Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 258: Bọn Anh Cần Một Đứa Em Gái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tỉnh Vân ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tinh Nguyên: “Bọn anh cần một đứa em gái.”
“Cho nên chuyện bồi dưỡng tình cảm giữa bố và mẹ của bọn anh cần phải đưa vào danh sách quan trọng.”
Tỉnh Nguyên tức giận nói: “Hai anh muốn em gái, là muốn để cho dì Tô sinh ra cho hai anh sao?”
“Chứ còn gì nữa?”
Tinh Nguyên: “…
Hơn nửa ngày, cô bé ôm gối ôm cuồng loạn nói: “Hai anh còn có em”
“Em làm em gái của hai anh còn chưa đủ hay sao? Sao hai anh còn muốn một đứa em gái nhỏ nữa làm gì?”

Tỉnh Thiên nhìn chấm chẩm Tinh Nguyên: “Em cũng không phải em gái ruột”
“Bọn anh muốn em gái ruột, loại có chung dòng máu kia.”
Không có chung dòng máu thì “Không có chung dòng máu, lỡ may ngày nào đó em chạy mất, thì bọn anh sẽ đau lòng.”
Tinh Vân trả lời rất nghiêm túc: “Nhưng nếu như có chung dòng máu thì sẽ có mối quan hệ, bọn anh có thể yên tâm mà đối xử tốt với em gái, không lo lắng em gái chạy trốn nữa.”
Tinh Nguyên: “…”
Hai người trước mặt mình này, thật sự là đứa bé cùng tuổi với mình sao?”
“Sao hai người bọn họ lại nghĩ nhiều như vậy, suy tính nhiều như vậy chứ?”
“Hơn nữa, dường như bọn họ nói còn rất có đạo lý!”
Cô bé cắn môi do dự một lát, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Tinh Vân và Tỉnh Thiên: “Em sẽ làm em gái của hai anh, em thề sẽ không chạy”
Dứt lời, cô bé đưa ra bốn ngón tay chỉ trên trời: “Tôi Kỷ Tinh Nguyên xin thề, nếu như Tinh Vân và Tinh Thiên nhận tôi làm em gái của bọn họ, tôi sẽ làm em gái của bọn họ cả một đời, sẽ không chạy trốn, sẽ không để cho bọn họ không tìm thấy tôi.”
“Nếu như vi phạm lời thế này, thì hãy để tôi… Hãy để tôi biến thành một người mập mạp hai trăm kg.”

“Vừa rồi em mới ăn năm miếng bánh bích quy, anh phải ăn mười miếng”
“Anh nhất định phải mập hơn em.”
Tỉnh Vân ngồi ở trên ghế sô pha nhìn xem bộ dạng vừa đấu võ mồm vừa ghét bỏ của hai đứa bé này, cậu bé chỉ thở dài.


Tân Mộ Ngôn nói rất đúng, cậu bé kỳ thực không hề giống bộ dạng của đứa bé năm tuổi.

Hai người bọn họ mới giống.

Cậu bé thừa nhận, cậu bé thành thục hơn những đứa bé cùng tuổi rất nhiều, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Mà đứa bé càng hiểu chuyện thì càng lo lắng nhiều chuyện hơn.

Nghĩ như vậy, cậu bé giương mắt liếc nhìn phương hướng phòng bếp.

Bỗng nhiên, cửa phòng bếp được mở ra.

Tân Mộ Ngôn một mặt không thay đổi đi ra khỏi phòng bếp.

Tỉnh Nguyên và Tinh Thiên đang đánh nhau cũng ngừng lại.


Trong phòng khách, ba đôi mắt to nhìn Tân Mộ Ngôn chắm chằm không chớp mắt: “Sao lại ra làm gì?”
Tân Mộ Ngôn hằng giọng một cái, bên môi mang theo nụ cười tươi đắc ý nói: “Bố đi ra đương nhiên là bởi Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nhìn xem Tinh Vân: “Bởi vì vợ của bố cảm thấy công tác trong phòng bếp quá mệt mỏi, cho nên không nỡ bố”
“Cắt!”
Tỉnh Thiên nhếch miệng, chạy vọt vào phòng bếp.

Một lát sau, cậu nhóc ôm bụng cười từ phòng bếp đi ra.

“Mẹ nói rằng, bố chỉ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì, chỉ gia tăng lượng công việc cho mẹ, cho nên mẹ mới đuổi bố đi ra ngoài.”
“Tân Mộ Ngôn: ‘…”
“Kỳ thực mẹ của con chính là đau lòng bố, không nỡ bố”
“Mẹ của con chỉ mạnh miệng nói thế mà thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.