Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 100





Do đó, cô tuyệt vọng nhìn Tô Ánh Nguyệt với hy vọng bạn của mình sẽ thay đổi quyết định.

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, “Phúc Quý Ngân nói hôm nay cô ấy sẽ mời chúng ta đó!”
Phúc Quý Ngân “…”
Cô ấy nói mời khi nào!!!
Tần Mộ Ngôn quay đầu lại, liếc Phúc Quý Ngân, khoé môi mang theo ý cười, “Vậy cảm ơn cô Phúc rồi!”
“Không…không có gì…là chuyện nên làm mà!”
Cả ba rời khách sạn, đến quán ăn.

Tần Mộ Ngôn mặc đồ đen sang trọng ngồi trong quán ăn, vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo của anh không hề hợp với bầu không khí trong quán chút nào!
Nhưng lại có một nét đẹp tương phản kỳ lạ.


Anh bấm điện thoại một cách lười biếng nhưng không kém phần duyên dáng, quý phái khiến ai đi ngang qua cũng đều phải ngoái lại nhìn.

Tô Ánh Nguyệt không nhịn được, liếc mắt mấy lần.

Người phục vụ mang thực đơn đến.

Ngay khi cô định gọi món thì chuông điện thoại vang lên, báo có tin nhắn mới của thầy giáo Tần, “Cô đã ăn cơm chưa?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, “Tôi sắp ăn!”
“Còn thầy giáo thì sao?”
“Tôi đang gọi món.


“Thật là trùng hợp, tôi cũng đang gọi món, haha”
“Ánh Nguyệt, đừng chăm chăm nhìn vào điện thoại thế chứ!”
Phúc Quý Ngân ngồi ở một bên, giả vờ hào phóng nói, “Bữa tối nay tôi mời nên hai người đừng khách sáo với tôi nhé!”
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng đặt điện thoại xuống, vừa mới cầm thực đơn, điện thoại cô lại vang lên.

Cô chỉ có thể cầm điện thoại lên để hồi âm.

Phúc Quý Ngân bĩu môi, “Còn gì quan trọng hơn là thức ăn vào lúc này cơ chứ?”
“Là thầy giáo Tần lúc chiều đó!”
Tô Ánh Nguyệt nhíu nhíu mày, vừa than thở, “Lúc chiều còn rất nghiêm túc nói chuyện với tớ”

“Vậy mà bây giờ lại hỏi tớ tối nay ăn gì?”
Phúc Quý Ngân vô thức liếc nhìn người đàn ông đối diện, người vẫn đang cầm điện thoại một cách nghiêm túc.

Thấy anh có vẻ vẫn chú ý đến họ nên Phúc Quý Ngân thấp giọng, nói nhỏ bên tai Tô Ánh Nguyệt, “Hay là lão già kia mê cậu rồi sao?”
“Sao có chuyện đó được cơ chứ…”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày.

Nếu không thì một người đàn ông đã năm mươi tuổi sao lại hỏi tối nay ăn gì được cơ chứ!
“Nhưng ông ta đã tìm nhầm người!”
Cô cong môi, “Cho dù không giúp tớ lấy được vai nữ chính kia đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không cho ông ta cơ hội.


Nói xong, cô lấy điện thoại ra, “Thầy Tần, em không nói chuyện với thầy nữa, em đang ăn tối cũng với ông xã em rồi ạ!”
“Anh ấy có tính chiếm hữu tương đối cao nên không muốn em nhìn chằm chằm vào điện thoại mỗi khi ăn cơm!”
“Do đó, chúng ta sẽ lại nói chuyện khi có thời gian nha thầy!”
Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, gọi món một cách nghiêm túc với Phúc Quý Ngân.

Trong lúc gọi món, thầy giáo Tần không nói thêm gì nữa.

Nhưng ngay sau khi Tô Ánh Nguyệt gọi món xong, điện thoại đã vang lên, lại là thầy giáo Tần.

“Em đã kết hôn rồi sao?”
“Vâng em đã kết hôn rồi!”

Em với ông xã của mình có mối quan hệ tốt sao?”
“Rất tốt ạ!”
Tô Ánh Nguyệt nghiến răng, ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông ngồi ở đó nghịch điện thoại một cách nghiêm túc.

“Ông xã em là người yêu em đến mức một ngày không gặp thì trong lòng cảm thấy bứt rứt không thôi.

Không chỉ có tính chiếm hữu cao mà còn rất đeo bám.

Mỗi ngày đều bám lấy em như sam, thậm chí còn đút cho em ăn…”
Để “ngăn cản” thầy giáo Tần có ý với mình, Tô Ánh Nguyệt phóng đại mối quan hệ của cô với Tần Mộ Ngôn lên.

Tần Mộ Ngôn nở nụ cười.

Cô vợ bé nhỏ của anh thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Không lâu sau, thức ăn được mang đến.

Tần Mộ Ngôn ưu nhã cất điện thoại đi, lịch sự gắp một miếng sườn đưa đến miệng Tô Ánh Nguyệt, “Thế này có tính là tôi đút cho em ăn không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.