Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 249: Nhận Được Tin Vui



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Ánh Nguyệt nhìn xem bóng lưng Lạc Vân Trạch rời đi, cô cảm thấy trong lòng tự nhiên trống trơn.

Cô biết câu nói sau cùng của Lạc Vân Trạch mới là quan trọng.

Thế nhưng mà cậu bé lại không có nói rõ chỉ tiết, rốt cuộc thì Lục Tử Dao đã trộm cái gì của Lạc Hân.

Tô Ánh Nguyệt lo nghĩ, nhưng chỉ có thể nghĩ đến Tân Nam Phong.


Chẳng lẽ nói Lục Tử Dao trộm đi Tân Nam Phong của Lạc Hân?
“Kỳ thực người nhận biết với Tân Nam Phong hồi nhỏ, về sau liên lạc là Lạc Hân sao?”
Hơn nửa ngày, Tô Ánh Nguyệt đành thở dài, đưa tay gõ gõ đầu của cô.

Chắc gần đây cô nhìn tiểu thuyết quá nhiều nên mới hồ đồ ròi.

“Trên thế giới này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậ Coi như Tân Nam Phong không phân biệt được chữ viết của cô gái trên lá thư, không biết rõ thói quen nói chuyện, nhưng mà Lạc Hân cũng không phải người câm đi “Cô ta là một người sống sờ sờ, Tân Nam Phong lại là người mà cô.

†a thích nhất, vì sao cô ta lại không nói thẳng ra?”
“Chắc chắn không phải như thế.”
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ trái phải cũng không ra được manh mối, dứt khoát đứng dậy ra khỏi quán sủi cảo.

Tài xế cung kính đứng ở bên người cô: “Cô Tô, bây giờ ngài muốn về nhà hay là trở lại biệt thự cũ bên kia?”
Tô Ánh Nguyệt do dự một lát rồi nói: “Về nhà đi”
Cô thật sự không muốn ăn cơm với những người trong nhà họ Tân kia.

Về đến nhà, cô nấu đơn giản bát mì cho bản thân, đang định ăn một mình, kết quả vừa xuống lầu uống nước thì nhìn thấy Tinh Thiên.


“Mẹ à, mẹ lại vụng trộm ăn một mình nha.”
“Hôm nay con và anh cơm tối do người hầu làm, ăn không ngon chút nào.”
Dứt lời, cậu nhóc đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt rồi đoạt đi chén mì kia.

Cậu nhóc chạy lật đật lên lầu: “Mẹ à, mẹ lại làm thêm một phần cho mẹ đi”
“Phần này sẽ đưa cho con và anh”
Nhìn xem bóng lưng cậu nhóc, Tô Ánh Nguyệt chỉ biết thở dài, quay người trở lại phòng bếp nấu thêm bát mì nữa.

Thời điểm nấu bát mì, cô nhận được tin tức của chuyên gia Hàn Thanh Vân gửi tới.

“Thời điểm buổi chiều đi qua bên kia, cô chỉ vẻn vẹn có một cái phản ứng là đau đầu thôi sao?”
“Cảm xúc có chấn động quá lớn hay không?”
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận nghĩ một lát rồi trả lời: ‘Không có.”
“Vậy tôi có thể chắc chẳn, trước đó cô chưa từng bị bệnh”
“Còn việc cô mất trí nhớ, căn cứ vào lời nói của cô, tôi nghĩ rằng là một dạng thuốc kiểu mới gì đó.”
*Tôi đã từng nghiên cứu qua, nước ngoài có một loại thuốc rất lợi hại, có thể áp chế khu thần kinh trong đại não phụ trách ký ức của người bệnh, tạo thành hiện tượng mất trí nhớ, và hiệu chứng đau đầu khi nhớ lại.”

“Nhưng mà nghe nói thời điểm vừa mới ra mắt loại thuốc này đã gặp vấn đề khó, khi đối mặt với người mắc bệnh có ý chí quá mạnh mẽ, loại thuốc này sẽ bị chọc thủng hạn chế”
“Cho nên cuối cùng nghiên cứu dược vật đã tuyên bố thất bại.”
“Nhưng cho dù là dạng này, các ngõ ngách trên thế giới còn có rất nhiều thành công áp chế lại trí nhớ của người bệnh”
“Tô Ánh Nguyệt, tôi hoài nghỉ cô chính là một thành viên trong đó.”
“Ngày mai tôi sẽ khởi hành ra nước ngoài để đi đến sở nghiên cứu kia, nếu như xác định cố là người bị hại của loại thuốc này, sở nghiên cứu sẽ nghiên cứu phát minh ra loại thuốc để cho cô có thể khôi phục lại trí nhớ”
Đứng ở trong phòng bếp, Tô Ánh Nguyệt nhìn xem những tin tức mà Hàn Thanh Vân gửi cho chộ, trái tim của cô không nhịn được mà khẽ run lên.

Cho nên sự thật là cô không có bị điên.


Anh cởi bỏ áo khoác, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu trắng, ống tay áo sơ mi đã được kéo lên, lộ ra cánh tay bền chắc của anh.

Bây giờ, anh đang khoanh hai tay trước ngực, im lặng nhìn xem cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.