Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 208





Lạc Hân là một người cô gái có lòng tự trọng rất mạnh, chuyện tối hôm nay, cho dù có thế nào đi nữa thì nó đều sẽ lưu lại ám ảnh về sau.

Trải qua chuyện đêm nay, thậm chí Lạc Hân còn có cảm giác rằng cô ấy sẽ không thể tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác.

Tất nhiên mọi chuyện của Lạc Hân đều do Tần Nam Phong mà ra, vậy thì anh ta phải phụ trách với Lạc Hân
Lạc Hân không có hạnh phúc, Tân Nam Phong cho cô.

.

truyện teen hay
Hạnh phúc của anh ta…

Dù sao thì anh ta cũng đã sớm không có hạnh phúc.

“Tôi còn một vấn đề nữa”
Tô Ánh Nguyệt nhấp nhấp môi, cô ngồi xuống ghế bên cạnh Tận Nam Phong rồi nói: “Cậu thật sự không thích Lạc Hân sao?”
Có thể khẳng định.

Trước đó khi cô tiếp xúc với Tần Nam Phong, mỗi khi anh ta nhắc tới Lạc Hân, trong ánh mắt của anh ta đều mang theo ý cười.

Ánh mắt và thói quen là thứ không lừa người khác được.

Quen thuộc không lừa được người.

“Không thích.”
Tân Nam Phong lạnh lùng trả lời cô: “Tôi đã có người trong lòng rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cắn môi.

Cô không nghĩ rằng Tân Nam Phong sẽ phủ nhận câu hỏi của cô một cách khẳng định như vậy.

Sau một lát, Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, cố gắng nói chậm lời nói: “Nếu như cậu đã không thích Lạc Hân, coi như cậu có cưới cô ấy, cô ấy cũng sẽ không vui vẻ gì.”
“Mà cậu cũng sẽ không hạnh phúc”
Tân Nam Phong cười lạnh một tiếng, ngẩng lên đôi mắt sâu không thấy đấy kia nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Thế còn cô, thím nhỏ.”
“Thời điểm thím gả cho chú nhỏ của cháu, thím nhỏ có ưa thích chú nhỏ sao? Chú nhỏ có ưa thích thím sao?”
“Nếu như cháu không có nhớ lầm, thời điểm thím gả cho chú nhỏ của cháu, hai người còn không có chính thức gặp mặt qua, thím nhỏ vẫn còn đang khổ sở đau lòng vì bạn trai cũ của thím”.


“Bây giờ thím cảm thấy hạnh phúc sao?”
Câu hỏi này của Tần Nam Phong quá sắc bén, Tô Ánh Nguyệt lúc này không biết nên trả lời thế nào.

Sau một lát, Tô Ánh Nguyệt thở dài: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu.”
Mỗi người đều có cuộc sống của bản thân, Tô Ánh Nguyệt cũng không có hiểu được quá khứ của bọn họ, cho nên cô cũng không nên làm phiền cuộc sống của bọn họ.

Nhưng mà Tô Ánh Nguyệt có thể làm được chuyện cô có thể làm.

Cô thở dài một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hành lang ngoài cửa, Tần Mộ Ngôn đang gọi điện thoại.

“Được rồi, tốt”
Thấy Tô Ánh Nguyệt đi ra, Tần Mộ Ngôn cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Diệp Thiên Văn đã đi ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài rồi sao?”
“Ừ, cô ấy nói rằng tạm thời đi tham gia một cuộc triển lãm ở nước ngoài.”
Tần Mộ Ngôn nhíu lông mày lại: “Cô ấy đi quá nhanh, người của anh cũng không có kịp cản lại”
“Vừa rồi Bạch Tuấn Kiên bên kia đã điều tra được, khi anh vừa đi đến nhà họ Tô để tìm Tô Huyền Anh thì Diệp Thiên Văn đã ở sân bay rồi.”
Tần Mộ Ngôn thở dài: “Hẳn là cô ấy đã nghe được tin tức, cho nên vội vàng đi”
Nói xong, Tần Mộ Ngôn cúi đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Nhưng cho dù Diệp Thiên Văn có ở lại trong nước, thì chúng ta cũng sẽ không có thu hoạch gì quá lớn”
“Diệp Thiên Văn rất cẩn thận, sau khi cô ấy nói những lời kia với em ở cửa khách sạn, rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện này, coi như chúng ta có điều tra ra được cuối cùng, thì hẳn là tất cả trách nhiệm đều thuộc về Tô Huyền Anh”
“Diệp Thiên Văn cũng chỉ là một người xúi giục mà thôi.”
Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi, cô kỳ thực cũng đã đoán được kết quả này.


Nhìn thái độ của Tô Huyền Anh lấy lòng Diệp Thiên Văn trong đêm nay, thì chính xác là Tô Huyền Anh sẽ là người chủ động sắp đặt chuyện này để lấy lòng Diệp Thiên Văn.

Trong lúc Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ, điện thoại di động của cô vang lên, là Tô Tuấn Thành gọi điện thoại tới.

“Ánh Nguyệt”
Âm thanh của Tô Tuấn Thành bên đầu kia điện thoại mang theo vài phần cầu xin: “Con trở về nhà một chuyến đi, bố có chuyện tìm con.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã trôi qua hai tiếng từ lúc Tô Huyền Anh bị bắt.

Tô Tuấn Thành tìm cô trong lúc này, hẳn ông ta đã thử rất nhiều biện pháp nhưng đều không có cách nào cứu Tô Huyền Anh ra, cho nên mới nghĩ tới cô.

Tô Ánh Nguyệt cong môi cười nói: “Ông Tô có việc gì thì cứ nói thẳng”
Tô Ánh Nguyệt cũng không nhận Tô Tuấn Thành là bố cô.

Tô Tuấn Thành im lặng một lát.

Một lát sau, ông ta lạnh lùng nói: “Bố tìm được một khối ngọc bội ở trong nhà”
“Hình như là thời điểm trước đó con trở về nhà đã làm rơi, Tô Huyền Anh nói rằng đây là đồ vật mà mẹ con để lại cho con, con còn muốn sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.