Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 202: Có Lẽ Em Biết Là Ai Làm Rồi





Thân thể rách nát của cô ấy được Tần Nam Phong dùng áo khoác bọc lấy, nhưng cho dù là như vậy cũng có thể thấy rõ đôi chân dài đầy vết máu của Lạc Hân.

Chân Tô Ánh Nguyệt mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Cũng may Tần Mộ Ngôn ở sau đỡ cô.

Cảnh trước mắt này, cho dù là lạnh lùng bình tĩnh như Tần Mộ Ngôn, cũng nhìn thấy mà giật mình.

Một lát sau, giọng người đàn ông trầm thấp: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Đã hôn mê”
Tần Nam Phong ôm Lạc Hân, ngón tay nhẹ vỗ về khuôn mặt đầy máu bầm của cô ấy: “Xe cứu thương đang trên đường tới”

“Không rõ ràng lắm thương thể của cô ấy, cháu không dám tuỳ tiện ôm cô ấy.”
Giọng nói của anh ta run rẩy: “Đều tại cháu”
“Nếu không phải cháu cãi nhau với cô ấy…”
Đối mặt với Tần Nam Phong như vậy, Tô Ánh Nguyệt muốn gì đó, cô há miệng ra nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Lạc Hân thực sự đã xảy ra chuyện.

Cái này mang tới cho cô chấn động quá lớn…
Tần Mộ Ngôn ôm Tô Ánh Nguyệt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa.

Một lát sau, người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua mấy người bị đè xuống đất kia: “Chặt mấy thứ không nên có của bọn họ đi”
Mấy người vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt lập tức hiểu ý Tần Mộ Ngôn.

“Tha mang!”
Mấy người đàn ông trung niên bị đè xuống đất bắt đầu kêu rên:
“Là có người nói chúng tôi có thể tùy tiện, chúng tôi mới tới!”
“Đúng thế! Người nọ còn nói cô gái này là sao nữ không nổi danh, còn là một phụ nữ đã có chồng, có thể tùy tiện!”
“Nếu không chúng tôi có thể bồi thường tiền! Nhà chúng tôi vẫn chờ chúng tôi nối dõi tông đường mà!”
“Tôi còn chưa có con!”
Mấy người kêu rên làm chân mày Tận Nam Phong càng nhíu chặt hơn.

“Nghe chú nhỏ, lôi ra chặt đi!”

“Vâng!”
Một đám vệ sĩ lên tiếng rồi lập tức kéo mấy người kia ra ngoài.

Không bao lâu, bên ngoài vang lên từng tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.

Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi: “Có lẽ em đã biết là ai làm rồi”
Ở nhà họ Tô.

Đêm nay Tô Huyền Anh vui vẻ nên uống hơi nhiều.

Trước khi về nhà, cô ta còn nhận tin nhắn người nọ báo cho cô ta nói tất cả đều thuận lợi.

Người phụ nữ cô ta muốn đối phó đã bị ném vào một xưởng bỏ hoang, bị một đám đàn ông trung niên nhận rồi.

Tô Huyền Anh nằm ở trên giường, đầu bị cồn bốc lên đến không có chừng mực.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Nhìn trần nhà, cô ta hưng phấn mà cười ra tiếng.

Cuối cùng.

Cuối cùng!

Cuối cùng cô ta đã làm người phụ nữ Tô Ánh Nguyệt kia bị dạy dỗ!
Cho cô cướp Tần Mộ Ngôn này! Cho cô không biết tốt xấu này!
Cho dù Tần Mộ Ngôn không thèm để ý cô đã từng đã sinh đứa nhỏ thì sao chứ?
Trước đây Tô Ánh Nguyệt mang thai trước khi quen với Tần Mộ Ngôn nên anh mới có thể không quan tâm.

Thế nhưng sau đêm nay thì sao?
Đêm nay qua đi, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể là một người đàn bà dâm đãng vạn người ghét bỏ!
Không có người đàn ông chịu được mình cắm sừng!
Không có người đàn ông nào không muốn ly hôn với Tô Ánh Nguyệt!
Đến lúc đó.

“Cốc, cốc, rầm…”
Lúc Tô Huyền Anh bắt đầu mặc sức tưởng tượng hạnh phúc tương lai của cô ta và Tần Mộ Ngôn, dưới lầu vang lên tiếng đập cửa thô bạo.

“Ai đó?”
Trần Ngọc Phương bị tiếng đập cửa làm cho vẻ mặt khó chịu đi xuống lầu mở rộng cửa: “Đã trễ thế này! Có việc không thể ngày mai nói được à?”
Cửa phòng mở ra, cảnh tượng ngoài cửa làm Trần Ngọc Phương ngây dại cả người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.