Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 42



Lên xe, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Ghé chỗ nào ăn cơm nhé, anh vẫn còn đói”.

Giọng điệu anh thoải mái thản nhiên, giống như bình thường không có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ nghĩ muốn chọn một chỗ yên tĩnh. Vẫn là tiệm ăn lần trước Trình Tử Lương dẫn tôi đến là tốt nhất, ở đó đặc biệt có khu vực rất an tĩnh tách biệt với xung quanh.

Tô Duyệt Sinh rất vui vẻ, tối hôm đó anh ăn thật nhiều, tôi cũng yên lặng cúi đầu ăn cơm, đoán chừng Tô Duyệt Sinh cho là tôi vì chuyện của Lý Vân Kỳ mà vẫn còn tức giận, cho nên cũng không nói chuyện với tôi. Chúng tôi từ trong ngõ hẻm đi ra, trong sân không có chỗ đậu xe, tài xế phải lái xe từ nơi khác tới, chúng tôi hai người bước đi trong gió lạnh, giờ đã là tháng ba rồi, gió lạnh của mùa xuân vẫn còn se lạnh.

Đồ ăn tiếp cho tôi thêm năng lượng cùng dũng khí, tôi cắn chặt răng nói với Tô Duyệt Sinh: “Cám ơn anh”.

“Không cần khách sáo”. Lúc nãy sau khi ăn cơm chiều xong có uống một chung rượu, trong màn đêm, ánh mắt anh sáng ngời tựa như sao trên trời, giọng điệu vẫn cứ không đứng đắn như vậy: “Hơn nữa, tôi không phải đã lấy thù lao rồi sao?”

Tôi đứng lại, trong cái lạnh của gió xuân thổi tới, khẽ lắc đầu với anh, anh rốt cục cảm thấy có chỗ không ổn, nét tươi cười trên mặt dần dần thu lại.

Tôi ấp a ấp úng hỏi: “Anh… có phải… ờ… có chút… thích tôi không?”

Vốn những lời này tôi không nên hỏi, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi vẫn hi vọng có thể nói cho rõ ràng.

Tô Duyệt Sinh rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, anh có chút run sợ, chợt cười cười, giọng điệu vẫn lỗ mãng láu cá như cũ: “Thích thì sao mà không thích thì sao? Thế nào, cô yêu tôi?”

Tôi cắn chặt răng, nói: “Từ lúc biết anh tới nay, tôi thường thường rất vui vẻ, cũng rất thích người bạn như anh. Nhưng… tôi thật sự…” Tôi lắc đầu, rốt cục đem câu nói kia nói ra: “Tôi và Trình Tử Lương không có duyên phận, nhưng tôi cũng không hi vọng, sẽ mất đi tình bạn này”.

Tô Duyệt Sinh trầm mặc trong chốc lát, kỳ thực trong lòng tôi đang rất rối loạn, tôi ngu ngốc lựa chọn phương thức vụng về nhất ngả bài với anh, Tô Duyệt Sinh luôn luôn là người thông minh, anh nhất định hiểu được. Vốn tôi không có bao nhiêu nắm chắc, nhưng nụ hôn kia lúc tối nay, thật sự khiến tôi kinh hãi trong lòng. Nói cho cùng thì tôi vẫn là con gái, là con gái trong những tình huống như thế này thường sẽ vô cùng mẫn cảm, một người đàn ông nếu làm ra chuyện thế này, tôi lại không rõ suy nghĩ của anh, quả tình rất choáng váng.

Gió đêm thổi tới, lạnh thấu xương, trên người tôi khoác cái áo choàng mỏng manh, lạnh cứ như đang bị nhốt trong hầm băng, tôi muốn dao sắc chặt đay rối*, dao càng sắc bén càng tốt. Tôi nói: “Tôi hi vọng từ nay về sau chúng ta đừng gặp mặt nữa”.

((*giải quyết nhanh gọn lẹ))

Tôi biết những lời này vô cùng vô cùng đả thương người, nhưng trước khi xảy ra sai lầm cần phải kết thúc nó, đó là lựa chọn tốt nhất, ngay cả Trình Tử Lương đã ở cạnh bên nhau lâu như vậy mà còn không phải lương phối, huống hồ là Tô Duyệt Sinh.

Có lẽ một đoạn tình cảm đối với anh mà nói bất quá chỉ là muôn hồng nghìn tía trong xuân, nhưng đối với tôi mà nói, lại là một loại chênh lệch lớn lao tựa như trời và đất, tuyệt không có ý định đi nếm thử. Huống chi còn có Trình Tử Lương. Mà cho dù không có Trình Tử Lương, giữa tôi và anh, cũng không có khả năng.

Qua rất lâu sau đó, tôi nhìn thấy Tô Duyệt Sinh nhẹ nhàng gật gật đầu, anh nói: “Cô yên tâm đi”.

Có lẽ tôi đã gây tổn thương đến lòng tự trọng của anh, tài xế đã lái xe tới đầu ngõ, chớp nháy ánh đèn ra hiệu cho chúng tôi. Tô Duyệt Sinh nói: “Tài xế sẽ đưa cô về… đừng từ chối, đây là lần cuối. Tôi sẽ không tiễn cô nữa”.

Tôi há hốc miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Anh đưa tôi thẳng đến chỗ xe đậu, săn sóc mở cửa xe cho tôi.

Trong xe vô cùng ấm áp, tôi nhịn không được chăm chú nhìn vào anh thông qua gương chiếu hậu, anh đứng ở đầu ngõ trong gió rét, cách đó không xa là đèn đường chiếu ánh sáng vàng xuống chiếc áo khoác đen của anh, bóng dáng mang đầy vẻ cô đơn, tôi nghĩ, đối với tôi và anh mà nói, hôm nay chẳng phải là một đêm vui vẻ gì.

Lúc tôi về đến nhà thì mẹ đã ở nhà chờ rồi, bà lo lắng quan sát tôi thật kỹ, tôi biết bà muốn hỏi chuyện gì, dù sao tôi cũng đang muốn nói chuyện với bà. Tôi thuật lại lời nói của Lý Vân Kỳ cho bà biết, hỏi bà có thật sự thích bác Lý hay không, nếu bà thật sự muốn kết hôn với bác Lý, chỉ sợ Lý Vân Kỳ kia không dễ chịu đâu.

Mẹ tôi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười nhàn nhạt: “Thích hay không thích, là chuyện mà chỉ có bọn trẻ các con mới lo lắng, chứ như bọn mẹ đến từng tuổi này rồi, kỳ thực đã sớm học xong cái gọi là sự lợi hại của số mệnh”.

Tôi nghĩ hôm nay không phải là cơ hội tốt để nói chuyện với bà rồi, tôi vô cùng vô cùng mệt mỏi, mà mẹ tôi, tâm tình cũng đang sa sút. Bà không hỏi tới Tô Duyệt Sinh, tôi ngược lại chủ động nói cho bà biết, tôi chỉ vô tình quen biết Tô Duyệt Sinh thông qua Trình Tử Lương, hơn nữa anh cũng không có ý gì khác, chỉ là thích cứu người đang lúc nguy nan, không đành lòng nhìn tôi khó xử thôi.

Cũng không biết mẹ có tin lý do thoái thác này của tôi hay không, dù sao bà cũng yên lặng nhìn tôi, qua hồi lầu, mới lặng lẽ thở dài, nói: “Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút đi”.

Năm đó là mùa rét đậm tháng ba, đến tháng ba hoa đào sẽ nở rộ, còn rơi một trận tuyết nhỏ. Tôi từ phòng thí nghiệm ra đang trên đường trở về phòng ngủ thì gặp Trình Tử Lương, anh ta rõ ràng là đang đứng đó chờ tôi, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi, trên đầu đầy những bông tuyết trắng.

Nhiệt độ dưới đất rất cao, mặt đất ướt sũng, cũng không có tuyết đọng, trong vũng nước ven đường phản chiếu ảnh ngược của hàng cây xanh ngát, phía sau hàng cây là hoa đào, gió thổi bông tuyết bay tán loạn trong không trung.

Chúng tôi trầm mặc bước đi trên đường mòn trong trường học, cuối cùng vẫn là anh ta mở miệng nói trước: “Sao không nghe điện thoại của anh?”

Đúng vào thời điểm tan học, từng đám người đông như mắc cửi đi ngang bên cạnh chúng tôi, nhốn nha nhốn nháo vô cùng náo nhiệt, chúng tôi bị dòng người kẹp vào giữa đi về phía trước, khiến cả bản thân tôi cũng cảm thấy mờ mịt, tôi ngẩng đầu nhìn hàng cây xa xa cùng với kiến trúc nhà cửa, nói: “Em đã gặp Lý Vân Kỳ rồi”.

Trình Tử Lương muốn nói gì đó, nhưng tôi cản lại: “Anh thử nghĩ mà xem, chị của anh, chị ấy vô cùng không thích hai chúng ta ở bên nhau. Lý Vân Kỳ quả thực rất thích hợp với anh, các người hai nhà môn đăng hộ đối, cô ấy lại rất xinh đẹp”.

Trình Tử Lương dừng lại, quay sang thật nghiêm túc nhìn tôi: “Đúng là rất thích hợp, nhưng cố tình anh lại không thích”.

Trong lòng tôi chua xót, hỏi anh ta: “Nếu em cũng không thích anh?”

“Nếu em không thích anh, sao lại để ý đến chuyện Lý Vân Kỳ”. Ánh mắt Trình Tử Lương sáng quắc, dường như muốn từ trên mặt tôi nhìn ra cái gì đó, anh ta chăm chú nhìn vào mắt tôi: “Nếu thật sự phải lựa chọn, giữa anh và Tô Duyệt Sinh, em nhất định sẽ chọn Tô Duyệt Sinh đúng không?”

Tôi nhớ tới lời Tô Duyệt Sinh đã từng nói với chính mình, anh đã nói: “Giữa tôi và Trình Tử Lương, bất luận cố gái nào cũng sẽ chọn tôi”.

Cổ họng tôi trở nên đắng chát, một loại cảm giác khó hiểu nói không nên lời. Tôi không biết vì sao giờ này khắc này bản thân lại nhớ tới Tô Duyệt Sinh, tôi hẳn phải mau chóng quên anh đi mới đúng. Hơn nữa, hiện giờ Trình Tử Lương đang đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi không tự chủ được nói: “Tô Duyệt Sinh so ra đẹp trai hơn anh”.

“Ừ”.

“Tô Duyệt Sinh so với anh có tiền hơn”.

“Ừ”.

“Tô Duyệt Sinh không có chị”.

“Ừ”.

Tôi nhìn Trình Tử Lương, bất luận tôi nói cái gì, anh cũng đều nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tôi tức khí nói: “Cho nên em đương nhiên sẽ chọn anh ấy, mà không chọn anh”.

Trình Tử Lương lẳng lặng nhìn tôi, cứ thế nhìn đến mức khiến tôi cảm thấy trong lòng lên men, giống như có gì đó lành lạnh từ nơi nào đó chui ra, chui chui khiến tôi đau đớn, anh ta nói: “Em nhất định sẽ chọn anh, sẽ không chọn cậu ta đâu”.

Tôi không dám nói lời nào, sợ sẽ vì một động tác nhỏ nhặt nào đó mà khiến nước mắt trong hốc mắt của chính mình chảy xuống. Tôi cũng không biết vì sao bản thân lại yếu ớt như vậy, giống như mọi lúc mọi nơi đều có thể phát khóc.

Anh ta cứ thế đứng trong gió tuyết mờ mịt, nói lời chắc chắn như vậy: “Em cho tới bây giờ vẫn ngốc nghếch như thế, cho nên em nhất định sẽ chọn anh, không chọn cậu ta đâu”.

Vành mắt tôi tràn đầy nước mắt, chỉ một cơn hoảng loạn nhỏ thôi sẽ dũng mãnh tràn ra, cũng không biết vì anh ta nói những lời này, hay là vì từ chỗ sâu nhất tận đáy lòng đang loáng thoáng khủng hoảng. Trình Tử Lương đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy tôi, trong màn gió tuyết mờ mịt kia, trong cái se lạnh của gió xuân, nắm lấy tay tôi để vào trong ngực anh ta.

Anh ta nói: “Em nhất định sẽ chọn anh”.

Anh ta kiên định mà ôn tồn hôn môi tôi, chung quanh đều là học sinh đi trên đường, tôi nghe có tiếng người huýt sáo, có người thì thét chói tai, cũng có người vỗ tay nữa. Vòng ôm của anh ta rõ ràng mà ấm áp, tình yêu, tựa như bông tuyết trong mùa xuân, xinh đẹp mà yếu ớt, trong giây phút ôm nhau này, tựa hồ đã làm cho đau khổ cùng đắng chát kia như trôi đi mất tự bao giờ.

Sau này trong những mảnh vụn ký ức của tôi, đó dường như là đoạn thời gian vô cùng vui vẻ.

Không biết Trình Tử Lương đã dùng loại thủ đoạn vặt gì, dù sao Trình Tử Tuệ hẳn là không biết chúng tôi đã quay lại với nhau. Mẹ tôi cũng bị lừa chẳng biết gì, mỗi ngày hy vọng lớn lao nhất của tôi chính là buổi chiều không có giờ học, như vậy sẽ có thể chuồn ra ngoài đi chơi với Trình Tử Lương. Chúng tôi dạo qua khắp nội thành, những nơi mà các đôi yêu nhau thường lui tới, thậm chí là khu vui chơi.

Đoạn thời gian đó thực sự là rất tiêu dao khoái nhạc, vui vẻ đến mức tôi cảm thấy như không chân thực. Có lẽ là do tôi khát vọng, hay là nói ảo giác này vốn dĩ đã không chân thực. Mình nhất định là thích Trình Tử Lương, đây là chuyện rất rõ ràng và kiên định, bản thân mình cũng biết rõ tất cả những điều này mà. Tôi luôn cường điệu tự nói với chính mình, chỉ tại Tô Duyệt Sinh, anh gây nhiễu loạn cho tôi nhiều quá, thậm chí khiến tôi cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

Mặc kệ thế nào, tôi vẫn luôn tự nói với lòng mình, tôi thích Trình Tử Lương, tôi và anh ta nhất định sẽ ở bên nhau.

Cũng không biết có phải do cơ duyên tạo dịp hay không, trong đoạn thời gian đó, cho dù Trình Tử Lương dẫn tôi đến bất cứ nơi tụ họp cao cấp nào, chúng tôi cũng đều chưa từng gặp phải Tô Duyệt Sinh, đương nhiên không gặp anh hẳn là chuyện tốt, bằng không tôi sẽ cảm thấy xấu hổ.

Cho tới tận lúc vào hè, tôi mới một lần nữa nghe nhắc đến tên Tô Duyệt Sinh, chính là Trình Tử Lương vô ý nhắc tới, nói: “Anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, Tô Duyệt Sinh sẽ đính hôn”.

Tôi không biết nên nói gì cho phải, đành “À” một tiếng. Tôi suy nghĩ Tô Duyệt Sinh kia rõ ràng là đệ nhất hoa hoa công tử, vậy mà lại đồng ý hồi tâm kết hôn, thật sự là khó được.

Trình Tử Lương nói: “Kỳ thực anh rể anh cũng rất ngạc nhiên, anh ấy còn tưởng Tô Duyệt Sinh trước 30 tuổi sẽ tuyệt đối không kết hôn, không ngờ lại nhanh như vậy”.

Tôi nói: “Nhất định là người đẹp tựa thiên tiên”. Với loại người mắt mọc trên đỉnh đầu như Tô Duyệt Sinh, người kia nhất định phải xinh đẹp tựa thiên tiên rồi. Về phần khoảng thời gian trước vì sao anh coi trọng tôi, tôi cảm thấy chắc là anh bị trúng tà, hoặc là, chẳng qua lúc đó anh rảnh rỗi, cực kỳ nhàm chán, muốn trêu đùa tôi một phen, có câu mọi người thường hay nói, ngứa nghề. Anh thấy tôi không cúi đầu quỳ gối dưới gấu quần của anh, cho nên ngứa nghề.

May mắn tôi đã chạy trốn thật nhanh.

Trình Tử Lương nói: “Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, bất quá bạn gái xinh đẹp Tô Duyệt Sinh có nhiều lắm, lần này có thể xem như cuối cùng đã tu thành chính quả”.

Tôi nói: “Hoa hoa công tử rửa tay trong chậu vàng ((gác kiếm í)), gì mà tu thành chính quả chứ”.

======

Mọi người vui ko? Càng về cuối độ dài của chương càng lúc càng dài… TT_TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.