Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 142





“Cô Hướng Kim Tâm, xin hỏi loại quan hệ này của cô với đạo diễn Trần đã kéo dài bao lâu rồi? Là cô ngoại tình, hay là Trình Hiểu Quân ngầm cho phép cô làm chuyện này?”
“Trình Hiểu Quân, nghe nói gần đây anh cũng có hợp tác với đạo diễn Trần, có phải anh hi sinh bạn gái mình để đạt được không?”
“Hướng Kim Tâm, đạo diễn Trần là đạo diễn đầu tiên thực hiện quy tắc ngầm với cô sao? Có phải vẫn còn những người khác không?”
Nhất thời, câu hỏi của các phóng viên giống như từng quả bom, trực tiếp phát nổ về phía Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm.

Hai người lập tức hoảng loạn.

Vốn dĩ bầu không khí của buổi phỏng vấn đang ấm áp vui vẻ nhanh chóng trở lên giương cung bạt kiếm.


Trình Hiếu Quân giật điện thoại trong tay phóng viên.

Tìm bức ảnh bên trong điện thoại, mỗi một bức ảnh giống như một bàn tay tay giơ ra, hung hăng tát vào mặt anh ta vậy.

Trong những bức ảnh này, có Hướng Kim Tâm và đạo diễn Trần hôn nhau trên bờ biển, có ảnh bọn họ ở trong bụi hoa hồng, còn có ảnh trên ban công.

Xin lỗi, những bức ảnh này đều là ảnh ghép, chuyện này tôi sẽ tiếp tục điều tra sau, xin mọi người đừng có suy đoán quá đáng”
Gương mặt Hướng Kim Tâm tái nhợt, cố gắng biện hộ cho mình: “Vẻ mặt người phụ nữ trong bức ảnh méo mó như vậy, hoàn toàn không thể là tôi”
“Không thể nào sao?”
Trình Hiếu Quân nghiến răng trừng Hướng Kim Tâm: “Cô có dáng vẻ thể nào, tôi là người biết rõ nhất”
Người đàn ông nắm lấy cổ áo Hướng Kim Tâm, vô cùng tức giận: “Hướng Kim Tâm, tôi không ngờ cô lại phản bội tôi”
“Lần trước bởi vì giúp cô lên top tìm kiếm, tôi đã lấy toàn bộ số tiền tôi có được ra cho cô”
“Kết quả cô vậy mà lại phản bội tôi”
“Hiểu Quân, anh nghe em nói, nhất định là có hiểu nhầm, có hiểu nhầm”
Hướng Kim Tâm cắn răng, vừa gấp gáp muốn giải thích với Trình Hiểu Quân, vừa giơ tay ngăn phóng viên chụp những bức ảnh xấu xí của cô ta: “Những bức ảnh này nhất định là ảnh ghép”.

“Ảnh là ảnh ghép, nhưng chắc video không thể ghép được đúng không?”
Lúc này, Lạc Hân mặc váy dài màu hồng khoác cánh tay Tần Nam Phong đi đến, nói.

Một câu nói, khiến hội trường vốn dĩ đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.


Tất cả mọi người đều ngẩn ra nhìn Lạc Hân.

Một dự cảm không hay dâng lên trong lòng, Hướng Kim Tâm sững sờ ngẩng đầu lên: “Ý gì?”
Lạc Hân cười nhẹ một tiếng, chỉ lên màn hình lớn ở sân khấu phía xa: “Trong hội trường có trẻ chưa đến tuổi thành niên không? Một phút nữa, người lớn mau dẫn trẻ em rời đi.


Sắc mặt mấy người nhà của ngôi sao nhí đều thay đổi, trực tiếp dẫn trẻ con ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết sắp xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Hướng Kim Tâm tái nhợt âm thầm nắm lấy góc áo Lạc Hân: “Chị Lạc Hân”
“Bây giờ biết gọi là chị rồi sao?”
Lạc Hân lạnh lùng bật cười: “Quên chuyện lúc trước cô nói tôi dựa vào đàn ông để có thể lên được vị trí này rồi sao?”
“Em gái à, chờ nhận thư mời của luật sư đi”
Nói xong, màn hình lớn phía xa sáng lên.

“Đạo diễn Trần giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất năm lần này, em có thể lấy được không?”
“Anh đồng ý với em đi, có được không?”
Giọng nói của Hướng Kim Tâm và giọng nói của đạo diễn Trần vang vọng trong hội trường.


Chuyện này cũng quá kích thích rồi.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không nói lên lời.

Tô Ánh Nguyệt ngồi ở một góc, nhíu mày nhìn video.

Chuyện gì vậy?
Cô chỉ muốn dùng ảnh của Hướng Kim Tâm và đạo diễn Trần thôi mà, sao lại có video vậy?
“Tôi tìm người quay trộm”
Một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh cô.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, quay đầu lại, Tần Mộ Ngôn đang ngồi ở vị trí của Vương Khải lúc trước, ánh mắt nhàn nhạt: “Mấy bức ảnh đó không có sức thuyết phục”
“Em ngốc như vậy, nhỡ đâu bị người ta phản lại, nói không chừng còn phải uống rượu của tôi nữa”
Khóe môi người đàn ông nhếch lên: “Vì rượu của tôi, tôi quyết định giúp em”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.