Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 220: Không Cho Ôm Mẹ Của Anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy cô gái nhỏ làm thế nào cũng không chịu, Kỷ Thanh Nam rất đau đầu.

Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra.

Người đầu tiên tiến vào là nhân viên phục vụ mang theo bánh ngọt.

Nhân viên phục vụ đưa bánh xong, theo sau là Trịnh Chính mang theo nụ cười trên mặt.

“Công chúa nhỏ, cháu đoán xem chú đưa ai tới đây?”

Kỷ Tinh Nguyên nằm bò trên bàn đầu cũng không ngẩng lên: “Bây giờ ngoại trừ dì Tô ra cháu không có hứng thú với bất cứ ai.”
Trịnh Chính nở nụ cười: “Vậy công chúa nhỏ ngẩng đầu nhìn xem!”
Tỉnh Nguyên không có hứng thú ngẩng đầu nhìn một cái.

Ở phía cửa, Tô Ánh Nguyệt mặc một chiếc váy trảng đang đứng ở đó.

“Di Tô!”
Cô gái nhỏ trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, trực tiếp dang hai tay ra, nhanh chóng chạy về phía Tô Ánh Tuyết.

Nhưng thân hình nhỏ bé còn chưa kịp ôm lấy Tô Ánh Tuyết, đã bị một cậu nhóc cao hơn cô bé nửa cái đầu chặn lại.

Tỉnh Thiên khoanh hai tay trước ngực, trừng to mắt ra vẻ hung dữ nói: “Đây là mẹ của anh, em không được phép ôm!”
Nhưng cậu nhóc xuất hiện quá đột ngột, Tiểu Tinh Nguyên không kịp phanh lại, trực tiếp đụng phải Tinh Thiên.

Cô bé chạy quá nhanh, lực va chạm cũng rất lớn, khi Tỉnh Thiên sắp ngã xuống liền theo bản năng vươn tay bắt lấy Tinh Vân ở bên cạnh.

Sau đó.

“Uỳnh” một tiếng, ba đứa nhỏ ngã xuống đất trước mặt Tô Ánh Nguyệt.


Tô Ánh Nguyệt biết cô không nên cười.

Nhưng cô không thể nhịn được Dáng vẻ ngã xuống của ba đứa nhỏ này thật sự rất buồn cười…
Ngay cả Tinh Vân bình thường lạnh lùng lúc này cũng thật buồn cười.

Người phụ nữ ở bên cạnh cười đến cong eo.

Trịnh Chính ở một bên cẩn thận đỡ Tinh Nguyên lên, sau đó giúp đỡ nâng hai đứa trẻ dậy.

“Hai anh là ai!”
Tỉnh Nguyên hai tay chống nạnh, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Tinh Vân và Tỉnh Thiên.

Tinh Vân nhàn nhạt liếc cô bé một cái, không lên tiếng.

Tỉnh Thiên lại chống nạnh giống như Tỉnh Nguyên: “Vậy em là ai?”
“Không biết không được tùy tiện ôm mẹ của người khác sao?”
“Di ấy là dì Tô của em! Em cứ muốn ôm đấy!”
“Mẹ là mẹ của tôi, không được ôm!”

Hai đứa nhóc cãi nhau ầm ï.

Cuối cùng, vẫn là Tinh Vân kéo Tinh Nguyên sang một bên: “Đừng cãi nhau với con gái.”
Tỉnh Nguyên trở nên không vui: “Con gái thì làm sao?”
“Em là hacker công chúa nhỏ nhỏ tuổi nhất, lợi hại nhất ở thành phố Dung Hưng!”
“Hai người có lợi hại bằng em sao? Dám nói chuyện với em như vậy!”
“Hacker công chúa nhỏ?”
Tỉnh Vân mỉm cười, Cậu bé nhìn lên xuống đánh giá Tinh Nguyên: “Dựa vào em?”
Thái độ khinh thường của cậu bé lập tức khiến Tỉnh Nguyên tức giận: “Anh không phục đúng không?”
“Có giỏi thì thi đấu với em!”
“Nếu không thì đừng hòng ngăn cản em ôm dì Tô!”
Tỉnh Vân nhàn nhạt cong môi, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, “Chú tài xế, phiền chú mang máy tính của tôi lên đây.”

Tỉnh Thiên híp mắt cười, nhìn nhân viên phục vụ ở bên cạnh: “Cho tôi hai chiếc bánh đắt nhất của tiệm!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.