Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 206: Có Lẽ Sẽ Không Bao Giờ Tỉnh Lại Nữa





Tân Nam Phong cũng không tránh.

Anh ta đứng tại chỗ nhận hai cú đấm này.

Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên hờ hững nhìn Lãng Nguyên, bên môi cong lên một nụ cười bừa bãi: “Tiếp tục đi”
Lăng Nguyên tức giận lại đấm thêm một đấm nữa Tân Nam Phong bị đánh đến lui về phía sau mấy bước.

Nhưng trên mặt anh ta vẫn đeo nụ cười khiêu khích như cũ “Trở lại!”
“Đủ rồi!”
Tân Mộ Ngôn lạnh lẽo lên tiếng ngăn cản.


Tô Ánh Nguyệt cũng bước lên phía trước kéo Lăng Nguyên lại: “Đừng đánh nữa”
Lúc này Lăng Nguyên mới hung tợn trừng Tân Nam Phong, một lần nữa trở lại trên ghế dài ngồi xuống.

Không bao lâu sau, phòng cấp cứu mở cửa.

Bác sĩ lắc đầu từ bên trong đi ra: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức”
“Thế nhưng cô ấy chịu thương tổn cùng sợ hãi quá lớn.

Hơn nữa bản thân cô ấy không có còn ý chí muốn sống, bây giờ vẫn ở trạng thái hôn mê”
“Có lẽ sẽ lập tức tỉnh lại, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa”
Lời của bác sỹ làm cả người Tô Ánh Nguyệt không thể động đậy như là bị sét đánh.

Làm sao lại.

Làm sao Lạc Hân lại không còn ý chí muốn sống?
Cô ấy xinh đẹp rực rỡ như vậy.

Cô ấy làm diễn viên hai năm, là sao nữ chạm tay có thể bỏng của làng giải trí Cô ấy còn có tương lai sáng rực.


Làm sao lại “Tôi đã biết”
Tân Nam Phong hít sâu một hơi nhấc chân vào phòng cấp cứu, cùng các bác sĩ y tá khác bên trong đẩy Lạc Hân đi ra, đi về phía phòng bệnh.

Trên giường bệnh, máu trên mặt Lạc Hân đã bị lau sạch, trên vết thương cũng đều băng lại Cô ấy nằm yên lặng, giống như chỉ đơn thuần đang ngủ mà thôi.

Nhìn khuôn mặt ảm đạm của cô ấy, cuối cùng nước mắt Tô Ánh Nguyệt cũng tràn mi Nếu như đêm nay cô không đi thì có phải Lạc Hân cũng sẽ không gặp chuyện không may không?
Nếu như cô không gặp phải Tô Huyên Anh cùng Diệp.

Thiên Văn ở cửa, có phải tất cả đều sẽ khác không?
“Bốp”
Ở bên người cô, Lăng Nguyên hung hãng quăng cho mình một cái tát.

Anh ta giơ tay lên lại tát vào má bên kia Tân Mộ Ngôn kịp thời giữ tay anh ta lại.

“Việc nên làm của cậu bây giờ không phải là tự oán giận mình”
“Bây giờ Lạc Hân đã thành như vậy.

Cậu phải đến công ty để trù tính ra quyết định”
“Cần công bố tình hình của cô ấy hay là tiếp tục giấu diếm? Công việc đã sắp xếp trước đó giải quyết như thế nào?
Người nhà của cô ấy lúc nào thì liên hệ? Cái này đều cần cậu đi hỗ trợ”

“Không phải là cô ấy cá đời không tỉnh lại.

Nếu thực sự muốn tốt cho cô ấy, phải đi giúp cô ấy xử lý tốt chuyện nên xử lý “Đừng đế đến lúc cô ấy tỉnh lại thấy tất cả của cô ấy đều bịh Lăng Nguyên kinh ngạc nhìn Tân Mộ Ngôn Một lát sau, anh ta gật mạnh đầu, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lăng Nguyên rời đi, Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi Cô quay đầu bất lực mà nhìn Tân Mộ Ngôn: “Đêm nay.

người vốn nên bị thương là em…”
Tân Mộ Ngôn bất đắc dĩ thở dài kéo cô vào trong lòng: “Đây không phải là lỗi của em”
“Em không có cách nào đoán biết những người tâm tư xấu xa kia đến lúc nào thì ra tay với em”
“Nếu như đêm nay người bị thương là em.

Lạc Hân cũng sẽ tự trách”
Anh thở dài một hơi: “Ngày mai theo anh về nhà cũ một chuyến”
“Nếu Nam Phong muốn chịu trách nhiệm, anh sẽ giúp cậu ấy”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Thế nhưng… Tân Nam Phong có thích Lạc Hân không?”
“Lạc Hân thích Nam Phong là đủ rồi lếu Nam Phong chủ động mở miệng nói muốn kết hôn với cô ấy, vậy chuyện cậu ấy có thích hay không đã không còn quan trọng nữa rồi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.