim nhỏ đang nhảy nhót, Nhiễm Tích cười cười, sau đó quay trở lại vị trí của mình.

Kỳ thi vẫn tiếp tục diễn ra.

...

Sau khi kỳ thi vòng hai khi kết thúc, Nhiễm Tích đi ra ngoài trường.

Vào giữa trưa, ánh sáng cực kỳ tốt, sự ấm áp chiếu lên cơ thể làm mọi người cảm thấy thoải mái đến lạ thường.

Cô đi chưa được mấy bước liền bị một đám phóng viên vây quanh, không chạy đi đâu được nữa, cũng may là có trợ lý Mễ Mễ chạy tới.

"Mọi người không nên nóng vội, chúng ta có thể tìm một nên trống trải để phỏng vấn không?"

Mễ Mễ kéo Nhiễm Tích đi đến một nơi khá thoải mái, xung quanh trồng một vài cây ngô đồng, thỉnh thoảng cũng có một vài thí sinh khác đi ngang qua đây.

"Được rồi," Mễ Mễ ra hiệu cho các phóng viên, "Chúng ta phỏng vấn ở chỗ này được không?"

Các phóng viên của từng nhà báo đều không quá hài lòng, họ đều muốn chen lên phía trước để chiếm được vị trí tốt nhất, chụp được nhũng tấm hình đẹp nhất. Người tranh người đoạt, còn có người thậm chí nói tục vài câu.

Nhiễm Tích chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, mỉm cười chờ bọn họ chuẩn bị tốt.

Các Micro đều đưa tới trước mặt Nhiễm Tích, bắt đầu cuộc phỏng vấn.

"Tích Bảo, bạn cảm thấy phát huy của bạn ở vòng hai như thế nào?" Một vị phóng viên đặt câu hỏi trước.

"Chà, tôi cảm thấy khá ổn, dù sao tôi cũng đã cố gắng hết sức."

"Tôi nghe nói Hàn Phán Nhi cũng ghi danh thi Trung Ảnh, hai người có liên lạc với nhau không? Có thường giúp đỡ nhau không?"

Cái tên Hàn Phán Nhi mà phóng viên vừa nhắc đến cũng là một ứng cửa viên ngôi sao nhỏ tuổi, hai người họ đã từng chụp ảnh cùng nhau, quan hệ bình thường cũng khá tốt.

"Vâng, đương nhiên là chúng tôi có liên lạc, cô ấy vừa vặn là người thi trước tôi, tối hôm qua chúng tôi còn nói chuyện điện thoại với nhau, tôi có hỏi cô ấy một chút về kì thi lần này, ví dụ như giám khảo như thế nào? Có khó hay không? Đại loại thế đó."

"Nghe nói Hàn Phán Nhi chỉ ghi danh ở Trung Ảnh, vậy còn bạn? Bạn có đăng ký ở trường khác không?"

"Không có, tôi cũng chỉ báo danh ở Trung Ảnh, đối với tôi mà nói Trung Ảnh là một ngôi trường đặt biệt, độc nhất vô nhị, cho nên tôi chỉ muốn được học ở đây." Vừa dứt lời cô còn nói đùa một câu, "Nếu thi rớt, thì tôi liền chờ năm sau thi lại cũng được"

Cô vừa nói xong các phóng viên liền bật cười.

"Trời ơi, Ngô Nhất Hằng kìa!" Một phóng viên chỉ về phía sau lưng Nhiễm Tích la lên.

Nhiễm Tích cũng quay đầu lại nhìn, liền thấy một chàng trai đang đi ngược ánh mặt trời về phía cô.

Ngô Nhất Hằng là sinh viên của trường Trung Ảnh, cũng xuất thân là một ngôi sao nhỏ tuổi, cùng công ty quản lý với Nhiễm Tích, hai người từ nhỏ đã hợp tác với nhau rất nhiều, đương nhiên cũng có một ít CP hường phấn.

Ngô Nhất Hằng đi đến bên cạnh Nhiễm Tích liền đứng lại, nhếch môi cười trước ống kính.

"Nhất Hằng, cậu là đang đến đây để cổ vũ cho Tích Bảo sao?" Có phóng viên ý tứ sâu xa hỏi, "Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?"

Ngô Nhất Hằng tỏ vẻ "mọi người đừng hòng dụ tôi" nói, "Mọi người đừng đoán lung tung, cô ấy còn đang ở tuổi vị thành niên đó!"

Các phóng viên cười ha ha, sau đó cũng không làm khó họ nữa, phỏng vấn họ vài câu liền rời đi.

...

Ngồi trên xe bảo mẫu.

Nhiễm Tích nhận lấy chai nước khoáng Mễ Mễ đưa tới, vặn nắp chai uống một ngụm, sau đó nghiêng đầu hỏi Ngô Nhất Hằng, "Sau anh lại ở đây?"

Ngô Nhất Hằng đang ngồi trên ghế lái phụ, hướng Mễ Mễ làm nũng, "Chị Tiểu Mễ, em cũng muốn uống nước."

Mễ Mễ bất đắc dĩ cười cười, cũng đưa cho cậu một chai nước.

Ngô Nhất Hằng uống một ngụm nước, "Dẫn em đi ăn đó, chị Dư Huyên đang chờ ở khách sạn!"

Nghe được đi ăn cơm, Nhiễm Tích trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sau đó lại hồ nghi hỏi lại, "Sao anh lại đến đây đón em làm gi? Anh là đang có ý đồ gì đây?"

"Hai tụi mình mà còn cần scandal hả? Đứng yên một chỗ cũng đã thành đề tài nóng rồi? Dù sao anh đây cũng có nhan sắc chống lưng mà." Ngô Nhất Hằng nhướng mày, chọc cho Nhiễm Tích cùng Mễ Mễ cười không ngừng được.

Chiếc xe dừng lại ở Hán Cung Quán - một câu lạc bộ tư nhân ẩn sâu trong đại lộ, cách trường Trung Ảnh cũng không xa lắm.

Nghe nói câu lạc bộ tư nhân này do một cựu sinh viên mở, để tiện cho các bạn sinh viên có nơi thoải mái không bị quấy rầy khi nghỉ ngơi và ăn cơm.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, bọn họ được đưa vào một cái bàn, quả nhiên đây không phải là một bữa ăn đơn giản, trên bàn ngoại trừ Y Dư Huyền ra còn có thêm vài người nữa.

Đây không phải là muốn thảo luận về công việc sao?

Trung Ảnh có quy định rằng các sinh viên đại học năm nhất không được phép đi ra ngoài đóng phim. Nếu như cô có thể thi đậu Trung Ảnh, nhất định Nhiễm Tích nhất định sẽ tuân thủ quy định được đề ra. Nhưng Y Dư Huyên lại nói rằng: "Các quy định đều là đồ bỏ đi, chỉ có con người là sống thôi. Loại quy định này chỉ hạn chế một số người vừa vào trường đã mơ ước sẽ có một tương lai sáng lạng thôi, nếu như là em thì trường học nhất định sẽ không để ý đâu, nói không chừng còn theo em ra ngoài quay phim đấy."

Nói thì nói như thế thôi, chứ Nhiễm Tích không muốn làm điều gì khác biệt.

Học kỳ sau của cao trung chắc chắn không thể quay phim, nhưng Y Dư Huyên lại tranh thủ lúc nghỉ hè nhàn rỗi đưa Nhiễm Tích đi đóng phim.

Ở bữa tiệc đương nhiên là phải uống rượu, Nhiễm Tích vì còn ở tuổi thành niên, lại còn có người đại diện ở kế bên từ chối, mọi người cũng không làm khó cô nữa.

Nhiễm Tích chưa bao giờ thích loại tiệc tùng như thế này, liền đi về phía toilet, sau đó thuận tiện đến ban công hóng gió, hít thở không khí trong lành.

Sân thượng nằm ở cuối hành lang, ở đó bày một vài cái ghế gỗ, trồng các loại hoa và cây, đáng tiếc bây giờ là mùa đông, nếu không còn có thể ngửi được mùi hoa nữa đó.

Nhiễm Tích nhìn xuống phía dưới ban công, từ tầng trệt đến đây chẳng hề cao, chỉ có ba tầng lầu. Vào mùa đông, ngay cả không khí có trong lành, thì trên cây đã chẳng còn chiếc lá nào, chỉ còn lại vài nhánh cây, cành cây, còn có vài cái tổ chim nữa. Chúng được làm từ những nhánh cây nhỏ, rất tinh tế và đáng yêu.

"Này!" Vai trái bị người nào đó vỗ một cái.

Nhiễm Tích đang thất thần liền bị dọa đến hết hồn. Nhìn sang phía bên trái lại không thấy ai, lại nhìn sang phía bên phải, liền thấy Ngô Nhất Hằng lười biếng dựa vào ban công, hướng về phía cô cười một cái.

Nhiễm Tích giả bộ tức giận, "Nhàm chán." Đã lớn như thế rồi còn chơi cái trò này.

Ngô Nhất Hằng chau mày, giọng nói tràn đầy kiêu căng, "Vậy mà em vẫn bị lừa đó thôi"

Nhiễm Tích duỗi tay đánh cậu một cái, hai người cười cười nói nói, cãi nhau rất ầm ĩ.

Không biết rằng lúc này đây đang có người đang đứng bên ngoài ban công nhìn hai người.

Hứa Diệc Châu được các giáo viên mời đến trường cũ với tư cách là một giám khảo, buổi sáng sau khi kỳ thi kết thúc, ban giám hiệu còn có các giáo viên mời anh đến Hán Cung Quán để tụ họp.

Anh cùng trợ lý đi lên lầu ba, thoáng nhìn lên phía ban công liền nhìn thấy hai người đang cười cười nói nói.

Trợ lý Chu Giang thấy anh dừng lại không đi nữa, ánh mắt còn nhìn chằm chằm lên sân thượng, cũng tò mò nhìn sang.

Sau đó liền hiểu rõ, giải thích rằng: "Đó là Nhiễm Tích cùng Ngô Nhất Hằng, cả hai người đều là nghệ sĩ của Tinh Ngu, nghe nói là Tinh Ngu vốn định đem hai người này trở thành một couple chính thức."

Chính thức?

Hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa này?

Hứa Diệc Châu không biến sắc nhíu mày, không nói gì cả, thu hồi ánh mắt lại, đi về phía bàn của mình.

Chu Giang nhìn về phía ban công một chút, rồi cũng bước nhanh theo phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.