Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 109





Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt gửi lại: “Vai diễn này cũng rất quan trọng với tôi”
Trình Hiếu Quân nhanh chóng trả lời lại: “Là do lúc trước cô hại Kim Tâm không thể tiếp tục diễn xuất được nữa, đây là cô nợ cô ấy”
“Cô giúp cô ấy một lần này, sau này chúng ta không còn nợ gì nhau”
Tô Ánh Nguyệt nhìn tin nhắn của Trình Hiếu Quân cười.

Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra dũng khí và tự tin, cảm thấy cô nợ Hướng Kim Tâm chứ?
Lẽ nào không phải bởi vì Hướng Kim Tâm hãm hại cô quyến rũ Trình Hiếu Quân trước, mới kéo theo nhiều chuyện sau này, cuối cùng Hướng Kim Tâm bị phong sát sao?
Sao đến miệng Trình Hiểu Quân đều là do lỗi của cô vậy?
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, vốn dĩ định đặt điện thoại xuống, nhưng lại không thấy không chịu nổi, lại gửi cho Trình Hiếu Quân một icon nho xanh.

“Ý gì? Cô đồng ý rồi à?”
Trình Hiếu Quân vui mừng không xiết: “Ánh Nguyệt, tôi biết cô.



Cô liếc mắt một cái, đặt điện thoại xuống.

Cái này mà cũng không hiểu sao?
Ngu ngốc.

Nho này là màu xanh đấy.

Tần Mộ Ngôn ở bên cạnh thấy dáng vẻ tức giận của cô, bất lực lắc đầu, dùng tài khoản của thầy Tần gửi cho cô một tin nhắn: “Cố lên”
“Em sẽ cố gắng”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt trả lời xong, dựa vào cửa kính xe, bắt đầu lo lắng về ngày mai.

Mặc dù cô cho rằng năng lực của mình vượt xa Hướng Kim Tâm, nhưng buổi thử vai ngày mai, chắc chắn không chỉ có hai người cô và Hướng Kim Tâm.

Nhỡ đâu có người thích hợp hơn xuất hiện thì làm sao?
Dù sao cô cũng là một người chưa chính thức diễn xuất nhiều năm, không thể nào đảm bảo mình luôn phát huy ổn định được.

Không lâu sau, xe đã trở về thành phố Dung Hưng.

“Mẹ ơi!.


Trở về nhà, Tô Ánh Nguyệt vừa đẩy cửa vào, Tần Tinh Thiên đã trực tiếp giang hai tay ra lao đến: “Con rất nhớ mẹ”
Tô Ánh Nguyệt quỳ người xuống ôm Tần Tinh Thiên vào trong lòng: “Mẹ cũng rất nhớ con”

Bốn ngày không gặp, cô quả thật rất nhớ hai thằng nhóc này.

Rất kỳ lạ, rõ ràng cô và bọn trẻ trở thành quan hệ mẹ con mới được một tháng, nhưng cô lại cảm thấy mình thật sự đã trở thành mẹ ruột của bọn trẻ, không thể buông ra được nữa vậy.

“Chơi có vui không?”
Tần Tinh Thiên cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Tô Anh Nguyệt: “Có quà cho con và anh không?”
“Có”
Tô Ánh Nguyệt cầm ba lô, vừa muốn tìm quà ra, một bàn tay to đã giật lấy ba lo.

Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt nhíu mày, trực tiếp đưa ba lô cho Tân Tinh Thiên: “Cầm lấy tự tìm đi.


“Mẹ của hai đứa phải đi luyện tập một chút.


Tần Tinh Thiên chớp mắt: “Mẹ sắp thi rồi sao?”
“Ừ.


Trên sô pha ở xa, Tần Tinh Vân đang đọc sách ngẩng đầu lên: “Anh Nam Phong nói ngày mai mẹ phải đi thử vai”
“Vậy mẹ đi luyện tập đi”
Tần Tinh Thiên trực tiếp cầm ba lô của Tô Ánh Nguyệt, chân ngắn chạy nhanh đến bên cạnh Tân Tinh Vân, bắt đầu tìm quà bên trong.

Tô Ánh Nguyệt mím môi, cô không có gì để luyện tập cả.


Buổi thử diễn ngày mai là câu hỏi tại chỗ, cô hoàn toàn không có gì để chuẩn bị cả.

“Có rất nhiền thứ cần phải chuẩn bị”
Tần Tinh Vân vẫn ưu nhã tựa vào ghế sô pha, dáng vẻ nghiêm túc lười biếng này hoàn toàn chính là phiên bản thu nhỏ của Tần Mộ Ngôn: “Con đã tìm sách cho mẹ rồi, đặt trong phòng ngủ của mẹ đấy”
Nói xong, cậu bé lại nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Cố lên”
Thái độ đó chính là lời động viên của hiệu trường đối với học sinh yếu kém khi còn học cấp ba.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút nội thương.

Cô còn chưa kịp dạy dỗ Tần Tinh Vân, đã bị Tần Mộ Ngôn trực tiếp bề ngang lên.

Người đàn ông bế cô sải bước lên tầng.

Tô Ánh Nguyệt bị nhốt trong phòng ngủ.

Tần Tinh Vân nói không sai, cậu bé quả thật đã tìm cho cô một số cuốn sách cải thiện kỹ năng diễn xuất.

Ngồi trên giường, cô nhìn chồng sách trên bàn cao hơn mình thở dài.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.