Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 133





Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại từ trong ác mộng, gối ướt đầm mồ hôi.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là sáng hôm sau rồi.

Mặt trời bên ngoài cửa sổ rất lớn, tràn đầy ánh nắng.

Tô Ánh Nguyệt lau mồ hôi, thở phào, nằm lại trên giường.

Cô không biết tại sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy.

Rõ ràng cô chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.


cả.

Mọi thứ trong mơ đều rất chân thật, như thể cô thật sự trải qua vậy.

Hơn nữa, cháy lớn như vậy, nếu như là thật, thì cô nhất định là bị thiêu chết rồi.

Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơn, tự nói với mình, nhất định là do bộ phim hôm qua khiến đại não cô rối tung lên, mới mơ một giấc mơ không thể giải thích được như vậy.

Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt, cả người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, điện thoại của cô vang lên.

Là bố ruột của cô Giản Thành Công gọi điện thoại đến.

“Lại hết tiền rồi à?”
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt, giọng nói lười biếng: “Bố, bố đừng có ngày nào cũng uống rượu như thế nữa”
“Cho dù bố từng là lính đặc chủng, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, cứ uống như vậy, sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ suy sụp thôi.


“Bố nên ra ngoài tìm công việc đi”
“Ánh Nguyệt”
Cô còn chưa nói xong, Giản Thành Công đã ngắt lời cô: “Bố gọi điện thoại cho con, là muốn nói lời tạm biệt với con”
Tạm biệt?
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy: “Bố muốn đi đâu?”

“Không phải bố đã nói với con rồi sao, lúc trước sau khi về hưu bố từng làm vệ sĩ cho người ta vài năm”
“Mấy ngày trước người chủ thuê bố lúc đầu tìm đến bố, bảo bố tiếp tục quay lại làm vệ sĩ”.

“Bây giờ bố đang ở máy bay, thời gian gấp gáp, không thể gặp mặt chào tạm biệt con”
Tay cầm điện thoại của Tô Ánh Nguyệt khẽ run lên: “Bố, thật ra con… vừa rồi con nói chỉ là lo cho bổ thôi, con không ghét bỏ bố đâu”
“Bố đừng đi”
“Bố thiếu tiền con có thể cho bố”
“Đừng đi nữa”
Cho dù thân thể của Giản Thành Công có tốt thế nào thì bây giờ cũng đã là ông già hơn năm mươi tuổi rồi, cô không muốn để ông tiếp tục đi làm loại công việc vào sống ra chết như thế nữa.

Mặc dù mấy năm nay trên miệng cô luôn ghét bỏ Giản Thành Công, nhưng cô biết, trên thế giới này Giản Thành Công là người tốt nhất với cô.

Trong cuộc sống trước năm mười tám tuổi của cô, ông không hề tham gia.

Nhưng năm năm nay sau khi bố con nhận nhau, Giản Thành Công luôn quan tâm chăm sóc cô.

Ông dạy cô học võ thuật, cách chiến đấu, dạy cô cách tự bảo vệ mình.

Nếu như không có Giản Thành Công, cô sẽ không có kỹ năng võ thuật điêu luyện như vậy để làm diễn viên võ thuật thế thân.

“Ngoan”
Giản Thành Công ở đầu dây bên kia thở dài: “Lần này bố trở về không phải vì tiền, là vì còn nợ người ta một phần ân tình”
“Năm năm nay bố sợ chậm trễ con, luôn không dám liên lạc với con quá nhiều, sau này ra nước ngoài rồi, sẽ càng ít liên lạc hơn”

“Ánh Nguyệt, còn tự chăm sóc mình cho tốt”
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Vậy bố ở bên ngoài phải cẩn thận”
“Bố biết rồi”
Giản Thành Công cười.

Một lúc sau, hình như ông ấy nhớ đến chuyện gì đó: “Miếng ngọc bội lần trước bố đưa cho con, con phải giữ cho tốt, đừng tùy tiện để người khác nhìn thấy, nghe thấy chưa?”
Nghe ông ấy nhắc đến miếng ngọc bội, tim Tô Ánh Nguyệt chùng xuống.

“Miếng ngọc bội đó con làm mất rồi.


Lần trước khi cô rời khỏi nhà Giản Thành Công thì bị người của Vương Kiên bắt cóc, sau này vẫn luôn bận.

Đợi khi cô nhớ đến miếng ngọc bội đó, đã không tìm thấy nữa rồi.

Cô cũng đã quay trở về con hẻm bị tấn công, còn hỏi cảnh sát điều tra vụ án đó, nhưng vẫn không tìm thấy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.