Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 231: Suy Bụng Ta Ra Bụng Người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy những tấm hình này”
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Tân Mộ Ngôn nói: “Anh Tân, bây giờ phải làm sao?”
“Em chẳng những là con của em là của người khác, mà em còn đã từng bị bệnh tâm thần.”
Tân Mộ Ngôn trầm mặc lật hết toàn bộ ảnh chụp.

Cuối cùng, anh thả những tấm hình này xuống, hai mắt sâu không thấy đáy kia yên lặng nhìn xem khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt, anh nói: “Đối một bộ quần áo rồi đi bệnh viện.”
“Đi bệnh viện sao?”
Tâm tình của Tô Ánh Nguyệt trong nháy mắt đã rơi xuống mức thấp nhất.

Cô thẳng thần chia sẻ những tấm hình, chia sẻ những bí mật này của cô với anh là bởi vì tin tưởng anh, ỷ lại vào anh.


Những mà người đàn ông này lại mở miệng muốn dẫn cô đi bệnh viện.

“Anh… Có phải ghét bỏ mình hay không?”
Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

Kỳ thực, cho dù Tân Mộ Ngôn làm ra quyết định gì, cô cũng có thể hiểu anh.

Dù sao thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Chấp nhận chuyện vợ của anh đã từng bị thay thế cũng đã không dễ dàng rồi, cô cũng không thể yêu cầu xa vời là anh có thể chấp nhận cô đã từng bị bệnh.

Huống hồ, loại bệnh tâm thần này có xác suất tái phát vô cùng lớn.

Ở chung với cô, kỳ thực tương đương với đặt một quả bom hẹn giờ ở trong nhà, không biết lúc nào sẽ quấy đến long trời lở đất.

Cô thở dài một hơi rồi nói: “Bệnh của em đã khỏi hẳn rồi.”
“Năm năm qua, em chưa từng tái phát bệnh, cũng chưa từng có trường hợp mất khống chế cảm xúc.”
“Nếu như anh…”
“Nghe lời”

Cô còn chưa nói xong, Tân Mộ Ngôn đã nhàn nhạt mở miệng cắt đứt lời nói của cô.

Nhìn xem bộ dạng mặt mày ủ rũ của cô, anh hơi nhíu lông mày lại, đưa tay vuốt vuốt đầu của Tô Ánh Nguyệt: “Đi đổi một bộ quần áo đi.”
“Anh để Bạch Hạo Nam tìm mấy bác sĩ chuyên gia xem bệnh cho em”
Tô Ánh Nguyệt Anh có phải rất để ý chuyện này hay không?
“Anh biết em đã tốt, khoảng thời gian sau khi chúng ta kết hôn, các phương diện của em đều rất bình thường.”
Anh thu tay lại, vừa cúi đầu loay hoay điện thoại, vừa nhàn nhạt mở miệng nói: “Bây giờ, việc quan trọng trước mắt là muốn tìm mấy bác sĩ xem bệnh cho em, chứng minh rằng trạng thái tinh thần của em rất bình thường”
“Nếu không thì Tô Tuấn Thành lúc nào cũng có thể dùng lý do là em bị bệnh tâm thần này để lật đổ lời khai ở trong đồn công an của em!
Tân Mộ Ngôn cất điện thoại di động, thở dài nói: “Hơn nữa, anh cũng nghĩ để bác sĩ hỗ trợ, tỉ mỉ phán đoán một chút tình trạng bây giờ của em”
“Dù sao thì loại bệnh này rất dễ dàng tái phát.”
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại có một tia mềm mại: “Xem như là chồng của em, anh hẳn phải rõ ràng tất cả mọi chuyện nhạy cảm của em, dạng này thì về sau anh mới có thể chăm sóc em tốt hơn, hiểu không?”
Tô Ánh Nguyệt sắp nói ra miệng đều cưỡng ép nuốt lại vào trong bụng.

“Anh… Anh là ý này sao?”
Cô còn tưởng rằng…
“Vậy em cảm thấy ý của anh là gì?”
Tân Mộ Ngôn hơi nhăn lông mày, đưa tay ra kéo cô vào trong ngực của anh.

Mùi đàn ông trên cơ thể anh khiến cho Tô Ánh Nguyệt hít thở chậm lại.


Cách quá gần.

Gần đến mức cô có thể nghe được hơi thở của anh, nhịp tim đập của anh.

Hô hấp và nhịp tim của cô cũng bị anh làm nhiễu loạn tiết tấu.

Cô giấy dụa theo bản năng, muốn thoát ra khỏi trong ngực của anh: “Em… Em không có ý gì…”
“Chỉ là hiểu lầm anh mà thôi…
Mấy chữ sau cùng này, Tô Ánh Nguyệt nói như muỗi kêu vậy.

Tân Mộ Ngôn khẽ cười một tiếng, cẩn thận ôm cô lại vào trong ngực.

Một cái tay của anh đặt ở sau lưng cô, một cái tay khác nâng cắm cô lên, âm thanh trầm thấp lôi cuốn: “Cho nên biểu hiện đau khố vừa rồi, không muốn đi thay quần áo, là bởi vì hiểu lầm anh sao?”
“Hiểu lầm anh cái gì?”
“Hiểu lầm anh bởi vì em đã từng không may bị bệnh mà vứt bỏ em sao? Hay là hiểu lầm chuyện anh kêu em đi khám bác sĩ là bởi vì ghét bỏ em?”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.