Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 128





Hiện tại khoảng cách gần như vậy, liền cảm thấy cô gái trước mặt vô hình đang vô cùng câu dẫn người khác.

Tần Mộ Ngôn không khỏi cau mày, cởi áo khoác trên người xuống, che xương quai xanh và cần cổ của Tô Ánh Nguyệt lại.

Trong lúc Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang ngây người, anh đưa cô vào bên trong một phòng bao rồi đóng cửa lại: “Em ở đây chờ đi”
“Tôi đã nói Bạch Tuấn Kiên đứng ở bên ngoài chờ, nếu như thấy thầy Tần của em tới, cậu ấy sẽ thông báo”
Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, người đàn ông cúi thấp người xuống, giam cô giữa vòng tay mình và cánh cửa: “Tô Ánh Nguyệt”
Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Lời tôi nói em không nghe thấy sao?”

Tô Ánh Nguyệt giật mình, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng đến tận mang tai: “Cũng… Cũng không phải không được”
Nói xong, cô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của anh, đi tới bên ghế ngồi xuống.

Nhưng cũng không nghĩ tới Tần Mộ Ngôn cũng ngồi xuống ghế.

Cô khó hiểu: “Không phải anh đi gặp bạn sao?”
Tần Mộ Ngôn nhàn nhã dựa vào ghế liếc nhìn đối phương một cái: “Bạn của tôi, cũng giống như thầy Tần của em, cũng đến muộn”
Tô Ánh Nguyệt liền “a” lên một tiếng, nhưng cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Cô ngồi trên ghế, nghĩ một lát rồi lại bắt đầu gửi tin nhắn cho thầy Tần.

“Thầy Tần, em đang ngồi nói chuyện với cậu ba chờ thầy, khi nào thầy đến em sẽ ra bên ngoài đón thầy”
Tần Mộ Ngôn cách cô một bàn, liếc nhìn điện thoại sau đó khẽ cười: “Cậu ba là ai?”
“Là…”
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt ửng hồng, nhướng mày liếc trộm Tần Mộ Ngôn một cái, sau đó cúi đầu trả lời: “Cậu ba là chồng của em”
“Trước đó em cũng đã nói chuyện này với thầy Tần rồi.


“Ồ, chồng cô thực sự rất yêu cô sao?”
“Đúng vậy, anh ấy rất yêu em, theo đuổi em rất lâu rồi”
Tô Ánh Nguyệt vừa trộm liếc nhìn Tần Mộ Ngôn, vừa tiếp tục diễn.


Dù sao Tần Mộ Ngôn và thầy Tần cũng không quen biết nhau, cho nên cũng không có cơ hội gặp mặt.

Cho nên cô có khoác lác một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Tô Ánh Nguyệt từng có ước mơ được một anh chàng đẹp trai theo đuổi.

Sau khi gặp được Tần Mộ Ngôn, hoàng tử trong mộng của cô bỗng nhiên có một gương mặt rõ ràng.

Cho nên có loáng thoáng có thể cảm nhận được thầy Tân đối với mình có suy nghĩ khác, Tô Ánh Nguyệt cố gắng thổi phồng mối quan hệ giữa mình và Tần Mộ Ngôn, chính là muốn để thầy Tần này biết khó mà lui.

Nghĩ đến đây, cô tiếp tục liếc mắt nhìn trộm rồi trả lời lại: “Chờ một lát nữa thầy Tần tới, em sẽ nói thêm với thầy về chồng của em”
“Bây giờ em có thể nói luôn”
Ngay khi tin nhắn của Tô Ánh Nguyệt được gửi đi, giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của người đàn ông vang lên bên tai cô.

“Vẫn nên chờ thầy Tần tới rồi chúng ta nói sau”
Tô Ánh Nguyệt đáp lại theo bản năng.

Sau khi nói xong, nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tô Ánh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tần Mộ Ngôn: “Anh… anh nói cái gì?”
Người đàn ông ngồi đối diện với cô động tác tạo nhã rót ly nước trái cây đẩy tới trước mặt cô: “Không phải em nói khi tôi đến sẽ nói cho tôi biết chuyện giữa tôi và em sao?”

Người đàn ông ở phía đối diện nhìn cô, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia mang theo một chút ý cười: “Hiện tại em có thể nói cho tôi biết rồi.


“Tôi thật sự rất muốn biết, tôi theo đuổi em như thế nào”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô trừng lớn mắt kinh ngạc, không hề chớp mắt mà nhìn Tần Mộ Ngôn: “Anh… anh… anh.


Trong lòng cô có một dự cảm không lành, Tô Ánh Nguyệt vội vàng cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm: “Cậu ba, anh có ý gì?”
Đối phương cười khẽ, lấy điện thoại ra, cho cô xem lịch sử trò chuyện.

“Bà Tần”
Sau đó lười biếng dựa vào ghế, trên môi mang theo vài phần ý cười: “Tôi chính là ông cụ trong miệng của em, thầy Tần.


Tô Ánh Nguyệt: “…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.