Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 97: Coi Thường Daddy 1





Tô Ánh Nguyệt nói với Lạc Hân về việc cô muốn thủ vai nữ chính trong bộ phim của tay đạo diễn Trần.

Cô là người không quen biết nhiều trong giới giải trí lại không muốn dựa vào thế lực Tần gia, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có Lạc Hân là có thể nhờ cậy được.

“Tô Ánh Nguyệt, cô thật sự nghĩ tôi có thể nói chuyện được với đạo diễn Trần sao?”
Lạc Hân nở nụ cười đầy bất lực ở đầu dây bên kia điện thoại, “Cho dù có là nữ diễn viên xuất sắc đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ là một diễn viên.


“Tôi không thể giúp cô trong chuyện này được rồi!”
“Nhưng mà…”
Lạc Hân cong môi cười nhạt ở đầu dây bên kia, “Tôi có thể nhờ bạn tôi giúp!”

“Cảm ơn cô!”
Đứng ngoài ban công, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, phóng tầm mắt ra ngoài biển khơi mênh mông, vô tận, “Tôi không cần đạo diễn Trần cho tôi đi cửa sau, chỉ mong ông ấy cho tôi cơ hội được cạnh tranh công bằng…Tôi sẽ không làm ông ấy thất vọng.


“Tôi biết rồi!”
Lạc Hân suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tô Ánh Nguyệt, nếu cô thật sự trở thành nữ chính của bộ phim này thì tương lai sẽ rất rộng mở với cô đó!”
“Nam chính trong bộ phim này của đạo diễn Trần là Vương Khải”
“Vương Khải là nam diễn viên có kỹ năng diễn xuất cao, lạnh lùng và rất có phong cách.

Những nữ diễn viên hàng đầu trong giới rất muốn được diễn chung với anh ta mà chưa có cơ hội nữa đấy…”
Nghe những lời nói này của Lạc Hân, Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại.

Khuôn mặt lạnh lùng hôm trước lại hiện ra trước mặt cô.

Là anh ta…
“Tôi không có hứng thú với Vương Khải.


Tô Ánh Nguyệt cười ngắt lời Lạc Hân, “Tôi chỉ muốn lấy vai nữ chính này.


Cô thậm chí còn không có hứng thú với nội dung kịch bản nữa ấy chứ là…
Chỉ là, cô không muốn nhìn thấy Hướng Kim Tâm giành được vai nữ chính một cách đơn giản như vậy thôi!”

“Được!”
Lạc Hân cũng không tức giận việc Tô Ánh Nguyệt cắt ngang lời mình, “Tôi sẽ hỏi bạn tôi ngay bây giờ!”
Mười ba phút sau khi cuộc gọi của Tô Ánh Nguyệt kết thúc, điện thoại của Tần Mộ Ngôn ở phòng bên cạnh vang lên.

Tần Nam Phong gọi đến, “Chú nhỏ! Thím nhỏ có việc muốn nhờ chú ra tay!”
“Nói đi!”
Anh thờ ơ trả lời điện thoại, vừa dùng tăm bông bôi thuốc vào chỗ vết thương ở vai.

Tối hôm qua khi ôm cô ngủ quá lâu đã chạm tới vết thương ở vai mà anh không hề hay biết.

Băng gạc vừa được tháo ra, vết thương trên vai quả thật rất khó nhìn.

Bạch Tuấn Kiên nhìn thấy vết thương của chủ nhân mình, không khỏi lên tiếng, “Thưa ngài, hay là tôi gọi bác sĩ đến?”
Tần Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta.

Bạch Tuấn Kiên vội vàng im lặng.

Anh tiếp tục nói chuyện với Tần Nam Phong ở đầu dây bên kia điện thoại, “Cô ấy không nói lý do à?”
“Không”
Giọng nói của Tần Nam Phong vang lên trong điện thoại mang theo vài phần ý cười, “Thím nhỏ chỉ nói với Lạc Hân là muốn đóng vai diễn này.



“Cháu vừa kiểm tra sơ qua thì phát hiện đây là bộ phim do công ty bạn cháu đầu tư nên…”
Tần Nam Phong có chút đắc ý, “Chú nhỏ, nói vậy là chẳng phải.

chú nên cho cháu chút tiền tiêu vặt đúng không…”
“Tên công ty điện ảnh đầu tư của bạn cậu là gì?”
Uống thuốc xong, anh rảnh tay bấm điện thoại, băng bó vết thương một cách ngay ngắn, “Để tôi nói Bạch Tuấn Kiên mua đứt công ty đó luôn.


Tần Nam Phong “…”
Thà bỏ tiền mua công ty còn hơn là cho tiền tiêu vặt!
Trên đời này chẳng còn ai có thể ki bo, bủn xỉn hơn Tần Mộ Ngôn được!
“Được rồi!”
Tần Nam Phong bất lực thở dài, giọng nói buồn tẻ, “Cháu đã nói chuyện qua với bạn cháu, cậu ta nói rằng sẽ có một buổi thử vai dành cho vai diễn nữ chính lần này, giám khảo sẽ chấm cực kỳ công tâm và nghiêm khắc!”
“Có điều…”
Tần Nam Phong nhàn nhạt cong miệng, “Cháu đang nghĩ là thím nhỏ có thật sự diễn được vai diễn này không?”
Suy cho cùng thì trước đây, Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ là một diễn viên đóng thế, thậm chí, cô chưa từng có cảnh quay chính thức nào.

“Cô ấy sẽ làm được thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.