Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 288: Chương 287



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người phóng viên đó sợ sệt, vội lùi ra sau một bước: “Hết… hết rồi”
Đôi mắt sâu của Tân Mộ Ngôn nhìn lướt bên dưới một lượt, anh lạnh lùng: “Những người khác, có ai muốn đưa ra câu hỏi không?”
Những phóng viên nháo nhác nhìn nhau, không ai dám hỏi.

“Vậy thì hết rồi: Tân Mộ Ngôn khẽ hảng giọng, nhìn thẳng vào máy quay, giọng nói nghiêm nghị: “Tô Ánh Nguyệt là vợ tôi, sau này bất kể ai muốn động vào cô ấy, cũng phải hỏi ý kiến tôi trước”
Lời nói này, như dành cho những ý kiến bình luận trái chiều trên mạng, nhưng thực tế, lời nói này của anh nhắm đến Kỷ Thanh Nam, Diệp Thiên Văn, cùng tất cả những người nào muốn động đến Tô Ánh Nguyệt.

Bất kể là “động” kiểu gì, thì chỉ cần có anh ở đó, đừng ai nghĩ đến việc động được vào Tô Ánh Nguyệt.


Những tràng pháo tay vang dội khắp hội trường.

Video phát đến đây rồi dừng lại.

Ngay sau đó, video chuyến sang hình ảnh Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên đang đứng cạnh nhau.

Hai cậu bé đứng ở bức tường trắng, mỉm cười nhìn vào camera.

Tân Tinh Thiên: “Mẹ, mẹ đừng chê bố lãng mạn theo một cách cổ hủ, đây là lời tỏ tình lãng mạn mà bố nghĩ ra với cái đầu chỉ dùng để làm việc của mình đấy”

Xem đoạn video họp báo vừa rồi, Tô Ánh Nguyệt cảm động đến rưng rưng nước mắt, nhưng nhìn mảnh băng rôn này, cô không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Cô cười nghiêng ngả, ngoái đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình: “Anh bảo bọn trẻ chuẩn bị cái này à?”
Anh không hề biết hai cậu bé còn quay cả đoạn video như vậy.

Anh xanh mặt phủ định: “Đâu có”
Thật sự không có mà!
Dù anh thấy rằng tự mình bày tỏ và bày tỏ công khai như họp báo vẫn chưa đủ lãng mạn.

Nhưng chắc chắn anh sẽ không bao giờ để hai đứa nhóc này quay đoạn video như vậy!

Thật là náo loạn!
“Con biết, chắc chắn anh Tân Mộ Ngôn sẽ phủ nhận ngay, nói là không bảo chúng con chuẩn bị cái này”
Tân Tinh Thiên khẽ thở dài: “Mẹ, mẹ cũng phải làm quen đi, con người anh Tân Mộ Ngôn như vậy đấy, miệng nói một đẳng, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo”
“Rõ ràng là bố thích mẹ phát điên lên, còn nói với bọn con là muốn công khai mối quan hệ với mẹ, chỉ là không muốn mẹ gặp phiền phức mà thôi”
Tân Tinh Vân gật đầu công nhận: “Anh Tân muốn sau này đỡ phải ghen”
“Mẹ, như này đã là lãng mạn lắm rồi”
“Mẹ cảm nhận được tình cảm của anh Tân dành cho mình chưa?”
Đến đây, đoạn video cuối cùng cũng kết thúc.

Ánh sáng phát ra từ máy chiếu dần biến mất, đèn trong phòng vụt sáng Tô Ánh Nguyệt vẫn rưng rưng nước mắt, nhưng xen lẫn là một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Lúc đầu, Tân Mộ Ngôn không vui cho lắm.

Nhưng, nhìn dáng vẻ vừa khóc vừa cười đáng yêu đến mức khiến người khác nhìn là muốn cần cho cái của Tô Ánh Nguyệt, anh lại thở dài thườn thượt.

Đợi cho cô cười đến lả cả người đi, anh mới bế cô lên, ôm vào lòng, rồi nhẹ nhàng ân cần lau nước mắt trên gương mặt cô: “Vui đến vậy sao?”
“Ừm!”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Chồng”
Rất ít khi cô gọi anh như vậy.


Trước đây, khi hai người chưa nảy sinh tình cảm, gọi như thế thì không phù hợp cho lắm.

Sau này, cô lại quen gọi anh là Lão Tam, khó có thể mở miệng gọi một tiếng “chồng”.

Nhưng tối nay, tại thời khắc này, cô chỉ muốn gọi anh như vậy, chỉ có thể gọi anh như vậy.

“ừ”
Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Ánh Nguyệt khiến ánh mắt Tân Mộ Ngôn đang nhìn cô trở nên dịu dàng hơn.

Anh vòng tay ôm cô vào lòng: “Ngoan”
Giọng nói anh trầm ấm quyến rũ lòng người.

‘Vòng tay của anh vô cùng ấm áp.

Tô Ánh Nguyệt ngả người vào lòng anh, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.