Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 260: Đồ Vật Ngọt Ngào Sẽ Khác Sâu Vào Ký Ức Của Người Ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tân Mộ Ngôn đứng lên, đi về phía Tô Ánh Nguyệt.

Cô cảm thấy có một loại dự cảm không tốt xông lên đầu…
Bên trong lòng Tô Ánh Nguyệt rung lên tiếng chuông báo động €ô còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì cả người cô đã bị Tân Mộ.

Ngôn bế từ chỗ ngồi lên.

*A.”

Thời điểm hai chân cô cách mặt đất, hầu như cô đã thét lên theo bản năng Hai đứa bé đang cãi nhau ở bên kia đều khiếp sợ nhìn xem Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt bị Tân Mộ Ngôn ôm vào trong ngực, ba đôi mắt ngây thơ chất phác cùng nhìn xem phương hướng của cô.

Cô xấu hổ vội vàng vùi khuôn mặt vào trong lồng ngực của Tân Mộ Ngôn rồi hỏi: ‘Mấy đứa nhỏ đều đang ở đây, anh làm gì vậy chứ”
Ghé vào trong ngực anh, cô hạ giọng phàn nàn.

“Hai đứa con trai của anh, còn có cô bé cả ngày nhớ thương em.

Trước mặt bọn nó thì có gì phải xấu hố?”
Dứt lời, anh hạ giọng nói tiếp: “Hay là em sợ cô bé kia thấy được rồi báo cáo với Kỷ Thanh Nam?”
“Em ưa thích Kỷ Thanh Nam sao?”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Lời này đều ngụy biện kiểu gì?”
Cô cần môi, cố ý nói lời hờn dỗi: “Kỷ Thanh Nam là người trong mộng của rất nhiều cô gái, có rất nhiều người ưa thích anh ta, Phúc Quý Ngân cũng rất ưa thích anh ta.”
*Cô ta có thể ưa thích, nhưng mà em thì không thế.”
Tân Mộ Ngôn đá một cái văng cửa phòng ngủ ra.


Một giây sau, Tô Ánh Nguyệt bị quăng vào trên giường lớn mềm mại.

Thân thể cứng rắn của Tân Mộ Ngôn đè lên: “Sau này, trong lòng của em, trong mắt của em chỉ có thể có anh mà thôi.”
Lời nói bá đạo này để cho Tô Ánh Nguyệt có chút không thoải mái, cô cần môi không chịu thua, đối mặt với Tân Mộ Ngôn: “Em có thể để cho trong mắt và trong lòng em chỉ có anh.

Thế anh thì sao? Trong mắt của anh, trong lòng của anh có phải chỉ có em hay không?”
Cô ranh mãnh hỏi lại để cho khóe môi của Tân Mộ Ngôn cong lên nụ cười tươi.

“Cái tên ngốc này, thế mà học được phản kích.”
Anh giơ tay lên giữ chặt cằm của cô lại, bức bách cô đối mặt với anh.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Tân Mộ Ngôn giống như muốn hút toàn bộ người của Tô Ánh Nguyệt vào trong vậy: “Em cảm thấy thế nào?”
Một giây sau, anh đưa một tay đặt ở sau gáy của cô, rồi trực tiếp hung hăng hôn lên.

Anh bá đạo hôn qua mỗi một tấc da thịt của cô, cuối cùng thì bàn tay dừng lại trên eo nhỏ của cô: “Tô Ánh Nguyệt.”
Tô Ánh Nguyệt bị hôn đến ý loạn tình mê, đầu của cô bây giờ đã giống như một đoàn bột nhão rồi.


Nghe thấy anh đang kêu tên của cô, cô chỉ có thể đáp lại một tiếng: “Vâng?”
Một tiếng ôn nhu như nước này để cho dây cung trong đầu Tân Mộ Ngôn triệt đế bị đứt đoạn.

Anh cần vành tai của cô, âm thành trầm thấp vang lên bên tai của cô: “Em còn ngọt hơn so với mật ong.”
Nói xong lời này, nghênh đón Tô Ánh Nguyệt chính là một trận long trời lở đất.

Giày vò và hưởng thụ cùng tồn tại.

Khi đến lúc tình nông, cô ôm chặt lấy cố của anh, giọng nói hơi phát run: “Vì sao anh luôn nói em rất ngọt?”
Trong mơ hồ, cô nhớ kỹ có người cũng từng nói với cô như vậy.

“Bởi vì”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.