Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 217: Diên Viên Là Một Nghề Nghiệp Chính Đáng





“Tôi có thể chấp nhận!”
Tân Mộ Diệp vừa dứt lời, Trình Lộ đã nhanh chóng phản bác lại: ‘Làm sao tôi lại có thể không chấp nhận!”
“Cũng không phải Lạc Hân cả đời không thể tỉnh lại!”
Mười phần trăm cổ phần thực sự quá hấp dẫn.

Cho dù miệng Trình Lộ nói một cách miền cưỡng, nhưng bà ta vẫn phải thừa nhận rằng nếu Tân Mộ Ngôn không mở miệng nói ra lời này, cả nhà bà ta cho dù làm việc chăm chỉ thêm mười năm nữa cũng sẽ không thể có được nhiều cổ phần như vậy!
Nếu kết hôn với Lạc Hân có thể giúp Tân Nam Phong không phải phấn đấu thêm mười năm nữa, tại sao bà ta lại không đồng ý?
Dù sao nếu Lạc Hân không thể tỉnh lại, lấy mười phần trăm cổ phần rồi lại giúp cô ta chữa bệnh, hoặc là sau vài năm rồi ly hôn, bất luận như thế nào cũng không thiệt!

Thái độ quay ngoät một trăm tám mươi độ này khiến Tân Mộ Diệp không nhịn được cười: “Nhưng cô ấy chỉ là một con hát, không vẻ vang gì.”
Trình Lộ trợn trăng mắt: “Chú hai, chú đừng dùng con mắt phiến diện đó nhìn người khác có được không?”
“Làm diễn viên thì có gì phải hổ thẹn, vợ của chú ba chẳng phải cũng là diễn viên đó sao?”
Sau đó, Trình Lộ quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Em dâu, em hãy nói cho chú hai biết làm diễn viên tốt như thế nào!”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cái này cô biết trả lời như thế nào?
Cô mím môi, do dự một hồi, mới âm thầm mở miệng: “Anh hai, chị dâu, kỳ thực diễn viên là một nghề nghiệp chính đáng.”
“Không cần phải giải thích với anh”
Tân Mộ Diệp bật cười trước thái độ ngoan ngoãn giải thích của Tô Ánh Nguyệt, anh ta vốn dĩ không hề coi thường diễn viên, mà là cố ý dùng lời nói của Trình Lộ để nói khích bà ta.

Nói xong, anh ta híp mắt nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt: “Anh không có hứng thú với nghề diễn viên.”
“Nhưng anh lại rất có hứng thú với em”“
Người đàn ông cẩn thận đánh giá Tô Ánh Nguyệt: Làm mẹ của Tinh Thiên và Tinh Vân, đã quen rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, có lẽ là không ngờ anh ta lại hỏi câu này, một lúc sau cô khế cười: “Đã quen rồi.”
“Hai đứa rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện.”
Tân Mộ Diệp gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ ruột của hai đứa nhóc thối này cũng rất ngoan rất hiểu chuyện.”
Nói xong anh ta nhướng mày nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Đúng rồi, em có biết mẹ của hai đứa là ai không?”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Biết một ít”
Nhìn thấy chủ đề của câu chuyện säp lệch khỏi chuyện chung thân đại sự của Tân Nam Phong, Tân Kiến An ở bên cạnh khế ho một tiếng: “Chú ba, cậu thật sự đồng ý lấy ra mười phần trăm cổ phần sao?”
Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Đương nhiên.”
“Nam Phong là người thân nhất với em, Lạc Hân lại là bạn của Ánh Nguyệt, mười phần trăm cổ phần không nhiêu”
Tân Kiến An có chút kích động.

Ông ta liếc nhìn Trình Lộ: “Chúng ta có phải là nên dân Nam Phong đến gặp bổ mẹ của Lạc Hân không?”.

truyện tiên hiệp hay
Trình Lộ vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Nói xong, bà ta nhanh chóng quay đầu, nằm lấy cánh tay của Tân Nam Phong: “Chúng ta đi gặp nhà thông gia đi?”
Tân Nam Phong có lẽ không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, anh ta sững sờ một lúc, cuối cùng gật đầu thật mạnh: “Được.”
“Chúng ta bây giờ liền đi!”
Giống như sợ Tân Mộ Ngôn sẽ hối hận, Trình Lộ không thể đợi thêm một giây nào nữa, bà ta đơn giản chào tạm biệt mọi người, sau đó kéo Tân Nam Phong về nhà thay quần áo, chuẩn bị đi gặp người nhà của Lạc Hân.

“Chú nhỏ.”
Khi ra đến cửa, Tân Nam Phong ngước khuôn mặt phờ phạc có quâng thâm dưới mắt lên: “Cảm ơn.


Nếu không có Tân Mộ Ngôn, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

Ngày hôm qua anh ta đã nhờ Tân Mộ Ngôn giúp đỡ, vì anh ta biết người nhà anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện kết hôn với Lạc Hân.

Ban đầu, anh ta định nhờ Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt giúp đỡ thuyết phục bố mẹ mình.

Nhưng anh ta không ngờ đến… Tân Mộ Ngôn lại trực tiếp dùng mười phần trăm cổ phần của mình, khiến cho bố mẹ anh ta không biết đông tây nam bắc gì nữa.

Cho dù Tân Mộ Ngôn không thiếu tiền, cũng không quan tâm đến cổ phần của tập đoàn nhà họ Tân, nhưng món quà này cũng quá quý rồi.

Người đàn ông hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tân Mộ Ngôn và Tô Ánh Nguyệt: “Nếu sau này cần sự giúp đỡ của cháu, xin cứ lên tiếng.”
“Miễn là cháu có thể làm được”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, Tân Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười: ‘Mau đi đi.”
Tân Nam Phong nhìn Tân Mộ Ngôn một cái thật sâu mới nhấc chân đi theo Trình Lộ rời khỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.