Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 132





Tô Ánh Nguyệt cười khổ một tiếng: “Rất vui”
“Bố bắt nạt mẹ sao?”
Thấy cảm xúc của cô có chút không đúng, Tân Tinh Vân ở một bên nhíu mày, ánh mắt cảnh giác nhìn Tần Mộ Ngôn phía sau Tô Ánh Nguyệt.

“Không có”
Cô hít sâu một hơi, quỳ xuống bóp gương mặt nhỏ của Tần Tinh Thiên: “Con đã sớm biết Thầy Tần là bố con rồi đúng không?”
Tần Tinh Thiên mím môi, gật đầu: “Vâng”
“Có phải Tinh Vân cũng biết không?”
Tần Tinh Vân nhíu mày, không nói gì.

“Được rồi, không cần phải giở tính khí với mẹ”
Tô Ánh Nguyệt bất lực cười: “Chỉ là sau này có loại chuyện như vậy, đừng giúp anh ấy nữa, phải giúp mẹ chứ”

Hôm nay thật sự quá mất mặt rồi.

Tô Ánh Nguyệt đứng dậy vươn vai: “Mẹ có chút mệt rồi, đi nghỉ đây.


Nói xong, cũng mặc kệ ba bố con có vẻ mặt gì, cô trực tiếp lên tầng.

“Chuyện này.


Tần Tinh Thiên ngẩn ra nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt lên tầng: “Sao em lại cảm thấy mẹ không hề vui chút nào?
Tần Tinh Vân tiếp tục đổi mắt với Tần Mộ Ngôn: “Bố, thú tội sẽ nhận được sự khoan hồng”
Tần Mộ Ngôn bất lực: “Bộ phim mà hai con giới thiệu, phần giữa rất buồn, tâm trạng của cô ấy vẫn luôn không tốt cho đến bây giờ.


“Không phải chứ?”
Tần Tinh Thiên khó hiểu: “Con đã xem qua đại khái nội dung của bộ phim đó rồi, mặc dù phần giữa có khúc mắc, nhưng kết thúc vẫn tốt mà”
“Tại sao mẹ lại không vui chứ?”
“Hơn nữa”
Tần Tinh Vân trịnh trọng đặt cuốn sách lên đùi: “Bản thân mẹ là diễn viên, sẽ rõ hơn ai hết rằng trong phim đều là hư cấu thôi.


“Mẹ không vui như vậy, chỉ có một khả năng”
Tần Mộ Ngôn gật đầu: “Hắn là một tình tiết nào đó trong phim đã đâm vào ký ức không vui của cô ấy.



“Ừ”
Tần Tinh Vân hít sâu một hơi, lấy điện thoại: “Bây giờ con mua vé, ngày mai đi xem với Tần Tinh Thiên, phân tích một chút.


Tần Mộ Ngôn cười: “Quan tâm cô ấy như vậy sao?”
“Bố không quan tâm mẹ sao?”.

Tần Tinh Vân cong môi: “Con đoán bây giờ nhất định Bạch Tuấn Kiên đang đi điều tra tài liệu lúc trước của mẹ”
Tần Mộ Ngôn không quan tâm đến cậu bé, quay người lên tầng.

Trong phòng trên tầng, Tô Ánh Nguyệt đã tắm rửa xong, ngủ rồi.

Cô mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ, cô trở thành mẹ của hai đứa trẻ nhỏ.

Cô nằm trên giường, cả người vô cùng yếu ớt.

Mà hai đứa trẻ sơ sinh lại nằm trong một ngăn bên ngoài phòng cô.

Không biết vì sao, trong phòng bệnh lại nổi lửa, khói bốc nghi ngút.


Cô lo lắng muốn đứng dậy, nhưng không thể đứng lên được.

Trong ngọn lửa cuồng nộ, cô nhìn thấy một người đàn ông đang lao về phía mình.

“Đừng quan tâm đến tôi, mau đưa bọn trẻ ra ngoài”
Qua làn khói dày, cô không nhìn rõ gương mặt người đàn ông, nhưng cô chắc chắn, anh muốn vào cứu cô.

Vì vậy, cô lo lắng gào lên: “Cứu bọn trẻ trước”
“Tôi không thể động đậy, anh không thể cứu được tôi đâu?
Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trong đống lửa, dường như đang do dự.

Sau đó, anh bể hai đứa trẻ sơ sinh ở trên giường lên, nhanh chóng xông ra ngoài.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn: “Em đợi chút, tôi sẽ quay lại cứu em”
“Đừng trở lại”
Cô nhìn ngọn lửa ngùn ngụt, biết anh đi rồi, sẽ rất khó để vào lại.

Vì vậy cô dùng hết sức lực nói với anh: “Để bọn trẻ quên tôi tôi, tìm một người mẹ mới cho bọn trẻ”
“Tôi tên là Tô Ánh Nguyệt, tôi thích sao trời”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.