Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 203: Đồ Ngu! Bắt Nhầm Người Rồi!





Dưới ánh trăng sáng tỏ, đoàn vệ sĩ cao to đứng bên ngoài nhà họ Tô chặt chẽ cản lại ánh trăng bên ngoài.

Dựa vào ánh sáng trong phòng hắt ra, Trần Ngọc Phương liếc mắt thấy được thân ảnh cao ngất đứng ở trong đám người kia.

Là Tần Mộ Ngôn!
Trần Ngọc Phương kích động khó có thể kìm được.

Bà ta ân cần cười cười, đưa mắt nhìn thoáng qua Tần Mộ Ngôn: “Lão Tam, đã trễ thế này, ngài.”
“Tôi đến tìm Tô Huyền Anh”
Tần Mộ Ngôn không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.


Trần Ngọc Phương lập tức vui mừng lộ rõ trên mặt.

Quả nhiên!
Sự quyến rũ của Huyền Anh nhà bà ta vẫn là không thể ngăn cản, cái đứa để tiện Tô Ánh Nguyệt mang thai đứa con của người khác, làm sao có thể cùng sao với Huyền Anh nhà bà ta được!
Lúc này Tần Mộ Ngôn tìm Tô Huyền Anh, trừ muốn ngủ với con bé thì không có mục đích nào khác được!
Nghĩ tới đây, Trần Ngọc Phương vội vã hưng phấn nhường ra một con đường: “Ngài đi vào chờ trước.

Huyền Anh vừa rửa mặt ngủ rồi, tôi đi gọi con bé đây”
“Được.”
Tần Mộ Ngôn dừng một chút, nhấc chân vào cửa.

Vệ sĩ phía sau anh cũng đi theo vào.

Người đàn ông cao to ngồi xuống trên ghế sa lon, chân dài ưu nhã bắt chéo: “Gọi cô ta ra đi”
“Được, được, được!”
Trần Ngọc Phương kích động nhấc chân lên lầu.

“Đừng nói cho cô ta là tôi tìm cô ta”
Lúc Trần Ngọc Phương chạy lên bậc cầu thang đầu tiên, người đàn ông lạnh giọng dặn dò.

“Biết rồi! Biết rồi!”
Tần Mộ Ngôn nhất định là muốn gây bất ngờ cho Huyền Anh!
Điểm nhỏ ấy, Trần Ngọc Phương cảm thấy mình vẫn hiểu được.


Người trẻ tuổi ấy mà! Chính là thích chơi chút trò hiếm lạ đa dạng cổ quái.

Trong phòng ngủ trên lầu, Tô Huyền Anh còn đang đắc ý gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Văn: [Cô Diệp! Qua đêm nay, Tô Ánh Nguyệt cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa!]
Cô ta mới vừa gửi tin nhắn xong, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng đập cửa vội vã của Trần Ngọc Phương.

“Huyền Anh, con ngủ chưa?”
Tô Huyền Anh nhíu mi, vội vã thu điện thoại di động đứng dậy mở rộng cửa: “Có việc gì ạ?”
Lúc này, điện thoại di động của cô ta khẽ rung lên.

Tô Huyền Anh không để ý đến mà tiếp tục ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc Phương.

Thế là cô ta căn bản không thấy tin nhắn kia của Diệp Thiên Văn: [Cô là đồ ngu! Bắt nhầm người rồi!”
“Có người tìm con!”
Trần Ngọc Phương túm Tô Huyền Anh lại: “Có khách đến nhà tìm con đó!”
“Là người khách rất tôn quý!”
Trần Ngọc Phương nháy nháy mắt với cô ta: “Theo mẹ xuống lầu!”
“Từ từ”
Tô Huyền Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua váy ngủ hở hang trên người mình: “Con thay đồ đã..”
“Đổi cái gì mà đổi! Mặc vậy được rồi!”
Trần Ngọc Phương hận rèn sét không thành thép lườm cô ta: “Người ta trễ như thế này tới tìm con, có ý gì con còn không biết à?”
Tô Huyền Anh dừng một chút, cũng không kiên trì quay lại thay quần áo nữa.


“Rốt cuộc là ai thế mẹ?”
“Con xuống lầu sẽ biết!”
Trần Ngọc Phương đẩy Tô Huyền Anh sải bước xuống lầu: “Đừng làm cho người ta đợi lâu!”
Từ trên lầu đi xuống, Tô Huyền Anh liếc mắt là thấy được người đàn ông tôn quý ngồi ở trên ghế sa lon.

Tần Mộ Ngôn?
Sao lúc này anh lại đến tìm cô ta?
Một loại dự cảm không tốt xông lên.

Gần như là bản năng, Tô Huyền Anh lui về phía sau một bước.

Trực giác nói cho cô ta biết, Tần Mộ Ngôn tới tìm cô ta tuyệt đối không phải như Trần Ngọc Phương nghĩ!
Người đàn ông trên ghế sa lon nhìn thấy cô ta.

“Cô Tô.”
Giọng nói của Tần Mộ Ngôn lạnh như băng không có nhiệt độ: “Đi với tôi một chuyến”
Tô Huyền Anh cắn môi, theo bản năng muốn bỏ chạy, còn chưa chạy được mấy bước, vệ sĩ của Tân Mộ Ngôn cũng đã giữ cô ta lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.