Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 270: Kiêu Ngạo Một Chút Cũng Là Bình Thường Thôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Ánh Nguyệt trực tiếp cướp điện thoại của anh đi rồi cúp máy: “Anh đừng như vậy!”
Tân Mộ Ngôn bi thương thở dài: “Xem ra em thực sự không yêu tôi.”
Người phụ nữ cực lực phản bác: “Em không phải ý đó, em không có!”
Đôi con ngươi sâu không thấy đáy kia của người đàn ông khóa lấy cô: “Không phải ý nào, không có gì?”
Dưới tình thế cấp bách đại não đã mất đi khống chế, Tô Ánh Nguyệt buột miệng thốt ra: “Không phải không yêu anh, không có.

không yêu anhl”
Khóe miệng Tân Mộ Ngôn lộ ra ý cười: ‘Lặp lại lần nữa.”
Vì thế Tô Ánh Nguyệt ngây ngô lặp lại một lần: “Em không phải không yêu anh, không có không yêu anh.”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, hai tay khóa lấy eo thon của cô, kéo cả người cô ấn lên trên người mình: “Tôi biết ngay em yêu tôi mà.”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, ý thức được bản thân vừa mới nói gì đó.

Nháy mắt mặt cô gái đã đỏ bừng!
Còn chưa kịp xem xét lại cô đã lại bị người đàn ông ấn lên giường lớn.

Cô bắt đầu giấy giụa: “Vì sao lại bắt đầu nữa?”
“Bởi vì cô vợ nhỏ của tôi mới vừa thổ lộ với tôi, tôi đây muốn biểu hiện một chút”
Tô Ánh Nguyệt: “
Sao cô lại cảm thấy mình giống như bị gài bẫy vậy?
Tô Ánh Nguyệt bị Tân Mộ Ngôn lăn lộn đến tận buổi chiều, khó khăn lầm mới có lại sức lực để xuống giường Cuối cùng vẫn là Tân Mộ Ngôn thay cô liên hệ với Phúc Quý Ngân, kêu cô ấy giúp cô thu dọn hành lý, còn kêu cô ấy đưa cô đến khách sạn.

“Ánh Nguyệt, hạnh phúc thật đó!”
Ngồi trên xe đến khách sạn do đoàn phim thuê, Phúc Quý Ngân cười hề hề, bả vai khẽ huých Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt trắng mắt liếc cô nàng một cái: “Hy vọng có một ngày cậu cũng có thể hạnh phúc như vậy”
“Hớ hớ hớ, cầu mà không được đó!”
Phúc Quý Ngân cười hì hì dựa vào lưng ghế không có người đàn ông nào xứng với tớ mà th: “Ngoại trừ Kỷ Thanh Nam thì ai tớ cũng thấy chướng mắt!”
Tô Ánh Nguyệt im lặng nhìn cô ấy một cái: “Muốn tớ tác hợp cậu và Kỷ Thanh Nam không?”
Phúc Quý Ngân nhún vai: “Bỏ đi”

“Tớ nhìn ra được, người Kỷ Thanh Nam thích chính là cậu.”
“Tớ ấy à, không thích làm khó người khác.

Tô Ánh Nguyệt trợn trắng mắt: “Sao anh ta có thể thích tớ được?”
Sao cô lại không cảm thấy nhỉ?
Phúc Quý Ngân trắng mắt liếc cô một cái: “Trong mắt cậu, ngại trừ.

Tân Mộ Ngôn thì còn có người đàn ông khác hả?”
Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như không có.”
“Vậy không phải xong rồi sao!”
Xe đến nơi, Phúc Quý Ngân vừa giúp Tô Ánh Nguyệt kéo hành lý xuống vừa chế nhạo cô: “Tớ biết là vì sao cậu ba Tân muốn đến làm người đóng thế cảnh hôn rồi.”
“Ngay cả cậu ba Tân cũng nhìn ra vấn đề, cậu lại không nhìn ra, Tô Ánh Nguyệt, tớ ngoại trừ nói cả đầu cậu chỉ nghĩ đến cậu ba Tân không nhìn thấy cái tốt của người đàn ông khác thì còn có thể nói gì?”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cô có hả?
“Cậu có”
Phúc Quý Ngân dẫn Tô Ánh Nguyệt đi nhận phòng xong xuôi, kéo theo vali hành lý, dẫn theo Tô Ánh Nguyệt đi về hướng thang máy: “Chẳng qua thật ra tớ vẫn cảm thấy cậu và ảnh đế Kỷ rất xứng đôi, các cậu ở bên nhau tớ cũng rất vui vẻ.”
“Chỉ tiếc…
“Chỉ tiếc ảnh đế Kỷ chướng mắt cô tai”
Phúc Quý Ngân còn chưa nói xong thì đã có một giọng nói lạnh như băng cắt ngang lời cô ấy.


Tô Ánh Nguyệt theo bản năng liếc nhìn sang.

Trong thang máy có hai người Lương Gia Hân và Dương Thanh Tuyết đang đứng.

Lương Gia Hân dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua người Tô Ánh Nguyệt một cái: “Không biết dựa vào tên kim chủ nào mà chen chân vào được bộ điện ảnh này, kết hợp diễn với ảnh đế Kỷ là cho rằng bản thân có thể có được toàn thế giới?”
“Không biết tự lượng sức mình!”
Đối mặt với một Lương Gia Hân như vậy, tính tình của Phúc Quý Ngân cũng nổi lên: “Tôi với chị em tốt của mình thì thầm, liên quan cái quái gì đến cô?”
Tô Ánh Nguyệt nhấp môi, giơ tay kéo Phúc Quý Ngân lại, ý bảo cô nàng khiêm tốn chút: “Chúng ta đợi lần thang máy kế tiếp đi.”
Không thể trêu vào thì cô còn có thể trốn mà.


Tô Ánh Nguyệt híp mắt.

Những lời này của Dương Thanh Tuyết nhìn như đang trấn an Lương Gia Hân, cũng có vẻ như an ủi cô ta, nhưng trên thực tế thì mỗi một từ một ngữ của Dương Thanh Tuyết đều là đang châm ngòi thối gió..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.